Chương 97: Tầm bảo

"Về điều này thiếu chủ không cần lo lắng" Diệp Thanh Thành mỉm cười, thò tay vào ngực lấy ra một cái bình ngọc, đổ ra một viên đan dược màu xanh biếc.
"Đây là…" Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ khó hiểu.


"Đây là Hoán Hình Đan, chính là tổ sư Diệp gia nghiên cứu bào chế ra. Trong mười hai sáu giờ có thể thay đổi dung mạo. Tuy không thể giấu được thần thức tu sĩ cấp cao nhưng qua mắt tu sĩ cùng cảnh giới thì không khó. "


"Vậy sao? " Lâm Hiên cẩn thận tiếp nhận. Đan dược này tuy không thần kỳ bằng Thiên Ma Nghĩ Dung Thuật nhưng thời gian tác dụng lâu hơn hẳn. Tổ tiên Diệp gia chính là đệ tử ký danh của Thiên Trần chân nhân, có thể chế ra được cũng không lạ. Hán Hình Đan này rất hữu dụng, có cơ hội sẽ thư thập phương pháp luyện chế.


Lúc này trên mặt Lâm Hiên lộ nụ cười quỷ dị: "Diệp đạo hữu, thứ cho ta nói thẳng. Ngươi truyền tin nhờ sư tôn, chỉ e không phải là chia bảo tàng với Liễu gia! "


Diệp Thanh Thành thầm kinh ngạc. Lời đồn đãi quả không sai, thiếu chủ còn trẻ nhưng tâm cơ vào dạn bậc nhất, tu vị lại không thấp. Nhưng đáng tiếc vẫn kém hơn yêu cầu của hắn.


Nguyên là họ Diệp muốn nhờ Thông Vũ chân nhân phái ra một trưởng lão có thể là Ngưng đan Hậu Kỳ. Khi tìm được Tàng Bảo Đồ liền trở mặt tiêu diệt hai người Liễu gia. Không những thu được khoáng mỏ mà Diệp gia sẽ loại được một địch nhân lợi hại. Tại Thanh Diệp Sơn muốn hô phong hoán vũ thế nào cũng được, chính là nhất tiễn hạ song điêu.


available on google playdownload on app store


Nhưng lúc này chỉ có thể giấu kín trong lòng. Diệp Thanh Thành tùy tiện tìm một lý do để từ chối. Lâm Hiên nhìn bộ dáng ấp úng của hắn đã biết ẩn tình, nhưng cũng không vạch trần.


Hai người tiếp tục thương lượng một hồi sau đó Diệp Thanh Thành kêu gia nhân dẫn Lâm Hiên tới một tiểu viện thanh nhã để nghỉ ngơi.
Theo ước định tầm bảo sẽ diễn ra vào ba ngày sau.


Không còn sớm, Lâm Hiên ngồi xuống tu luyện một chút. Hắn tính luyện chế một số Địa giai phù cấp thấp tăng thêm thực lực nhưng thời gian quá ngắn. Lâm Hiên đành phải bỏ ra số lượng lớn linh thạch nhờ người của Diệp Thanh Thành ra phường thị mua.


Về hai người Liễu gia Lâm Hiên cũng không để tâm, kẻ khiến hắn kiêng kỵ là Điền Tiểu Kiếm. Lâm Hiên cố ý dặn dò gia nhân, nếu gặp được Địa giai phù có công hiệu khắc chế công pháp ma đạo thì phải mua nhiều, không cần tiếc tinh thạch.
Thời gian ba ngày thoáng cái trôi qua.


Sáng sớm Lâm Hiên và Diệp Thanh Thành rời Diệp gia bảo. Hai người không mang theo những đệ tử. Lần tầm bảo này bí ẩn và nguy hiểm trùng trùng, tu vị thấp không giúp gì được.


Nơi đến chính là một vùng đất cằn cối hoang vắng, chỉ có một số thực vật thấp bé sinh trưởng. Hai người hạ xuống mặt đất. Lâm Hiên phát ra thần thức đánh giá bốn phía.
"Xem ra chúng ta đã đến sớm"
Diệp Thanh Thành mỉm cười: "Như vậy cũng tốt. Thiếu chủ, chúng ta nên nghỉ ngơi một chút."


"Biểu ca, ngươi nên đổi cách xưng hô. Nếu như vậy sẽ khiến người Liễu gia hoài nghi" Lâm Hiên mỉm cười nói.
"Thiếu chủ….A, biểu đệ nói phải. " Diệp Thanh Thành vỗ trán, trên mặt hiện vẻ ngần ngại.


Nói đến vị biểu đệ này. Vì để giả mạo Lâm Hiên hỏi tên của hắn, kết quả là chỉ khác mỗi tên.


Người này dù là đệ tử Diệp gia, mẫu thân hắn là muội muội của mẫu thân Diệp Thanh Thành, phụ thân thì mang họ Lâm. Hiện hắn ra ngoài đã hơn mười năm. Lâm Hiên phục dụng Hoán Hình Đan, nhìn vào bức họa của hắn mà biến hình.


Lúc này Lâm Hiên vận nho bào, trên mặt đã có dấu vết năm tháng nhưng có thể thấy lúc trẻ tướng mạo xuất chúng.
Sự thần kỳ của Hoán Hình Đan khiến tán thưởng không thôi. Theo lời Diệp Thanh Thành hai người Liễu gia chỉ là Ngưng đan Sơ Kỳ, không cần lo lắng bị phát hiện.


Đợi khoảng nửa canh giờ thì đột nhiên Lâm Hiên mở mắt nhìn về phía xa xa.
"Biểu đệ, có chuyện gì vậy? " Diệp Thanh Thành nhếch miệng, xưng hô thế này quả thật không quen.
"Bọn họ tới rồi. " Lâm Hiên thu hồi ánh mắt thản nhiên nói.


"Người của Liễu gia? " Diệp Thanh Thành sửng sốt, đem thả thần thức ra cẩn thận xem xét. Một lúc sau mới cảm nhận được có mấy người đang bay đến thì không khỏi kinh ngạc. Thần thức của vị thiếu chủ này còn mạnh hơn hắn nhiều.


Lâm Hiên đang cười cười thì chợt biến sắc: "Đối phương có ba người, xem ra đã nhờ thêm người".
"Cái gì? " Diệp Thanh Thành cả kinh liền đem thả thần thức ra, sau một lát vẻ mặt mới giãn ra nhỏ: "Quả thật là thế nhưng chẳng qua chỉ thêm một vãn bối Trúc Cơ Kỳ, không đủ uy hϊế͙p͙"


Lâm Hiên nhíu mày. Chẳng lẽ sự tình chỉ đơn giản vậy sao?
Rất nhanh thân ảnh ba người đã hiện ra ở chân trời, rất nhanh bay tới bên này.


Cầm đầu chính là một lão giả diện mạo khô quắt tên là Liễu Quân Hào, sau khi hạ thân liền ôm quyền hướng Diệp Thanh Thành: "Diệp huynh, không ngờ ngươi tới sớm như vậy, vị này là…"


Nói xong hắn liếc mắt đánh giá một chút Lâm Hiên. Tựa hồ có chút quen mắt, tu vị không thể coi thường, cũng là Ngưng đan Kỳ.
"Đây là biểu đệ của Diệp mỗ. Liễu huynh đã từng gặp qua rồi. " Diệp Thanh Thành bất động thanh sắc giới thiệu.
"Biểu đệ. Chẳng lẽ là Lâm Phong?"


Liễu Quân Hào sửng sốt. Lão lập tức nhớ lại, Diệp gia cũng có một cao thủ hết sức phóng khoáng. Nhưng nghe nói đã ra ngoài không chút tin tức, sớm không về muộn không về lại đúng lúc này?. Nhưng Lâm Phong này quả thật là giống a.


" Kiến quá Liễu gia chủ" Lâm Hiên ôm quyền khách khí. Chẳng qua sự chú ý của hắn dừng lại ở tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
Điền Tiểu Kiếm!
Lâm Hiên thầm rúng động. Không biết tiểu tử này dùng quỷ kế gì, thuyết phục được Liễu gia cho hắn đi theo.


Quan sát thì linh khí dao động trên người hắn chỉ ở cảnh giới Trúc Cơ Trung Kỳ nhưng Lâm Hiên biết rõ, tiểu tử này cũng là tu sĩ Ngưng đan Kỳ.
"Vị tiểu ca này…" Diệp Thanh Thành đương nhiên không biết, không để Điền Tiểu Kiếm vào mắt nhưng khách sáo hỏi một chút.


"Tiểu Kiếm, sao còn không ra mắt hai vị tiền bối. " Liễu Quân Hào quay đầu lại quát lớn sau đó cười cười: "hắn chính là ngoại tôn của lão phu, cũng là huyết mạch của Liễu gia. Lão phu dẫn hắn đến, Diệp huynh không có dị nghị chứ?"


Diệp Thanh Thành hừ một tiếng, cũng không muốn tìm hiểu. Một tiểu tử Trúc Cơ Kỳ thì làm được gì chứ. Hắn quay sang đại hán khôi ngô còn lại, giới thiệu cho Lâm Hiên:
"Vị này là Liễu Nham đạo hữu, ngoại hiệu Đại Lực Kim Cương, sở tu công pháp bất phàm. "


"Kiến quá Liễu Nham đạo hữu" Lâm Hiên thân thiện mở miệng.
Đại hán kia hừ một tiếng lơ đễnh. Lâm Hiên không giận mà mỉm cười. Xem ra Liễu Nham này chỉ là một kẻ mãng phu.
Điền Tiểu Kiếm cũng đi tới vòng tay: "Tham kiến hai vị tiền bối"


"Khỏi" Lâm Hiên phất tay một bộ cao nhân. Điền Tiểu Kiếm không có vẻ nghi ngờ gì.
Song phương cười nói một hồi thì Diệp Thanh Thành mở miệng: "Liễu huynh, không còn sớm nữa, chúng ta mau đi tầm bảo! "
"Ừm, lão phu cũng có ý này"
Hai gia chủ không chần chờ, tự lấy ra một cái ngọc giản.


Diệp Thanh Thành điểm một chỉ. Ngọc giản nhất thời phát ra hào quang chiếu sáng khoảng không xung quanh.
Không gian hiện ra là một nửa bức họa có sơn có hà. Lúc này một đạo thanh quang từ ngọc giản của Liễu Quân Hào bắn tới tạo thành một bức họa hoàn chỉnh.


Mấy người thả ra thần thức quan sát kỹ lưỡng. Một lát sau Liễu Quân Hào thu hồi ngọc giảndẫn đầu bay lên. Những người khác cũng hóa thành các đạo độn quang đuổi theo.
Bay mất nửa ngày. Mặc dù có họa đồ nhưng mất một hồi mới tìm ra địa điểm.


"Chính là nơi này sao?" Liễu Nham nhìn dãy núi nhỏ trước mắt, ánh mắt lộ vẻ mờ mịt.
Trên mặt Liễu Quân Hào cũng không chắc chắn. Dựa theo họa đồ thì khoáng mỏ nằm trong một dãy núi nhỏ hình bán nguyệt. Nhưng ngàn dặm quanh đây vẫn có vài chỗ tương tự.


"Chắc trải qua tuế nguyệt, tiểu sơn mạch này đã biến đổi một chút. " Điền Tiểu Kiếm mở miệng.
"Ừm. " Đám người gật đầu, quả có vài phần hợp lý.
"Được rồi, cứ tìm một chút sẽ biết ngay. " Lâm Hiên nhíu mày bình tĩnh đề nghị.


" Lâm đạo hữu nói có lý" Liễu Quân Hào vuốt chòm râu nói. Đám người trong lòng đều mang quỷ kế nhưng trước khi thấy bảo vật thì tự nhiên phải chung. Trong thượng cổ khoáng mỏ có dị bảo thì chắc chắn nguy hiểm trùng trùng. Chỉ bằng sức một người rất khó thành công.


Sau đó năm người tản ra thả thần thức tìm kiếm chung quanh.
Lâm Hiên nhìn qua Điền Tiểu Kiếm nhưng tiểu tử này chưa lộ sơ hở gì.
Khóe miệng Lâm Hiên lộ vẻ cười nhạt, bất động thanh sắc tìm kiếm ở chung quanh.
"A!"


Đột nhiên một tiếng hét kinh hãi vang lên, Lâm Hiên ngẩn ngơ nhưng không chút chần chờ bay tới.
Trên một sườn núi Diệp Thanh Thành dường như đã phát hiện điều gì, vẻ mặt kinh nghi bất định.
"Diệp huynh, chuyện gì vậy? "
Đám người Liễu gia cũng đã bay đến. Liễu Quân Hào cả kinh, vội vàng mở miệng.


"Ngươi xem…" Lúc này Diệp Thanh Thành đưa ngón tay chỉ về phía trước, trên mặt lộ vẻ cổ quái.
Chỉ thấy trên vách núi cứng rắn có một cái động lớn chừng hơn mười trượng. Phía dưới động khẩu có không ít đá vụn rơi rớt, bên cạnh không thiếu trận kỳ trận bàn bị hư.


Năm người không khỏi liếc nhau. Liễu Quân Hào do dự một chút liền cất bước tiến đến, nhặt một cây trận kỳ màu hồng: "Vẫn còn lưu lại linh khí, chứng tỏ mới bị phá hủy không lâu"”


"Chẳng lẽ có người có Tàng bảo đồ, đã đến trước chúng ta? " Diệp Thanh Thành nhướng mày ngữ khí lạnh lùng. Sắc mặt đám người đều trở nên khó coi.
"Làm sao bây giờ? " Liễu Nham nhìn gia chủ. Thực lực hắn tuy không kém nhưng sự tình trước nay đều là đại ca hắn quyết định.


"Không ngờ đã có người tới trước. Bất quá chúng ta không thể để bảo vật rơi vào tay bọn họ" Trong mắt Diệp Thanh Thành hiện một tia hung quang mở miệng.


"Diệp huynh nói không sai. Bảo vật dành cho tráng sĩ. Không biết là thần thánh phương nào, Liễu mỗ phải lãnh giáo thần thông của hắn mới được. Nếu chỉ là tiểu bối Trúc Cơ Kỳ mà chúng ta bỏ đi, há chẳng phải thành trò cười cho kẻ khác sao. " Liễu Quân Hào cũng đồng tình rồi cả bọn đi vào.


Lâm Hiên không lấy ra pháp bảo. Điền Tiểu Kiếm thì chỉ sử dụng một tấm phòng ngự phù tiến về phía trước.
Khóe miệng Lâm Hiên lộ tia cười nhạt đem thần thức thả ra, mới phát khoảng vài chục trượng thì cảm ứng liền mơ hồ khiến sắc mặt hắn chợt biến.


"Ồ" Liễu Quân Hào cũng thở nhẹ: "Nơi này có vẻ cổ quái, thần thức không thể tiến xa"
"Ừm. Nhưng điều này minh chứng chúng ta đến đúng chỗ. Mọi người nên cẩn thận một chút. "Diệp Thanh Thành cẩn trọng nói.


"Diệp huynh nói có lý" Liễu Quân Hào gật đầu. Lúc này đã ngồi trên cùng một chiếc thuyền sao có thể hai lòng.
Sơn động dốc dần xuống. Năm người đang đi sâu vào lòng đất, được khoảng trăm trượng thì trước mặt đột nhiên có ánh sáng.


"Ồ, đây là…." Diệp Thanh Thành hô nhỏ, ngữ khí bao hàm vẻ kinh hỉ. Những người phía không hẹn cùng bước nhanh hơn.
Ngang lối đi xuất hiện một cái hố sâu hun hút hơn mười trượng. Từ trên nhìn xuống có thể thấy tại đáy rải rác vô số tinh thạch. số lượng ít ra cũng phải sáu bảy vạn.


Phát tài rồi!
Trên mặt ba người hai họ Diệp Liễu đều lộ thần sắc mừng như điên. Chỉ dựa vào có vô số tinh thạch thế này. Bảo tàng dĩ nhiên không phải giả.


Thân hình Diệp Thanh Thành nhoáng lên hóa thành một đạo hồng quang nhảy xuống. Hai người Liễu gia cũng lập tức đuổi theo. Hơi do dự Lâm Hiên cũng bay xuống, mới đến giữa không trung thì nghe một tiếng thét kinh hãi ở phía dưới.
Lâm Hiên không khỏi nhíu mày, Diệp gia chủ gặp việc gì mà kinh hoảng như thế?


"Diệp huynh, có chuyện gì vậy? " Liễu Quân Hào cũng đã xuống tới nơi. Đường đường là một gia chủ đại gia tộc mà lúc trên mặt hiện vẻ tham lam.
"Liễu huynh, ngươi xem" Diệp Thanh Thành nuốt nước miếng. Lâm Hiên có chút hiếu kỳ. Theo ánh mắt nhìn lại thì không khỏi nhíu mày.


Chỉ thấy phía trước chừng vài chục trượng, có một con mãng xà cực lớn màu vàng đang nằm trên một đống tinh thạch, ngẩng đầu phun phì phì nhìn bọn họ.
Nếu như là mãng xà thì không tính nhưng trên người nó lại ẩn hiện linh lực dao động.


Yêu thú cấp ba trung phẩm! Luận về thực lực tương đương tu sĩ Ngưng đan Trung Kỳ.
"Diệp huynh, đây chăng lẽ là linh thú bảo vệ cổ quặng sao? " Hai mắt Liễu Quân Hào nhìn chằm chằm về phía trước.


"Không thể, cổ quặng này đã tồn tại gần trăm vạn năm. Yêu xà trước mắt chỉ mới khoảng bảy tám nghìn năm mà thôi. " Diệp Thanh Thành lắc đầu, ngoại trừ luyện đan thuật thì hắn cũng tìm hiểu về linh thú.


"Vậy yêu xà này từ bên ngoài vào sao? Chẳng lẽ có thể công phá được thượng cổ cấm chế trước cửa động? "
"Đại ca, ngươi xem đó là cái gì? " Đột nhiên Liễu Nham lên tiếng.
Chỉ thấy dưới thân cự xà có một thi thể vừa rồi đám người chưa chú ý tới.


Người nọ vận đạo bào, hai mắt mở trừng trừng, trên mặt còn lưu lại vẻ hoảng sợ cùng cực.
"Là Minh Nguyệt đạo nhân, tuy tu vị chỉ là Trúc Cơ Trung Kỳ nhưng rất am hiểu trận pháp. Có lẽ hắn đã bài trừ cổ cấm chế, sau đó gặp yêu xà này nên bỏ mạng" Diệp Thanh Thành thầm suy đoán.


Lời còn chưa dứt thì đột nhiên cự mãng chuyển động. Đám người vội tế ra Linh Khí pháp bảo nhưng chưa ai động thủ trước.


Cự mãng ngóc cái đầu to như gian phòng nhìn bọn người trước mắt, đột nhiên thân thể nó tỏa ra một tầng hắc quang. Trong hào quang cự mãng nhanh chóng thu nhỏ lại, dần dần huyễn hóa ra hình dáng nhân tộc.
Lâm Hiên Điền Tiểu Kiếm trợn mắt há mồm, điều này sao có thể….


Yêu thú hóa hình! yêu thú cấp bốn, đây chính là quái vật Hóa Hình Kỳ a!
Yêu thú cấp bốn thực lực tương đương lão quái Nguyên Anh Kỳ. Chẳng lẽ cự mãng này ẩn dấu tu vị?






Truyện liên quan