Chương 9
Tôi trải qua 2 ngày cuối tuần 1 cách êm ả,
Anh bạn to béo không tới phụ tôi dọn dẹp (ơn chúa!) dù sự thật thì tôi cũng ko có kế họach đó.. -__-
Nhưng điều hạnh phúc nhất là,
ko có tin nhắn nào của "bodyguard" nhảy vào máy tôi lúc nửa đêm,
để phá hỏng giấc mơ đẹp về chàng hoàng tử cưỡi trên lưng con ngựa trắng~~
Ahhh~~So cool~~^=^
Tôi tin rằng, thế giới đã bình yên trở lại.
Chiều nay, tôi phải tới Kana Studio để bắt đầu làm việc..
tôi có nên đi ko nhỉ?... Mai bảo nó ko sao...
"Sao ko thấy bạn con ghé nữa?"
"Bạn con? ai?"
"anh chàng dễ thương hôm trước chứ ai!"
" argh! xe dì lại bị hỏng chỗ nào hử?"
"ko, nó sửa rất ổn! dì muốn gặp... thằng bé nói chuyện có duyên dễ sợ ^-^"
"nhưng quá trẻ so với dì!!!"
"trời...cái con này..."
Tôi nhấn bàn đạp vọt lẹ, vì dì đang giơ cái chổi lên...
và nói vọng ra sau bằng giọng lớn
"Chiều có thể con về trễ..."
Hắn mà nói chuyện có duyên à?
.........
......
"Gặp Diệu chưa?"
"Chưa... có gì hả?"
"À.. mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã xuất hiện gòi"
Mai hất mặt và tôi quay lại nhìn,
trời ạh... nhỏ Diệu... nó đã duỗi thẳng đơ mái tóc gợn sóng rất quyến rũ của mình,
đang chớp mắt nhìn tôi.
"Thấy sao hả?"
"Sao duỗi thế? tóc kia đang đẹp..."
"Hôm trước tui đọc trong Profile, Kiệt bảo thích con gái tóc suông dài. ^_^"
"Trời đất!! Hắn là diễn viên chắc"
Diệu bỏ ngoài tai lời của tôi, điệu đà vuốt mái tóc mới của mình, mỉm cười mãn nguyện
Mai thì cười và lắc đầu.
tôi thầm tiếc cái suối tóc bồng bềnh bay bay của Diệu...
vốn là thứ tôi luôn ganh tỵ với nó.
"Diệu đã ch.ết tên ấy rồi!"
"Nó định làm gì anh ta? hắn sắp đi rồi mà?"
"Nó bảo còn 3 tuần, sẽ cố gắng tiếp cận... ặc ặc..bà ko thể tưởng tượng được, tối thứ bảy nó đã gọi điện tám với tui suốt 40 phút..."
"Trời!! cũng may nó ko tìm tui!"
"ừ..à, chiều nay đi làm phải ko?"
"ờ.. chiều nay..."
"cố gắng nghen!"
"ok.. mà bà bảo, anh bà làm giám đốc kinh doanh ở đó?"
"Right! bà cũng nên gặp đi, anh ba tui làm ở tầng trên cùng. À, đưa ảnh cái này dùm tui"
Mai móc trong ví ra tấm hình đã mờ cũ,
của nó chụp với anh trai - có lẽ là cách đây vài năm.
Mai thỉnh thoảng kể cho tôi nghe về anh ba của nó...
người con trai thứ hai của gia đình Mai - 1 gia đình giàu có nhưng khắc khe và gia trưởng.
Mai nói, anh ba nó đã cãi lời cha, không theo nghiệp Bất động sản như ý nguyện của ông,
mà hùn hạp với bạn bè mở 1 studio..
và mới tuần trước, tôi mới biết đó là Studio Kana.
"Sao bà ko trực tiếp đưa?"
"..mỗi lần gặp tui cứ hay khóc, làm ảnh buồn thiu. vả lại, sẵn tiện để ảnh biết bà là bạn tui mà giúp đỡ!^-^ "
"Ừ..hiểu rồi."
Tôi đón tấm ảnh của Mai,
người con trai trong hình cười rất hiền, có đôi mắt sâu thẳm vời vợi...
Mai thì đu ở đằng sau.. thích thật!
tôi vẫn từng khao khát có 1 người anh trai để làm nũng...
hic hic, sao bọn nó có nhiều thứ mà tôi ko có quá vậy
:: Kana Studio::
Anh Tiến đưa tôi vào giới thiệu với mọi người trong phòng Design.
có 2 chị, 1 anh, thêm tôi và anh Tiến là 5 người cả thảy.
"Trời, con bé...nhỏ xíu thế cưng?"
"Dạ... lớn ko nổi chị ơi! TT___TT "
"sinh viên mỹ thuật à?"
"yeah ^-^"
........
Tôi ra mắt trong vòng 10 phút,
thì ai nấy đều quay trở lại công việc...
tôi được giao 1 xấp giấy báo cáo đi photo ()... ko phải tôi xin vào làm thiết kế à?
-__- Dù sao, thì bắt đầu như thế này cũng ko đến nỗi tồi tệ quá.
Grừ...
Cái máy photo này!! Nó bị làm sao thế
tôi đã nhất nút Start cả chục lần, mà giấy thì vẫn ko hề chạy ra..
Argh! tôi cứ lục đục đứng lên, ngồi xuống...và miệng thì ko thôi làu bàu..
"sao vậy cà? sao vậy cà?"
"Máy đang ở chế độ giấy A3. phải chuyển về A4 chứ?"
Khi tôi ngước lên,
một người con trai tóc nhuộm hoe vàng ở mái trước,
có vẻ lớn hơn tôi... với hàm ria nhạt ở mép
đang cầm trên tay lon Coca, liếc nhìn tôi và chiếc máy photo.