Chương 15
Phương Bích Ngọc khóc hết một ngày. Ngày hôm sau mọi người đã trông thấy cô ấy lò dò ra giếng múc nước. Chộp cơ hội này, tôi nói với cô ấy:
- Phương Bích Ngọc à, nghĩ cho thoáng một chút. Loại người như Lý Chí Cao trước sau gì cũng gặp họa mà thôi.
Mồng tám tháng chạp đi qua, tết đã cận kề. Trong xưởng đã loan tin ngày hai chín tháng chạp bắt đầu nghỉ tết, còn có kẻ bắn tin rằng, nhân dịp này xưởng cũng sẽ cho thôi việc một số công nhân ngắn hạn. Tôi nghĩ mình và Phương Bích Ngọc chắc chắn sẽ nằm trong danh sách những kẻ cuốn gói ra về. Tôi về thì về chằng làm sao cả nhưng nếu Phương Bích Ngọc về thì những ngày sau đó cô ấy sẽ sống ra sao? Tôi mang tâm trạng nặng trĩu đến gặp Phương Bích Ngọc, cô ấy nói:
- Đừng có mà rầu rĩ như vậy, chỉ cần muốn sống tự khắc sẽ có cách để mà sống thôi!
° ° °
Đêm hai mốt tháng chạp, mây đen đầy trời. Những cơn gió tây bắc se lạnh vừa ngừng thì tuyết bắt đầu rơi nhẹ. Khi ăn cơm tối, tôi gặp Phương Bích Ngọc tại một góc nhà ăn. Cô ấy thì thầm vào tai tôi:
- Ăn cơm xong hãy đến đống bông số 30 chờ tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Trước mắt tôi, một màu xanh lam lấp lóa.
Tôi cố gắng tìm ra mấy trăm lý do để chứng minh rằng tôi buộc lòng phải đến đống bông số 30 để chờ Phương Bích Ngọc. Trong lòng có chút khiếp sợ, tôi men theo những lối đi u ám để đến với con đường tình ái của họ, ngẩng đầu nhìn ngắm những đóa hoa tuyết biến thành màu xanh lam dưới ánh đèn cao áp đang bay liệng trên không. Mùi vị rủa ái tình phảng phất thoảng trước mũi và chui vào cuống họng tôi.
Trước mắt tôi, tấm vải bạt đã được phủ lại, che lấp cả đống bông. Sào huyệt tình yêu của họ đã bị Tôn Hòa Đấu và Búa Sắt Tử xóa sổ rồi ư? Đúng lúc ấy, một góc của tấm vải bạt lật lên và bên dưới, một chiếc đầu hiện ra, đầu được bọc kín trong bông màu xanh, trên chiếc đầu ấy có hai con mắt màu vàng, vành tai màu hồng, đôi môi màu đỏ nhạt. Chiếc đầu ấy là của Phương Bích Ngọc! Cô ấy đã làm tôi kinh sợ.
- Mau đến đây đi! - Có vẻ gấp gáp, cô ấy giục tôi.
Tôi nhìn bốn phía, do dự ngại ngùng.
- Nếu cậu sợ thì cứ quay về đi! - Phương Bích Ngọc nói.
- Không, không, không! Tôi chẳng sợ gì cả. - Tôi vội vã nói rồi nhắm khoảng không bên cạnh thân thể cô ấy, như một con chó, tôi nhảy tọt vào.
Phương Bích Ngọc thả tấm vải bạt xuống. Màu xanh lục lấp loáng biến mất, trước mắt tôi chỉ là một màu đen kịt. Cô ấy vượt qua người tôi, nói như gió thoảng:
- Hãy bò theo tôi!
Vừa nói, cô ấy dùng một bàn tay lạnh căm nắm lấy tay tôi.
Tôi vốn nghĩ là tấm vải bạt sẽ đè lên thân thể chúng tôi lúc bò, nhưng đến lúc này tôi mới phát hiện là nó vẫn treo ở trên cao. Thì ra cô ấy đã móc bông bỏ về hai bên để tạo thành một giao thông hào trong đống bông.
Tôi bò lên theo cô ấy. Tất cả chỉ là một màu đen, không thấy gì cả, chỉ căn cứ vào mùi trên thân thể cô ấy ngay trước mũi mà bò theo. Con đường này chạy thẳng lên giữa đống bông, tôi ước lượng phải dài đến bảy tám mét. Trong bóng tối, tôi nghe tiếng cô ấy:
- Đến nơi rồi!
Tôi mò mẫm và nhận ra đây là một cái hố rộng khoảng hai mét vuông, thỉ cần đưa tay lên là đụng ngay tấm bạt ở phía trên đầu.
- Ngồi xuống đi! Phương Bích Ngọc bảo.
Tôi riu ríu nghe lời, tim tôi đột nhiên đập mạnh dữ dội.
Có hai luồng ánh sáng xanh lớn khoảng cây bút máy chiếu thẳng vào trong hố. Tôi biết đó là luồng ánh sáng từ hai lỗ thủng trên tấm bạt. Đây là nơi cung cấp chút ánh sáng, cũng là lỗ thông hơi cho chiếc hố này.
Mắt tôi dần dần cũng làm quen với bóng tối. Chung quanh tôi, bông đang phóng ra những chút ánh sáng màu trắng nhờ nhờ, tôi nhận ra gương mặt mơ mơ hồ hồ của Phương Bích Ngọc. Tôi nghe thấy tiếng thở của cô ấy, tôi ngửi thấy một thứ mùi hỗn hợp từ thân thể cô ấy, thứ mùi có một chút chua chua, một chút mặn mặn và một chút thơm tho. Khi bắt đầu hiểu chuyện đời chuyện người, tôi đã mê đắm con người chỉ ngồi cách tôi ba mươi phân kia, chỉ cần vươn tay là có thể ve vuốt được, nhưng tôi không dám đụng vào. Tôi cảm thấy lạnh, răng đánh vào nhau lập cập phát ra thành tiếng nghe rất rõ ràng. Cô ấy không nói gì, cô ấy đang nghĩ gì? Tôi lắp bắp:
- Chị... Bích Ngọc... Chị gọi tôi đến đây làm gì...
Cô ấy thở dài, giọng rất rõ và trong:
- Ngay tại chỗ này, tôi đã làm chuyện ấy với anh ta chín lần!
Tiếng nói của cô ấy đụng phải bức tường bông, ngay lập tức bị chúng hấp thu. Trong chín lần hoan lạc của họ, bông đã hấp thu bao nhiêu âm thanh, bao nhiêu mùi vị, bao nhiêu nước mắt?
- Tại chỗ này, tôi dùng bông... Rốt cuộc thì tôi đã dùng bông để lau máu...
Bông đã tiếp nhận những giọt máu trinh nguyên của cô ấy!
Những bí mật của đàn bà bắt đầu hé mở trong tôi.
Tôi đã mười tám tuổi!
Đột nhiên Phương Bích Ngọc khóc nấc lên nghẹn ngào. Tôi đưa tay trên bàn tay cô ấy, chỉ tìm được một bàn tay, tôi nắm chặt lấy, nói:
- Chị Bích Ngọc, đừng quá đau khổ như thế. Lý Chí Cao là thằng táng tận lương tâm, cứ chờ mà xem, con của hắn và ả mặt tròn Tôn Hồng Hoa sẽ không có mông đít!
Phương Bích Ngọc nắm một nhúm bông nhét vào miệng. Cái loài quái vật vừa lạnh vừa nhờn vừa dai ấy đang ở trong miệng cô ấy, đang thô lỗ hấp thu những giọt nước miếng của cô ấy. Cô ấy khóc, loài quái vật ấy lại toả cái mùi vừa khô vừa tanh trong miệng cô ấy. Tôi cảm thấy miệng mình cũng vừa khô vừa tanh.
Phương Bích Ngọc nấc lên mấy tiếng cực to khiến tim tôi đau nhói. Cô ấy vặn vẹo thân thể khiến tôi nổi giận. Tôi dùng những câu chửi tục tĩu nhất, ác độc nhất để chửi Lý Chí Cao. Phương Bích Ngọc nhả bông ra, nói:
- Tôi van cậu, cậu đừng chửi anh ta!
- Chị còn nhớ anh ta? Chị quên anh ta không nổi sao?
- Đúng là không thể quên!
Hai luồng ánh sáng màu lục làm cho sào huyệt của ái tình trở nên sáng nhờ nhờ. Tôi nghe trên đầu mình, tấm vải bạt vang lên những tiếng lộp bộp nho nhỏ. Đó là âm thanh của tuyết rơi trên tấm vải bạt, cũng là âm thanh của chính tấm vải bạt.
- Cậu đã thích tôi từ rất lâu rồi, đúng không? - Cô ấy hạ giọng hỏi.
- Đúng thế! - Tôi thành thật nói. - Từ khi biết chuyện nam nữ, tôi đã mê chị, điên cuồng vì chị, nhớ chị... Tôi... yêu chị... Phương Bích Ngọc!
- Tiếc thay, tôi đã trở thành miếng giẻ rách mất rồi.
- Tôi không hiềm về chuyện đó đâu!
- Trước sau gì rồi cậu cũng sẽ chê tôi thôi. Đàn ông cùng một giuộc với nhau cả thôi.
- Tôi không giống Lý Chí Cao!
- Bây giờ hoàn toàn không giống nhau!
- Sau này cũng sẽ không giống nhau.
Phương Bích Ngọc cười buồn:
- Cậu đã muốn có tôi đã bao nhiêu năm nay, thật không dễ dàng gì. Đêm nay tôi sẽ để cho cậu thoả ước nguyện nhé!
Toàn thân tôi run lên dữ dội.
- Cậu sợ à?
- Tôi... tôi... không sợ...
- Cậu không sợ Quốc Trung Lương?
- Không... không sợ!
- Kỳ thực thì cậu không cần phải sợ. Chuyện đêm nay chỉ cần cậu không tự mình nói ra, chỉ có quỷ thần mới biết thôi.
- Tôi không nói.
- Nhưng nếu có nói cũng chẳng hễ gì, - Vừa nói, Phương Bích Ngọc vừa cởi cúc áo. - Cậu cũng cởi ra đi!
Cô ấy ôm lấy đầu tôi, hôn vào môi tôi. Tôi cảm thấy một luồng khí lạnh vô cùng kích thích chảy khắp toàn thân, đầu tiên là len vào trong xương tủy rồi sau đó xông thẳng lên trên đầu.
Màu xanh lam trùm lên thân thể cô ấy.
Tiếng nói của Phương Bích Ngọc yếu ớt, chẳng khác nào một đốm lửa lúc cháy lúc tắt:
- Sao cậu chưa cởi quần áo ra đi?
Đôi mắt màu vàng đang nhìn đăm đắm vào tôi, hàm răng màu xanh lam như những mảnh thủy tinh lấp lánh, môi như một cành lan Tử La. Phương Bích Ngọc đang quỳ, khuôn ngực mà tôi đã từng thấp thoáng thấy khi cùng cô ấy bơm thuốc trừ sâu vào buổi sáng năm nào đang ưỡn thẳng trước mặt tôi. Cô ấy dùng những ngón tay mềm mại cởi áo cho tôi và cởi tất cả những gì có trên thân thể tôi.
Cô ấy ôm tôi vào lòng. Toàn thân tôi như cứng đơ, lại cảm thấy mình như vừa trải qua một ngày lao động vô cùng nặng nhọc và mệt mỏi, trong đầu chỉ còn lại một chút minh mẫn. Tôi cảm thấy mình đang ngập trong một hố băng, chung quanh toàn là bông màu lam, mềm mại và hấp thu tất cả.
Trước tiên là cô ấy dung hòa làm một với loài quái dị ấy, tiếp theo là tôi và cô ấy dung hòa làm một, dung hòa làm một với cô ấy cũng thính là dung hòa làm một với bông...
Áp bàn tay vào miệng không cho tôi nói, Phương Bích Ngọc than lên đầy bi thương:
- Mã Thành Công, cậu vẫn còn quá trẻ, xin lỗi cậu...
° ° °
Phùng Cà Lăm gọi chúng tôi dậy để chuẩn bị thay ca. Bước ra khỏi cổng, tôi gặp ngay Phương Bích Ngọc. Cô ấy đang mặc đồ công tác, đeo khẩu trang kín mặt chỉ chừa lại đôi mắt. Phương Bích Ngọc bảo:
- Cậu Mã, về ngủ tiếp đi, để chị làm thay cho cậu ca này.
- Không cần đâu. Chị đã làm cả ngày, mệt lắm rồi.- Tôi nói.
- Sáng mai, cậu thay chị về nhà một chuyến nhé, - Phương Bích Ngọc nói. - Sắp đến tết rồi, mua một ít đồ gửi về cho bố mẹ cậu.
- Chuyện này cũng không cần đâu!
Cô ấy xô nhẹ tôi nói:
- Cậu còn khách sáo với chị sao?
Tôi còn muốn tranh cãi nhưng cô ấy đã đi về phía phân xưởng.
Nửa đêm, trong mơ mơ màng màng nghe có tiếng huyên náo, tôi bò dậy, có ai đó đang gào lên thất thanh:
- Có chuyện rồi! Có chuyện rồi! Phương Bích Ngọc đã bị máy nghiền nát rồi!
Đầu tôi như bị nện một búa thật nặng.
Máu huyết bê bết bên cạnh chiếc máy làm sạch bông. Một đám đông vây quanh một thân thể trần truồng, toàn thân đầy những lỗ sâu hun hút, chiếc đầu trọc lóc như một quả dưa hấu. Không ai nói được câu gì, đứng lặng yên run rẩy chẳng khác gì những chiếc lá trong cơn cuồng phong. Từ nơi xa xăm, tiếng gà vang lên văng vầng. Trời sắp sáng rồi.
° ° °
Đêm ba mươi tết, đang trực ở cổng, Tôn Hòa Đấu trông thấy một bóng trắng bồng bềnh bay đến. Anh ta nghiêm giọng quát:
- Ai đó? Đứng lại! Nếu không tôi bắn!
Chiếc bóng trắng cười nhẹ và vẫn tiếp tục bay đến. Tôn Hòa Đấu cảm thấy có một luồng không khí lạnh bao vây lấy anh ta. Tay chân anh ta cứng đờ, không thể mở miệng nói được câu gì. Dưới ánh sáng rủa bóng đèn cao áp trắng xanh, anh ta nhận ra người đang bay đến toàn thân được phủ bằng bông trắng, máu chảy ròng ròng trên mặt. Không ai khác, chính là Phương Bích Ngọc! Hai chân Tôn Hòa Đấu khuỵu xuống, ngã ngồi trên đất, cứt đái đầy quần.
Cũng trong đêm ấy, Búa Sắt Tử uống đến độ say mềm mở cửa ra ngoài đi tiểu, bỗng nhiên cảm thấy có một bàn tay rất lạnh chộp lấy cổ hắn. Lưỡi hắn cứng đờ, lắp bắp:
- Đừng đừng đùa nữa!
Ngay lúc ấy, đằng sau lưng hắn có tiếng cười rất thê lương. Hắn quay đầu lại, bắt gặp ngay gương mặt đầy máu của Phương Bích Ngọc.
Sau khi những chuyện này xảy ra, những người trực tết trong xưởng gia công bông đều nhớ lại rằng, hình như ai cũng nghe được tiếng khóc rất thương tâm của một cô gái trong phân xưởng làm sạch bông.
Phần vĩ thanh
Hình như tôi đang ở một điểm cao nào đó rơi xuống một biển bông mênh mông. Quanh tôi, vô số bông trắng trông như những hoa tuyết tinh khiết đang từ từ bay lên rồi lại nhẹ nhàng rơi xuống. Bay lên và rơi xuống đều không gây ra tiếng động nào. Vô số cánh bông giống như một trời tuyết trắng nhẹ nhàng rơi xuống, lấp dần thân thể tôi. Ban đầu, tôi còn nhìn thấy mặt trời qua những kẽ hở của bông, trông thấy những con nhạn bay về phương nam, cuối cùng chỉ còn lại một màu trắng toát. Tôi khóc cho lễ tang của chính mình, hai dòng nước mắt lã chã rơi xuống hai bên má. Một người tỉnh táo để trông thấy lễ tang của chính mình là một điều hết sức hạnh phúc, đặc biệt là lúc anh nhìn thấy những người thân yêu khóc lóc vì cái ch.ết của anh. Phương Bích Ngọc đang khóc tôi, trên mi cô ấy có những giọt nước mắt sáng như châu ngọc. Cô ấy đang khoác một bộ áo may bằng vải sa rất mỏng, nhẹ nhàng như muốn bay lên cõi tiên, thân hình dong dỏng và thanh mảnh, mông lung như khói trong vòm liễu. Trong tay cô ấy đầy bông trắng, ngắt từng chùm từng cánh, cô ấy rải xuống mắt tôi. Mã Thành Công! Hãy yên nghỉ! Tôi khóc trong bông trắng... Mưa rồi! Mưa rồi! Có ai đó đang gào to bên tôi, tôi vật vã rời khỏi cơn mơ trong bông, cảm thấy có một chất lỏng nóng hôi hổi, khai nồng từng giọt từng giọt rơi xuống mặt mình. Nhướng mắt nhìn lên, mới hay là qua những chấn song của chiếc giường phía trên, nước đang thấm xuống. Té ra người nằm ở tầng trên đang tè dầm. Bốn năm người vướng tai họa đồng loạt chửi ầm lên, người ở giường trên vẫn im lìm, hình như là đã ch.ết. Chờ cho đến sáng mới biết người tè dầm ấy chính là Dương Quý làm ở phân xưởng đóng gói, một gã đại hán cực kỳ khỏe mạnh. Nghe người cùng thôn với gã nói rằng, Dương Quý cao lớn là vậy nhưng cưới một cô gái có chiều cao không đầy một mét làm vợ, nếu không đành phải cô đơn cả đời. Tôi đã biết qua chuyện Dương Quý nổi khùng, rất đáng sợ. Nguyên nhân là tay Lý Kết Thực trong xưởng đóng gói đem chuyện vợ Dương Quý thấp lùn ra làm chuyện cười, lúc ấy đôi mắt của Dương Quý đỏ sọc lên, hai tay bóp cổ Lý Kết Thực, nếu không có mọi người đồng loạt nhảy vào cứu, e rằng Lý Kết Thực đã ch.ết trong tay của gã.
Phùng Cà Lăm trực bảo vệ ca đêm, đến nửa đêm bụng đói không chịu nổi bèn vắt súng lên lưng lần mò đến nhà ăn với ý định kiếm chút gì đó cho vào bụng. Cửa nhà ăn khóa im ỉm không thể vào được, muốn cạy khóa nhưng không dám, đành thở dài rồi lảo đảo đi thẳng, đột nhiên nhớ lại bên ngoài nhà ăn có một chiếc lều, trong lều có một chiếc nồi thật to chuyên luộc khoai cho công nhân ngắn hạn. Có thể tìm ra một củ khoai lót dạ rồi! Phùng Cà Lăm bèn cúi người chui vào trong lều, ngửi thấy mùi thơm của khoai mới nhận ra lửa vẫn chưa tắt hắn. Đột nhiên bên trong có những tiếng động nhỏ vang lên, Phùng Cà Lăm dựng tóc gáy lần mò lấy đèn pin. Một luồng ánh sáng lóe lên bao trùm xuống đám cỏ nhỏ trước bếp. Ở đó có hai người không hề mặc quần áo. Định thần nhìn kỹ, thì ra là Triệu Hổ và Triệu Nhất Bình. Phùng Cà Lăm nói một cách thành thực:
- Các người đừng sợ, tiếp tục làm việc đi. Tôi cho phép hai người đứng dậy, đứng dậy mà làm!
Hai người vội vàng mặc quần áo, mặc xong Triệu Nhất Bình cúi người chạy biến vào bóng đêm. Triệu Hổ và Phùng Cà Lăm đối mặt nhau. Phùng Cà Lăm nói:
- Tao đói rồi, chẳng có thời gian để đấu với mày!
- Ở chỗ tôi có bánh khô, anh chờ một tí - Triệu Hổ nói và chạy đi. Chỉ một lát sau đem đến cho Phùng Cà Lăm một cân bánh khô.
- Sau đó, đêm nào tôi cũng đến căn lều ấy để kiếm bánh khô ăn, nhưng bọn họ chẳng bao giờ đến đó nữa - Phùng Cà Lăm cười nói.
Tiếng còi tàu kêu vang. Đoàn tàu đang băng qua một chiếc cầu sắt.
Tay công nhân ngắn hạn Trương Hồng Khuê ở xưởng đóng gói phụ trách công việc nén bông. Công việc của anh ta là bỏ bông vào chiếc thùng gỗ bên ngoài bọc thép cao hai mét rưỡi rộng tám mươi phân, dài bảy thước rưỡi rồi đứng lên giẫm cho nén chặt xuống rồi đẩy đến chiếc máy đóng kiện có tấm thép nâng lên hạ xuống để ép. Trước khi thay ca, Trương Hồng Khuê đang nén được nửa thùng bông, cơn mệt mỏi ập đến, chỉ vừa ngồi xuống là chìm luôn vào giấc ngủ mê mệt. Người làm ca sau nghĩ rằng thùng bông đã được nén đầy bèn đẩy thẳng đến chỗ máy đóng gói, khởi động máy, lạch cạch nhấc lên cao và ép xuống, ép xuống... Từ những kẽ hở của chiếc thùng, máu tươi rịn ra, mọi người mới nhận ra có chuyện chẳng lành. Mở thùng ra xem, Trương Hồng Khuê đã trở thành một chiếc bánh thịt!
Thi hài của Phương Bích Ngọc được dùng vải trắng quấn nhiều lớp và an táng bên cạnh mộ Hứa Liên Hoa. Sau khi cô ấy ch.ết, bí thư chi bộ đến tìm tôi tr.a hồi tình hình, tôi thành thực khai báo tất cả. Có người cho rằng Phương Bích Ngọc muốn tự sát, bởi cô ấy có nhiều lý do để làm chuyện ấy: việc xấu bị bóc trần, bị bố chồng đánh, Lý Chí Cao phản bội... Mọi người đều chửi Lý Chí Cao là đồ chẳng ra gì, ngay cả con cái của những cán bộ như Mạch Điện, Nhúm Lông vốn rất ghét Phương Bích Ngọc cũng hết lời chửi bới anh ta.
Xưởng phái tôi về thôn để báo tin về cái ch.ết của Phương Bích Ngọc.
Bí thư Quốc nói Phương Bích Ngọc sống ch.ết chẳng liên quan gì tới lão ta.
Bố của Phương Bích Ngọc nghe tin con gái ch.ết, treo cổ lên xà nhà tự vẫn.
Hậu sự của Phương Bích Ngọc xưởng phải đứng ra lo liệu.
Tiếng khóc vang trời trong ký tức xá nữ.
Tôn Hòa Đấu, Búa Sắt Tử trở nên lặng lẽ. Mọi người đều bảo hai gã đã bức tử Phương Bích Ngọc.
Sau khi gặp ma, thần kinh Tôn Hòa Đấu trở nên thất thường nên đã được đưa vào bệnh viện tâm thần. Búa Sắt Tử gặp một cơn bạo bệnh suýt vong mạng. Sau khi ra viện, họ không quay trở lại xưởng gia công bông làm việc nữa.
Lý Chí Cao đến bên bia mộ Phương Bích Ngọc khóc ngất, đầu tóc rối bời, hốc mắt sâu hoắm, xem bộ dạng đau đớn thực sự. Có người bảo anh ta đang đóng kịch, thực giả khó phân.
Tôi không ngờ cái ch.ết của Phương Bích Ngọc lại được nhiều người đồng tình thương xót đến như thế. Cô ấy vừa ch.ết, nữ công nhân liền tổ chức bãi công, lãnh đạo xưởng đành phải trả lương và cho nghỉ trước thời hạn. Sau khi nhận được lương, không hẹn mà tất cả nữ công nhân kéo nhau đến cửa hàng mua mỗi người một bông hoa vải đem đến rải kín trên phần mộ của Phương Bích Ngọc và Hứa Liên Hoa.
Ngày hai bốn tháng chạp, hơn hai trăm nữ công nhân mang toàn bộ vật dụng lặng lẽ rời khỏi cổng lớn của xưởng gia công. Tâm trạng khi ra đi của họ hoàn toàn đối lập với tâm trạng hồ hởi khi mới nhập xưởng. Sau khi họ ra đi, xưởng trầm lặng hẳn đi, đâu đâu cũng thấy mùi tử khí. Những đống bông chưa kịp gia công vẫn đứng sừng sững yên lặng như những phần mộ khổng lồ.
Sau tết, hầu hết nữ công nhân đều từ chối quay lại làm việc. Chuyện Phương Bích Ngọc hiện hồn dọa những người gây oán với cô truyền đi rất xa. Những đống bông chưa kịp gia công đành phải bốc lên xe chở đi đâu đó.
Bất kỳ chỗ nào trong xướng gia công bông cũng đều có ma lởn vởn. Hầu hết công nhân chính thức đều có nguyện vọng được điều động đi nơi khác. Xưởng trưởng ra lệnh cho thợ điện giăng bóng đèn khắp nơi, lưới điện quốc gia bị mất là ngay lập tức máy phát điện của xưởng nổ giòn. Xem ra xưởng trưởng cũng có dấu hiệu sợ hãi.
Trên con tàu đang lao đi vun vút, Phùng Cà Lăm nói với tôi:
- Mã Thành Công à, Phương Bích Ngọc đúng là một kỳ nữ hữu dũng hữu mưu. Cô ấy đã làm cho tất cả mọi người trở nên hồ đồ. Trong cái đêm hai mươi hai tháng chạp ấy, một mình cô ấy đã bí mật đào mồ Hứa Liên Hoa ôm xác về giấu trong đống bông. Đêm hai mươi ba tháng chạp, cô ấy thay cậu đến đứng máy làm sạch bông. Lúc ấy, cô ấy đã mang thi thể Hứa Liên Hoa đến đặt cạnh máy. Khi làm việc, cô ấy không hé răng lấy nửa lời, có lẽ không ai chú ý đến chuyện cô ta thay cậu làm ca ấy. Đến khi ăn khuya vào mười hai giờ đêm, cô ấy tắt ngọn đèn bên cạnh máy, thừa lúc không có người, cô ấy dùng chiếc xe chuyển bông đặt thi thể Hứa Liên Hoa lên và dùng bông phủ kín đẩy đến cạnh máy làm sạch bông và giấu ở đó. Cậu biết rồi đó, những công nhân vận chuyển bông trước khi nghỉ tay để ăn khuya thường chuyển bông về chất đầy bên cạnh máy làm sạch bông nhằm có chút thời gian để thong thả húp cháo, khi máy trong phân xưởng hoạt động trở lại, họ vẫn còn khoảng một tiếng để nghỉ ngơi trước khi chuyển bông. Trong khoảng thời gian ấy, chìm ngập trong đống bông chỉ có mỗi mình Phương Bích Ngọc. Cô ấy đã chuẩn bị hoàn tất đâu vào đấy và ngồi bên cạnh máy chờ đợi. Khi máy làm sạch bông cùng với máy nổ ầm ầm chuyển động, cô ấy đứng dậy, trước tiên là bỏ một ít bông vào máy, sau đó lôi cái thi thể đã cứng của Hứa Liên Hoa ra, lột sạch quần áo, cuộn thành một gói cho vào bao đặt bên cạnh. Dựa vào đôi cánh tay mạnh mẽ vì đã rèn luyện võ nghệ, cô ấy ném thi thể của Hứa Liên Hoa vào miệng chiếc máy. Chiếc máy nghiến lên ken két quái dị và nhả thi thể Hứa Liên Hoa ra, lúc này cô ấy mới đem lọn tóc cắt lúc chiều tối cùng với những thứ mà mọi người đã quen thuộc như quần áo ngoài, quần áo lót, giày, quần áo lao động, khẩu trang... ném vào máy. Sau đó, cô ấy đem mực đỏ đã chuẩn bị sẵn đổ vào máy, vào thi thể của Hứa Liên Hoa. Tất cả đã hoàn bị, cô ấy cầm quần áo, giày đã lột từ thi thể Hứa Liên Hoa rời khỏi hiện trường, ẩn thân ở nơi cô ấy và Lý Chí Cao đã từng gặp nhau ở đống bông số 30. Ở đó đã có sẵn thức ăn, có nước. Cô ấy ở đó đến đêm ba mươi, chờ cho đến khi tiếng pháo tống cựu nghinh tân ở các thôn làng chung quanh rộ lên, cô ấy mới rời khỏi chỗ nấp, sau khi giả làm ma dọa Tôn Hòa Đấu và Búa Sắt Tử ngất xỉu còn chạy vào những phân xưởng trống rỗng khóc lên mấy tiếng, cuối cùng thì chạy ra khỏi phân xưởng, dùng tuyệt kỹ võ thuật vượt qua tường, cao chạy xa bay.
- Đây là những điều anh tận mắt chứng kiến chứ? Tôi hỏi.
- Lúc ấy tôi đang ăn tết ở nhà, làm sao chứng kiến tận mắt được chứ? Tôi chỉ đoán thôi. - Phùng Cà Lăm trả lời.
- Hóa ra cũng chỉ là đoán mò, - Tôi nói.
Màu lam âm u, màu lục lạnh lẽo lập tức lóe sáng trong trí óc tôi. Cái thi thể thon dài với những lỗ thủng to bằng nắm đấm lấp lánh ánh lân tinh như xác một con cá mập trên bờ biển được bao bọc bởi bông như những đợt sóng, như những con rắn đang kêu lên rin rít hiện ra, bao vây lấy tôi... Trong sống mũi bỗng trào lên một mùi xác ch.ết, tôi vội vàng đưa tay chộp lấy cuống họng mình.
- Cậu không phát hiện điều gì kỳ lạ trên thi thể ấy chứ?
Tôi lắc đầu.
- Khi học nghề đầu bếp ở Singapore, tôi đã gặp một quý phu nhân giống Phương Bích Ngọc như hai giọt nước - Phùng Cà Lăm nói.
Tôi giật mình kinh sợ:
- Trên thế giới này, đàn bà giống nhau nhiều lắm.
- Tôi dám đánh cược với cậu, hai phần mộ trong xưởng gia công bông, chỉ có một cái là có xác. Nếu không tin, cậu cứ đào lên mà xem...
Tiếng còi tàu vang lên quái dị. Đoàn tàu đang lao vào một đường hầm tối om, dài đến độ hình như vĩnh viễn không bao giờ ra khỏi. Trong một màu lam âm u lấp lóa. cái cảm giác kỳ quái lành lạnh, nhầy nhầy, kéo không đứt, xé không nát do bông trắng mang đến lại một lần nữa quấn chặt lấy tôi.
Bắc Kinh
Tháng 4. 2004
HẾT