Chương 11

Sevann quả thực không thể tin điều mình vừa nghe được.
Vì sao Taru hỏi cậu như vậy? Lúc trước hắn không phải đối xử rất lạnh nhạt với cậu, thậm chí ngay cả một cơ hội giải thích cũng không cho cậu sao?


“Sevann, lúc trước là thái độ của tôi không đúng, có một số việc tôi còn chưa nói cho em. Nhưng nếu em quyết định phải về Scotland, những việc đó không nghe cũng không sao. Nếu em muốn theo tôi, tôi sẽ chậm rãi nói cho em biết, được không?” Lúc này, tiêu điểm của mọi người hoàn toàn đặt trên người bọn họ. Ngay cả William nghe không hiểu tiếng Nhật cũng chăm chú nhìn hai người, muốn xem Sevann rốt cuộc sẽ có phản ứng gì?


“Anh còn cần em?” Sevann không chịu được áp lực, khóc nói.
Lúc này ánh mắt của mọi người đều dồn về Shinmura Taru, chờ hắn trả lời.
“Vô nghĩa! Không cần em tôi đây chạy tới nơi này làm gì?” Shinmura Taru không kiên nhẫn đi lên phía trước một chút.


Mèo nhỏ chẳng lẽ không biết hắn muốn vào tới nơi này có bao nhiêu khó khăn sao?


Nếu không hắn nhờ vả Takahashi giả quyết đám người ở bên ngoài, hắn ngay cả đến gần nơi này một km cũng không được! Hơn nữa vì chuyện này hắn lại nợ Takahashi càng nhiều nhân tình, còn cả ân cứu mạng lúc trước, hắn đời này chỉ sợ đều phải vì Takahashi làm trâu làm ngựa.


Vì thế mọi người lại rất ăn ý chuyển hướng nhìn Sevann, xem cậu sẽ có phản ứng gì.
Sevann khóc đến toàn thân run rẩy, cậu dùng tay lau đi nước mắt trên mặt, cũng bất chấp hoàn cảnh hiện tại như thế nào, liền xông lên phía trước, hung hăng ôm lấy Shinmura Taru.


available on google playdownload on app store


Cậu đương nhiên muốn đi cùng hắn!
Chỉ cần Taru nguyện ý cần cậu, cả đời này cậu đều ở cùng một chỗ với hắn.


Có lẽ là quá kích động, Sevann căn bản không chú ý tới góc váy của mình không biết khi nào thì bị vướng phải góc bàn, khi cậu xông về phía trước,váy bị kéo rách, vải dệt mở ra, cảnh xuân giữa hai chân cũng không che giấu được. (*phun máu mũi*)


Hoàng thái tử phi đang uống một miệng trà thấy thế, sặc một tiếng đem toàn bộ nước trà đều phun ra.
Ách…… Không thể nào? Cô vừa mới nhìn thấy “cái kia“, nhưng là“cái kia “ không giống như tưởng tượng của cô?


Cô ngượng ngùng một mặt giải thích, một mặt xuất ra khăn tay lau khô vết trà trên mặt, khuôn mặt cũng xấu hổ đến đỏ bừng.
Hoàng thái tử thật ra cũng có chút kinh ngạc, ngài trợn to cặp mắt nho nhỏ, lại chớp chớp, dường như không tin mình vừa mới nhìn thấy cái gì. (hai vợ chồng nhà này vui quá =)))


“Ngu ngốc!” Shinmura Taru chửi nhỏ một câu, chạy nhanh đến kéo lại quần áo của Sevann, lung tung bao lại nửa người dưới của cậu.
Con mèo nhỏ này, dưới váy cư nhiên cái gì cũng không mặc? Vải dệt vừa rơi ra, cảnh xuân đều lộ hết ra ngoài!


ch.ết tiệt! Ngay cả hắn khi nhìn thấy cũng thiếu chút nữa phun máu mũi……
Sevann mặc kệ chuyện đó, cậu giống như một con gấu Koala bám lên thân hình cường tráng của Shinmura Taru, tứ chi gắt gao quấn lấy hắn, không bao giờ nữa muốn buông ra nữa.


Shinmura Taru cười khổ, nhưng nụ cười kia lại mang theo một chút sủng nịch. Hắn một tay nâng mông Sevann lên, chống đỡ sức nặng của cậu, mặt khác một tay vội vàng phòng ngừa Sevann tiếp tục để lộ cảnh xuân, sau đó hắn cúi đầu chào vợ chồng hoàng thái tử rồi mang theo Sevann đi ra ngoài.


Thẳng đến khi Shinmura Taru đóng cửa lại, Sevann đang ở trong lòng hắn cũng không ngẩng đầu lên.
Cậu chính là chỉ gắt gao ôm lấy Shinmura Taru, ôm thật chặt thật mạnh.


Chủ nhân của cậu tìm đến cậu, chủ nhân nói muốn cậu lưu lại bồi hắn, cho nên cậu không bao giờ phải rời khỏi chủ nhân nữa……
Sau khi hai người rời đi một hồi lâu, William mới hồi phục lại tinh thần.
Sevann đi rồi? Nó cứ như vậy đi rồi? Một câu cũng không công đạo?


Kia…… Hiện tại ai tới giúp bọn họ phiên dịch đây?
“Ách…… Hoàng thái tử điện hạ, thật sự có lỗi…… Chúng tôi……xảy ra một chút vấn đề……”William kiên trì dùng tiếng Anh đối với vợ chồng hoàng thái tử giải thích.


“Không sao cả.” Hoàng thái tử phi cũng lưu loát dùng tiếng Anh trả lời, ”Tôi chỉ là……” Cô suy nghĩ một chút, tìm từ thích hợp, ”Tôi chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi.” Ha ha, không nghĩ tới nam nhân Scotland ở dưới váy thật sự cái gì cũng không mặc a!


Ánh mắt của cô có chút không được tự nhiên nhìn vài vị nam nhân Scotland trước mắt đang đi tuần tra, nghĩ rằng không biết những người này, có phải bên dưới váy cũng đều trống trơn hay không?
Nghĩ nghĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền đỏ, chốc lát sau tìm lấy một cái cớ lui ra trước.


Hoàng thái tử tính cách ôn hoà vẫn lưu lại, lễ phép tiếp tục bữa yến hội.


Tuy rằng William vội vã muốn đi tìm thằng nhóc Sevann, hảo hảo mắng nó một chút. Nhưng trước mắt hoàng thái tử cũng chưa nói gì, gã cũng không thể không biết xấu hổ mà làm khó dễ, đành phải ngoan ngoãn tiếp tục lưu lại, ăn xong bữa cơm này.


Chính là gã có chút không yên lòng, không biết Sevann chạy trốn như vậy, anh cả sẽ nghĩ như thế nào?


Trời ạ! Lần trước Sevann chạy trốn, anh cả đã tức giận đến sắp phát điên. Thật vất vả Sevann mới tự trở về, hiện tại nó lại ở trước mặt hoàng thái tử Nhật Bản làm ra loại chuyện này, tương lai nếu phát sinh sự tình gì, đều là lỗi do nó gây ra!


“Ách, ngài Stuart, tôi có một việc, không biết có thể thỉnh giáo ngài không?” Hoàng thái tử đột nhiên khách khí hỏi.
“Ngài tận lực hỏi, không sao cả.” William vội vàng cười bồi.


“Ách……” Ánh mắt của hoàng thái tử phiêu về phía váy kilt của William, ”Xin hỏi, các ngài ở dưới váy, thật sự không mặc cái gì?”


William xấu hổ cười cười,”Theo lý thuyết là không mặc, bất quá đó là tập tục thật lâu trước kia, hiện tại vì phương tiện cùng thoải mái, đại đa số người vẫn sẽ mặc quần áo ở dưới váy.”


” Ác, phải không? Vậy vì cái gì vị phiên dịch lúc nãy…… Ở dưới váy cái gì cũng không mặc? Nói như vậy, ngược lại quần áo của cậu ấy có vẻ chính thức?”


Này…… William cùng phía sau hai tên bảo tiêu đối liếc nhìn nhau một cái, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời như thế nào.
Chẳng lẽ muốn gã trả lời, là gã cố ý khi dễ Sevann, cho nên mới không cho nó mặc gì ở dưới váy sao?


Nhưng tình hình thực tế nếu không nói, ngược lại có vẻ bọn họ không coi trọng lễ tiết, mặc váy kilt lại vụng trộm mặc quần áo ở dưới váy, không giống như Sevann, ở dưới váy cái gì cũng không có……
Trời ạ, thật sự là lưỡng nan a, vấn đề này gã phải trả lời như thế nào?


Đáng giận! Sevann! Ngươi nhớ kỹ cho ta!
Nếu ngươi có lá gan để cho ta gặp lại một lần nữa, ta tuyệt đối khiến ngươi trần truồng đi trên đường!
****
Shinmura Taru ôm lấy Sevann, không để ý ánh mắt kinh ngạc của người đi đường, cơ hồ là mang Sevann chạy ra khỏi hoàng cung.


Vừa ra cửa lớn của hoàng cung, hắn liền bắt đầu chạy, dường như vội vàng muốn đi làm chuyện gì đó rất quan trọng. (hờ hờ)
Sevann ở trên người hắn khóc đủ, cũng bắt đầu buồn bực. Shinmura Taru không có việc gì tại sao đột nhiên chạy nhanh như vậy?


Shinmura Taru mang cậu một đường chạy đến bãi đỗ xe cách hoàng cung không xa, tìm được chiếc xe hơi màu đen của mình, cơ hồ gấp đến không chờ kịp, sau khi đem Sevann nhét vào xe lập tức cũng đem thân mình cao lớn của mình tiến vào.


“ Tiểu sắc miêu, dưới váy thật sự cái gì cũng không mặc.” Vừa tiến vào trong xe, Shinmura Taru liền đem váy kilt dùng sức xé ra, nhưng loại váy này lại dùng len may thành, hắn càng xé càng loạn, vải dệt kia lại thực kiên cố, hắn như thế nào cũng xé không được, dưới tình thế cấp bách hắn cơ hồ muốn rống lên, giống như dã thú tìm không thấy nơi phát tiết, chỉ thiếu không gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.


Nguyên bản Sevann đang khó hiểu rốt cục cũng hiểu được ý đồ của hắn, cậu khẽ đẩy hắn ra một chút, sửa sang lại vải dệt trên người, sau đó nhu thuận đem hai chân mở ra, bên dưới vải dệt kẻ sọc, nơi tư mật giữa hai chân cậu như ẩn như hiện, càng dẫn tâm tư của người khác đi xa.


Shinmura Taru nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác được hô hấp của mình bắt đầu dồn dập.


“Taru……” Sevann dùng hai tay chống đỡ thân thể của bản thân, đem thân mình lui về phía sau, hai chân càng mở rộng, đôi mắt màu xanh lục kia đã muốn nhiễm màu sắc ***. Cậu nhìn Shinmura Taru, tầm mắt một khắc cũng không rời đi.
“Sevann……”


Sevann nhìn Shinmura Taru, chậm rãi đến gần hắn, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.


Shinmura Taru chỉ cảm thấy khó thở, tất cả giác quan ở trong không gian chật hẹp này càng thêm mẫn cảm, trong mắt của hắn chỉ có Sevann, trong tai chỉ nghe thấy thanh âm của cậu, chóp mũi ngửi được hương vị tình dục càng thêm kích thích……


Shinmura Taru chưa từng kích động như vậy, hắn thô lỗ lại cuồng dã hôn lên mèo nhỏ trước mắt, hận không thể ở ngay tại nơi này một ngụm ăn cậu!


Hai người giao triền cùng một chỗ,tiếng thở dốc hoà cùng tiếng rên rỉ rất nhỏ tràn ngập trong xe, làm cho tính dục càng thêm nóng cháy, thân thể quả thực muốn bốc cháy lên.


Sevann cởi bỏ khóa quần của Shinmura Taru, dùng kỹ xảo không thuần thục lắm hàm trụ dục vọng nóng cháy kia, đầu lưỡi nho nhỏ tham lam ɭϊếʍƈ,còn thường xuyên nâng mắt lên nhìn bộ dạng ẩn nhẫn của hắn.
Bộ dáng kia của cậu làm cho Shinmura Taru hưng phấn cơ hồ sắp phát tiết ra.


Mèo nhỏ từ khi nào trở nên mê người như vậy?
Shinmura Taru gầm nhẹ một tiếng, vồ đi qua, đem Sevann đặt ở dưới thân, sau đó một tay kéo đùi cậu, trực tiếp tiến nhập vào thân thể Sevann.


Sevann cúi đầu rên rỉ một chút, thân mình càng dịch về phía trước, cố gắng hùa đón thứ cực đại của hắn.


“Taru…… Taru…… Em thật cao hứng…… Anh đến tìm em….. Ân……” Không có gì bôi trơn đã tiến vào khiến cho cậu đau đến nước mắt cũng chảy ra, nhưng là cậu không muốn lùi bước.


“Đứa ngốc……” Shinmura Taru đã nhẫn đến đầu đầy mồ hôi, từng giọt từng giọt rơi xuống ngực cậu.”Ai nói tôi không cần em?”


” …… Ô…… Nhưng là……” Nhưng là hắn sau khi biết thân phận của cậu, không nói được một lời bước đi a…… Chẳng lẽ đó không phải là ý tứ của hắn sao?


“Ha a…… Ân……” Sevann cũng muốn hỏi rõ ràng, nhưng chỉ vừa hé môi cậu liền nhịn không được rên rỉ, cái gì cũng hỏi không ra.
Shinmura Taru bắt đầu luật động, một chút ma sát can thiệp làm cho hắn càng thêm mẫn cảm. Hắn cuồng dã hôn trụ Sevann, nuốt vào tiếng rên rỉ của cậu.


Đều do tiểu sắc miêu này, ai bảo cậu mặc váy kilt mê người như vậy, hại hắn cầm giữ không được bản thân, nhịn không được liền ăn cậu ngay trên xe ……
***
Vui thích đi qua, trong xe tràn ngập một bầu không khí tình dục.


Shinmura Taru muốn mở cửa sổ ra, Sevann lại cắn tay hắn. Cậu nhẹ nhàng mà cắn trên mỗi đầu ngón tay.


Váy kilt của cậu như trước phủ một nửa người, giầy rớt ra một chiếc, tất cũng bị kéo một nửa, quần áo trên người quả thực vô cùng thê thảm, mà kẻ khởi xướng quần áo vẫn hoàn hảo vô khuyết, chỉ có khóa quần bị mở mà thôi.


“Taru……” Sevann tựa vào người Shinmura Taru, động cũng không muốm động.
“Thật xin lỗi.”
Hắn đột ngột giải thích làm cho Sevann có chút lúng túng, cậu nâng lên đôi mắt màu xanh lục, lộ ra thần sắc nghi hoặc.


“Lúc trước tôi không phải cố ý không để ý tới em, chính là……” Shinmura Taru phiền toái nhu nhu tóc mình,”Chỉ là trước kia tôi từng bị phản bội, khúc mắc này rất khó cởi bỏ. Cho nên khi đó biết rõ thân phận của em, tôi thực không thể tiếp nhận.”


Sevann khẽ ngồi dậy một chút, nhẹ vỗ về mi tâm đang nhíu chặt của hắn.
Cậu không quan tâm hắn lúc trước lạnh lùng với mình, cậu chỉ quan tâm nam nhân này trước kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bị phản bội? Là ai phản bội hắn?


“Tôi trước kia là cảnh sát nằm vùng.” Shinmura Taru nhìn ánh mắt đau lòng của Sevann, cười khổ một chút. ”Nhưng là, cấp trên của tôi phản bội tôi, đem tôi bán đứng cho địch nhân, tôi cơ hồ đã chết qua một lần; Sau là Takahashi cứu tôi trở về. Từ lần đó, tôi không tin tưởng ai khác nữa…… Về phần Takahashi, tuy nói là ân nhân cứu mạng, nhưng tôi cảm thấy cậu ta chỉ lợi dụng tôi mà thôi. Dù sao cậu ấy thực cần sự / chuyên nghiệp / của tôi giúp cậu ta/ xử lý / một ít người.” Shinmura Taru nhìn Sevann, ”Mèo nhỏ, hiện tại em đã biết thân phận của tôi, nói cho tôi biết, em có sợ không?”


Sevann lập tức lắc đầu.
“Em phải biết rằng, tôi hiện tại như là một người đã muốn đã ch.ết, không có thân phận, ngay cả tên tuổi cũng là giả.”


“Em không cần.” Cái mà cậu để ý, chính là người nam nhân tên “Shinmura Taru” này có thương cậu, có nguyện ý trở thành chủ nhân của cậu cả đời hay không.
Shinmura Taru nở nụ cười.
Đáp án như vậy là đủ rồi.
Hắn đem Sevann ôm vào ngực mình, thỏa mãn thở dài một hơi.


Một chủ nhân không có thân phận cùng một tiểu bạch miêu cao quý từ tòa thành trốn tới, tuy rằng lúc bắt đầu nghe thực đột ngột, nhưng là hắn thực thích tổ hợp như vậy.


Ngay thời điểm hắn thỏa mãn nhắm mắt lại, đột nhiên cảm giác được ngực có chút ngứa, hắn mở ra mắt, trước ngực lại chợt lạnh. Lúc này Sevann cư nhiên kéo áo hắn, tham lam cắn lên nhũ tiêm của hắn.


“A!” Shinmura Taru hô nhỏ một tiếng, hắn cúi đầu, lại nhìn thấy Sevann lộ ra đầu lưỡi nho nhỏ, ɭϊếʍƈ nhũ tiêm của hắn một ngụm.
“Em tiểu sắc miêu này……” Hắn nâng tay lên, đánh thật mạnh vào vú của Sevann một chút.


Sevann kinh hô ra tiếng, thân thể càng thêm mẫn cảm, cậu phì phò thở nhẹ, khẽ vặn vẹo thắt lưng, hướng Shinmura Taru ám chỉ cậu còn muốn nữa……
Chủ nhân đáng giận, rõ ràng biết chỉ cần đánh cậu một cái, cậu sẽ nhịn không được bắt đầu hưng phấn……


“Em thật sự rất đáng yêu, tôi chưa từng nghĩ tới nam nhân mặc váy sẽ mê người như vậy……” Shinmura Taru ác ý ghé vào tai cậu nói nhỏ, sau đó lại thật mạnh thưởng cậu một chút.
“Ô……” Sevann rất muốn nói, nếu Shinmura Taru thật sự thích, cậu có thể mỗi ngày đều mặc……


Không biết khi nào bàn tay to của hắn sẽ dừng ở trên người mình làm cho *** của cậu cấp tốc cháy lên, kia mang theo một loại chờ mong lại có chút sợ hãi cùng hưng phấn, cậu rất thích chủ nhân đối với cậu như vậy a.


“Taru…… Chủ nhân……ha a……” Sevann vặn vẹo thắt lưng, nhẹ nhàng ma sát thân mình của hắn.
“Mèo nhỏ ngoan, lại gọi một lần……”
Sevann khép hờ hai mắt, thời điểm gọi hắn một tiếng “chủ nhân“, quả thực mê người đến cực điểm.
“Chủ nhân…… Chủ nhân……”


“Về sau em là của tôi, không bao giờ được phép rời đi nữa, có biết hay không?” Tay của Shinmura Taru giảo hoạt thâm nhập vào giữa hai chân của Sevann, mạnh mẽ cầm lấy dục vọng đã muốn thức tỉnh kia.
“A! Đau……”
“Nói!” Tay hắn lại mạnh vài phần.


Sevann thân mình nhịn không được cong lên, hai chân lại gắt gao bám lấy thắt lưng cường tráng của Shinmura Taru.
“Em…… Em là của anh…… Không bao giờ rời anh đi nữa……”
Tay của Sevann phủ lên bàn tay to của Shinmura Taru, như là muốn cầu xin nam nhân buông tay ra, lại giống như cầu được vuốt ve nhiều hơn nữa.


Shinmura Taru tay hơi chút buông ra, chậm rãi ở vuốt ve qua lại nơi tư mật giữa hai chân Sevann. Bàn tay kia rất có kiên nhẫn âu yếm, nhưng cố ý tránh đi nơi cậu mẫn cảm nhất. Vừa ngọt ngào vừa đau khổ tr.a tấn khiến cho Sevann nhịn không được mang chút oán giận liếc hắn một cái.


Chủ nhân xấu xa, hắn lại trêu cậu.
Shinmura Taru cúi đầu nở nụ cười.
Xem ra mèo nhỏ của hắn lá gan càng lúc càng lớn, thời điểm bất mãn còn có thể trừng người đây.
Không quan hệ, hắn về sau còn thời gian, có thể hảo hảo “dạy dỗ “ mèo nhỏ. (này này ^”^)
***


Takahashi cúp điện thoại, thực vừa lòng “giao dịch “ lần này.


Anh vừa mới mới cùng người cầm quyền của gia tộc Stuart thôngqua, chỉ cần bọn họ nguyện ý để Sevann ở lại Nhật Bản, anh liền có biện pháp tạo ra thân phận hoàn toàn mới cho cậu ta, đưa toàn bộ dấu vết của gia tộc Stuart trên người cậu lau đi. Này xem như là bán cho gia tộc kia một cái nhân tình, dù sao bọn họ căn bản là không muốn Sevann lưu lại, vậy sao không thả cậu đi, cho cậu một thân phận mới, hai phương từ nay không lui tới, chẳng phải là mọi người đều vui mừng?


Anh bán nhân tình này cho đối phương, ngày sau nếu anh cần gia tộc Stuart hỗ trợ, bọn họ cũng không thể không biết xấu hổ cự tuyệt, không phải sao?


Cái này giống như lúc trước anh cứu Shinmura Taru, tuy rằng tên kia không thấy lạ khi mình cứu hắn, nhưng ân cứu mạng của anh đối với Shinmura Taru cũng không thể phủ nhận. Cho nên anh vẫn có địa vị quan trọng để Shinmura vì anh làm trâu làm ngựa đến bây giờ.


Ha ha, làm hắc đạo không thể chỉ biết chém chém giết giết, ngẫu nhiên anh vẫn muốn hảo hảo lợi dụng quan hệ giữa người với người một chút.
Kế tiếp, anh nên an bài cho mèo nhỏ của Shinmura Taru thân phận gì đây?


Mèo nhỏ này, ở trước mặt hoàng thái tử phi “cảnh xuân lộ ra ngoài “ làm cho cô ấn tượng khắc sâu a. Nghĩ đến bộ dáng cùng khẩu khí của hoàng thái tử phi khi nói đến việc này, Takahashi liền nhịn không được cảm thấy buồn cười.


Nếu vợ chồng hoàng thái tử có ấn tượng tốt với Sevann như vậy, hay là anh dùng chút quan hệ, để Sevann làm phiên dịch quan cho bọn họ cũng tốt lắm. Nhưng như vậy sẽ có khả năng phải thường xuyên theo vợ chồng hoàng thái tử xuất ngoại, hoặc là tiếp kiến khách nước ngoài, không biết Shinmura Taru có thích mèo nhỏ của hắn lộ diện nhiều như vậy không?


Đừng thấy Shinmura Taru bình thường tính tình táo bạo, đôi khi trong tình yêu vẫn mang bộ dạng mặc kệ không quản, nhưng nếu là thứ hắn thích, hắn giữ lấy thật chặt.
Mèo nhỏ… đại khái là gì đó mà hắn thích nhất trên thế giới này đi?
Takahashi đột nhiên đắc ý nở nụ cười.


Tốt lắm, tốt lắm, hiện tại anh lại nắm giữ thêm một nhược điểm của Shinmura Taru, ai! Làm người phải như vậy, lợi dụng nhân tình đổi tới đổi lui làm việc, cuối cùng đem hết thảy ích lợi về đến tay mình.
Anh lấy ra rượu whisky Scotland trân nhưỡng, tao nhã rót một ly, nhẹ nhàng uống một ngụm.


Ha ha, lần tới lại đi tìm mèo nhỏ uống rượu, về sau anh không phải lo lãng phí rượu Whisky Scotland cao cấp mà người khác đưa đến nữa rồi.






Truyện liên quan