Chương 6

“… Này, Triển Tiểu Miêu.” Yên lặng một hồi lâu, cuối cùng Bạch Ngọc Đường cũng không chịu nổi bầu không khí nặng nề như vậy, “Đứng ngây ra đấy làm gì? Không phải muốn đi cứu người sao?”
Triển Du Huy liếc nhìn hắn, vẫn không chịu lên tiếng.


Thấy thế, Bạch Ngọc Đường bèn thở dài, “Tôi nói, Triển Tiểu Miêu, cậu định cứ đứng giận dỗi với ngũ gia như này sao? Tôi thừa nhận ở đây rất nguy hiểm, nhưng hai đội viên của cậu cũng đã rơi vào thế ngàn cân treo sợi tóc, Bạch gia gia hiện giờ không ra được, lôi thôi mất thời gian ở đây không sợ bọn họ có gì ngoài ý muốn hử?”


Triển Du Huy vẫn trầm mặc như trước, nhưng ánh mắt đã có chút xao động. Bạch Ngọc Đường thấy vậy thì thầm thở phào trong lòng, tiếp tục bỏ thêm một câu, “… Hay là, cậu cảm thấy ở trong cái cổ mộ này, hai đội viên kia của cậu có thể sống được lâu hơn Bạch gia gia? Rảnh rỗi lo lắng Bạch gia gia xảy ra sự cố gì sau này, chi bằng hãy lo cho hai người đã có chuyện kia kìa!”


Triển Du Huy nghe xong rốt cuộc cũng cử động, nhưng lại vòng tay ra sau lưng không chút do dự rút ra một con dao nhỏ, nhìn quanh bốn phía một vòng rồi đi đến chỗ Bạch Ngọc Đường đang đứng.


“Này này này! Triển Tiểu Miêu! Coi như sợ ngũ gia liên lụy đến cậu thì cũng không tới mức giết người diệt khẩu ngay bây giờ chứ?!” Bạch Ngọc Đường giật lùi về phía sau, cố tình khoa trương la lớn lên, “Tống tử còn chưa xuất hiện cậu đã tính gây nội chiến! Đồ con mèo xấu xa!”


“… Anh ồn ào vớ vẩn cái gì.” Liếc xéo hắn một cái, Triển Du Huy có chút bất lực, giơ tay lên đâm một nhát vào vách tường bên cạnh hắn, xoẹt xoẹt mấy nét khắc lại thành một hình người que, “Khắc có cái ký hiệu thôi, chuyện bé xé ra to!”


available on google playdownload on app store


“Khắc ký hiệu? Cậu lớn từng nào rồi, có cần phải viết thêm một dòng ‘Tiểu gia nhà họ Triển đã từng đi du lịch qua đây’ không?” Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn cái hình người sơ sài kia, đến lúc thấy Triển Du Huy lấy ra một bình bột dạ quang thì lại càng nhảy dựng lên, “Không phải cứu người như cứu hỏa sao? Còn có tâm tình mà chơi cái này? Triển Tiểu Miêu não cậu bị nước vào à?!”


“… Cơ quan ở mộ đạo này đơn giản là chuyển động không ngừng quanh một trục, khắc ký hiệu lại, lần sau gặp sẽ biết đã đi qua, từ đó có thể suy đoán ra được quy luật chuyển động.” Dùng bột dạ quang cẩn thận bôi vào vết dao khắc, Triển Du Huy bất đắc dĩ giải thích, “Cứu người trọng yếu, nhưng cứu được người ra mà cứ chạy bừa như ruồi không đầu thì cũng chẳng khác không cứu là bao. Văn Thụy và Tiểu Lục đều chỉ có thể dựa vào chúng ta, một bước cũng không thể sai được.”


“Vậy cậu khắc thì khắc, còn trét cái này vào làm gì?” Bạch Ngọc Đường cùng cằm hất hất chỉ chỗ bột dạ quang trên tay cậu, vẻ mặt hoài nghi hỏi.


“Không bôi cái này vào, lát nữa trong lúc hỗn loạn, ở đây lại tối tăm mịt mù, rất dễ bỏ qua.” Triển Du Huy bắt đầu đảm nhiệm vai trò một giáo viên có tâm.
“Vậy thì cậu cứ lấy sơn dạ quang mà vẽ trực tiếp có phải hơn không?” Bạch Ngọc Đường tiếp tục không ngại học hỏi kẻ dưới.


“Sơn dạ quang rất dễ bị người đi sau lau mất.” Triển Du Huy dừng một chút, giọng có chút trĩu nặng, thổi thổi bột dạ quang trên tay, cậu nói, “Trước đây bọn tôi đều dùng sơn dạ quang… Thế nhưng, năm năm trước chú ba tôi cùng một nhóm trộm mộ đi ‘gắp Lạt Ma’, đối phương nổi ý đồ muốn độc chiếm nên đã thừa lúc chú ba tôi đến những mộ thất khác kiểm tr.a mà lau sạch những ký hiệu chú ấy đã vẽ rồi lẳng lặng bỏ đi mất. Chú ba tôi liền cứ thế bị nhốt trong cái mê cung đó… Một tháng sau tôi và cha tôi cuối cùng cũng tìm được chú ấy sau bao lần xuống mộ, chú đã ch.ết ở trong đó, thi thể bốc mùi thối rữa. Về sau, ông nội tôi yêu cầu tất cả mọi người đều phải dùng ký hiệu khắc bôi phấn, cũng là bởi vì bài học ấy.”


“…” Vô tình khơi dậy chuyện đau lòng của đối phương, Bạch Ngọc Đường nghe xong hơi run, một lát sau nhẹ nhàng nói, “Xin lỗi.”
“Không có gì.” Triển Du Huy cũng không muốn nhiều lời, thu dọn đồ xong liền quay đầu tiếp tục hướng về phía trước, “Đi thôi.”


“Chờ đã.” Bạch Ngọc Đường với theo Triển Du Huy đã đi được vài bước mà gọi giật lại, nghiêng đầu suy nghĩ một chốc, cũng rút mã tấu ra, nhanh chóng khắc thêm vài nét trên hình vẽ vừa nãy. Triển Du Huy hiếu kỳ quay đầu lại, nhìn thấy hình vẽ bị hắn sửa xong thì chợt thấy dở khóc dở cười, “Bạch ngũ gia, anh đang làm cái gì thế?”


“À~ Mèo thì phải có hình dáng của mèo chứ.” Vỗ vỗ tay, hài lòng nhìn hình người đã bị mình thêm đôi tai và chòm ria, Bạch Ngọc Đường trở tay găm dao lại bên cổ chân, bước lên vỗ vỗ Triển Du Huy, mở miệng như thể tranh công, “Như vậy thì sẽ không lẫn được với những người khác trong nhà cậu ha? Triển, Tiểu, Miêu.”


“Bạch Ngọc Đường, anh!” Triển Du Huy nghẹn lời, cuối cùng đành lắc lắc đầu cho qua, cười khổ lẩm bẩm, “Thôi, mặc kệ anh.”


“Đừng có bày cái mặt không tình nguyện ra như thế! Bạch gia gia đây là đang giúp cậu đó!” Bạch Ngọc Đường lẫm lẫm liệt liệt vỗ bộp một cái vào bả vai cậu, trưng ra một vẻ mặt rất chi là ngả ngớn, duỗi tay làm bộ nâng cằm cậu lên, “Còn không mau nói cảm ơn gia gia? Nào nào nào, cười một cái cho gia xem!”


“Đùa đủ chưa?!” Bị hắn chọc cho chẳng còn chút tức giận nào, ngay cả chút buồn bã nặng nề vừa rồi cũng biến mất tăm, Triển Du Huy đánh bay cái móng vuốt không an phận kia, lườm hắn một cái rồi toét miệng cười cho có, “Được chưa, Bạch ngũ gia? Không đi nữa thì không kịp thật đấy.”


“Ừ, được.” Nhìn thấy vẻ nặng trĩu trong mắt đối phương đã được xua tan, thay vào đó lại là nét ôn hòa hờ hững quen thuộc, Bạch Ngọc Đường hài lòng gật gù, nhanh chân xuất phát, “Đi thôi! Đi cứu người! Triển Tiểu Miêu, cậu hãy chờ xem thủ đoạn cao cường của gia gia đi!”


Triển Du Huy nhìn con người ngang ngược kia hăm hở bước đi, lắc đầu cười than một tiếng, lập tức tăng nhanh bước đuổi theo chân đối phương, đi vào sâu trong mộ đạo.


Suốt đường đi, không biết Triển Du Huy nghĩ gì mà cứ cúi đầu bước không nhanh không chậm. Bạch Ngọc Đường cũng không muốn quấy rầy đối phương, chỉ điều chỉnh tốc độ của mình theo cậu, ánh mắt tùy ý đảo quanh mặt đất và vách tường của mộ đạo. Cũng không rõ là vì quá yên tĩnh hay vì lý do gì khác mà trong lòng đột nhiên trở nên hoảng hốt.


Cái cảm giác này thật quen thuộc… dường như trước đây rất lâu rất lâu rồi, cũng đã từng yên lặng rảo bước cùng một người trên con đường đá xanh tĩnh mịch. Bên người cũng là tường thành đắp đất, cả hai đều rất hiểu ý nhau chẳng nói một lời, nhưng bước chân vẫn đều đặn phối hợp với nhau, không để cho mình rảo bước quá nhanh hay quá chậm. Đường đá xanh mướt trong đêm trăng, hai người đều bị sương lạnh vương khắp mình, nhưng vẫn chẳng hề trách ai đi quá chậm… Con đường dài tưởng như bất tận, bọn họ vẫn sóng vai đi bên nhau, như thể cứ tiếp lục lặng lẽ đi như thế này chính là mãi mãi.


Nghĩ tới đây Bạch Ngọc Đường bỗng giật mình, lập tức bật cười: Làm sao có thể chứ? Với tính cách bốc đồng của mình, chịu bầu bạn đi bên người ta thôi đã là khó tin rồi, huống chi còn im lặng không lên tiếng? Đúng là hoang đường!


“… Anh cười cái gì?” Triển Du Huy đột nhiên cất tiếng hỏi, quay đầu sang nhìn hắn.


Nhìn cặp mắt trong trẻo của đối phương, biết chuyện cậu suy nghĩ đã có kết quả. Bạch Ngọc Đường cười cười tính đem chuyện mình vừa nghĩ tới kể cho cậu nghe, nhưng đột nhiên lại nhớ đến một việc, bèn thành thật nhìn cậu mà hỏi, “Triển Tiểu Miêu, đến tận bây giờ cậu vẫn chưa nói cho gia biết tên đầy đủ của hai đội viên kia, lát nữa gặp cũng không thể nào chào hỏi là ‘Văn Thụy Tiểu Lục rất vui được gặp các cậu! Tôi là Bạch Ngọc Đường ~’…. Không bị bọn họ cho là thần kinh mới lạ!”


“Ha.” Nghe thấy hắn giả bộ nhiệt tình nâng giọng lên tới tận quãng tám, Triển Du Huy không nhịn được cười khẽ một tiếng. Ngừng một chút, cậu nhịn cười ngước đầu lên nhìn người thanh niên một mặt “Tôi đây thật lòng” mà giới thiệu, “Văn Thụy họ Từ, Tiểu Lục tên là Vương Kế. Nhớ cho kỹ, tôi không nhắc lại lần thứ hai đâu.”


“Hừ hừ~” Bạch Ngọc Đường phồng mang trợn má, bất bình lầu bầu, “… Văn Thụy Tiểu Lục, gọi đến là thân thiết… Bạch gia gia cùng cậu vào sinh ra tử cứu người, vậy mà cậu cứ hễ mở miệng ra ngậm miệng vào là lại ‘Bạch ngũ gia’ – Rõ ràng là đang cười nhạo Bạch gia gia cậu!”


“Hử? Nhưng mà tôi nghe nói Bạch ngũ gia vì kiêu ngạo nên lúc nào cũng bắt người khác phải gọi mình bằng gia cơ mà?” Giả bộ ngạc nhiên trả lời một câu, thấy vẻ mặt ăn trúng quả đắng của đối phương, Triển Du Huy cười càng tươi, nhưng thấy khuôn mặt đối phương có xu hướng biến thành màu đen sì, cậu vội vàng nhân lúc hắn còn chưa thẹn quá hóa giận mà mở miệng, “Được rồi được rồi, không cười anh nữa. Vậy anh nói thử xem, tôi gọi anh thế nào thì hay nhỉ? Bạch lão ngũ? Hay là Bạch Ngọc Đường?”


“Gọi là Bạch lão ngũ thì tầm thường quá, y như kiểu gọi của nhà quê ấy, không được.” Bạch Ngọc Đường có vẻ suy nghĩ rất nghiêm túc, tiếp tục nói, “Gọi Bạch Ngọc Đường… Gia vẫn còn chưa quên, vừa nãy lúc tức giận với gia cậu từng gọi một lần! Để lại bóng ma trong lòng gia rồi, cũng không được!”


“Vậy anh bảo phải gọi là gì?” Triển Du Huy bất đắc dĩ, lại tiếp tục nở một nụ cười tinh nghịch, không nhanh không chậm nói, “Cũng không thể gọi anh là ‘Bạch~ đại~ ca~’ chứ?”


“Dừng lại!” Vừa nghe cậu cố tình ngâm nga ra ba tiếng ấy là Bạch Ngọc Đường run hết cả người lên, phẩy tay một cái, đôi mắt hoa đào trừng trừng nhìn vẻ mặt nhịn cười của đối phương như muốn uy hϊế͙p͙, “Dám gọi như thế, gia sẽ lập tức ghi âm lại đem đến chỗ làm việc của cậu phát cho mọi người nghe, hủy hoại thanh danh một đời của đội trưởng Triển cậu! Tôi nói được là làm được!”


Đảo mắt một cái, như bất chợt nghĩ ra cái gì đó, Bạch Ngọc Đường hí hửng nheo mắt lại cười cười, gật đầu hài lòng, “Ừm… Bạch gia gia rộng lượng, cậu cứ bỏ họ đi, trực tiếp gọi gia gia Ngọc Đường là được! Triển Tiểu Miêu, gia đây là nể mặt cậu, kiểu gọi này ngoài anh chị tôi ra thì chưa có ai được gọi như thế đâu đấy!”


“Vậy cha mẹ anh gọi anh là gì?” Giỡn qua giỡn lại đã thả lỏng không ít, Triển Du Huy cũng bắt đầu trêu chọc lại, “Tiểu Đường? Đường Đường? Đường Đường tiểu điềm tâm?”


“Triển Tiểu Miêu cậu giỏi lắm!” Bạch Ngọc Đường giương nanh vồ tới, hai tay đè lên bả vai làm bộ muốn bóp cổ cậu, “Quan tâm nhiều thế làm gì? Mau gọi đi nhanh lên! Gọi xong Bạch gia gia sẽ tạm tha cho cậu một cái mạng!”


“Được được được, Ngọc Đường, Ngọc Đường, được chưa?” Triển Du Huy bật cười, vai run run, ra hiệu, “Tôi đã gọi rồi, ngũ gia còn không buông tay? Biết lý mà còn không chịu tha cho người ta!”


“Vậy mới là mèo ngoan.” Bạch Ngọc Đường cười hừ hừ liền buông tay ra, chợt cảm thấy tiếng ‘Ngọc Đường’ kia sao mà quen thuộc đến lạ lùng, “Tôi nói, cái con đường này có điểm cuối không vậy? Đi bao lâu rồi mà còn chưa tới!”


“… Ừm, sắp tới rồi.” Tiếp tục đi thêm một đoạn, rẽ vào một ngách, Triển Du Huy giơ tay lên chỉ vào bãi đất trống đột ngột hiện ra trước mắt, “Đây chính là… nơi ‘vốn dĩ nên là’ hưởng điện.”


“Cha mẹ ơi…” Bạch Ngọc Đường nhìn vùng đất rộng bất tận trước mắt, khẽ hít sâu một hơi, “… Này… Hoàng đế cũng chưa chắc đã xây mộ hoành tráng tới mức này… Quốc lực Tây Hạ năm đó hùng hậu đến vậy sao? Triển Tiểu Miêu, trước đây cậu đã từng thấy ‘hưởng điện’ nào có diện tích lớn như này chưa?”


Hắn không kinh ngạc mới là lạ! Một người hiểu rộng biết nhiều như hắn xưa nay cũng chưa từng thấy một kết cấu nào như vậy cả!


Trong cổ mộ, thông thường là tiền điện hậu quan, phía trước sẽ xây dựng một tòa hưởng điện, bài trí theo phong cách sinh hoạt thường ngày của chủ nhân ngôi mộ với mong muốn người ấy ở cõi âm có nơi để sinh sống, không đến nỗi một mình cô đơn bên quan tài… Chuyện này vốn dĩ không có gì sai, thế nhưng trước mắt hắn lúc này đây, nơi mà đáng nhẽ ra phải là hưởng điện, thì lại là một mảnh đất rộng mênh mông bát ngát chẳng thấy đâu là bờ! Chẳng trách vừa rồi Triển Tiểu Miêu lại gọi là ‘nơi vốn dĩ nên là hưởng điện’! Nơi này căn bản không hề có ‘hưởng điện’ theo như kết cấu truyền thống!


Ngẩn người ra đánh giá quần thể kiến trúc chằng chịt trên mặt đất, Bạch Ngọc Đường đột nhiên hiểu ra được ý đồ của người xây dựng lăng mộ, không khỏi trợn to mắt, bị chính suy nghĩ của mình dọa cho khiếp sợ!


… Không phải là không có hưởng điện! Mà đáng ra chỉ cần có một tòa hưởng điện thì bây giờ đã biến thành cả một quần thể! Xem ra, người xây dựng lăng mộ đã mang hết thảy những chốn mà chủ nhân ngôi mộ còn lưu luyến mô phỏng lại, dựng thành một quần thể hưởng điện rộng lớn như thế này đây!


“Triển Tiểu Miêu…” Bạch Ngọc Đường lẩm bẩm, ngơ ngác nhìn cảnh tượng tráng lệ trước mắt, “… Lần này chúng ta… rốt cuộc là đã chui vào lăng mộ của nhân vật nổi tiếng nào vậy?”


“…” Triển Du Huy cũng bị cả kinh tới mức thờ thẫn cả người. Một lúc sau cuối cùng mới dần dần bình tĩnh lại, cậu mở miệng, biểu tình phức tạp, “Ngọc Đường.”


“Hở?” Bạch Ngọc Đường quay sang nhìn đối phương, lại phát hiện ra trong mắt cậu thấp thoáng nỗi xót thương, không khỏi thắc mắc, “Làm sao?”


“Ngôi mộ này có lẽ là do người đời sau xây dựng cho chủ nhân ngôi mộ.” Triển Du Huy không nhìn hắn, ánh mắt rơi trên những tòa kiến trúc kia, khe khẽ thở dài, cất tiếng thì thầm như thể đang tự nói với bản thân mình, “… Anh nói xem, rốt cuộc là chấp niệm và nhớ nhung sâu nặng tới mức nào, mới có thể khiến cho người xây mộ chấp nhất với tất cả mọi thứ thuộc về chủ nhân ngôi mộ như vậy chứ…”


Bạch Ngọc Đường im lặng một lúc lâu, miễn cưỡng thu lại tâm tình, trầm giọng, “… Gia gia mặc kệ hắn có chấp niệm sâu cỡ nào, gia gia chỉ biết là, nếu tác phẩm đã lớn cỡ này, chắc chắn những cơ quan trong mộ sẽ không hề đơn giản. Bây giờ đội viên của cậu còn mắc kẹt trong đó không rõ sống ch.ết ra sao, chúng ta không thể để mất thời gian ở đây được.”


“Nói đúng lắm.” Triển Du Huy cũng thu lại biểu hiện thất thố vừa rồi, làm cách nào cũng không xua đi được nỗi u ám trong lòng. Hít thật sâu một hơi, cậu ngẩng đầu lên, “Ngọc Đường. Tiếp theo, thật sự phải dựa vào bản lĩnh của chúng ta rồi.”


Bạch Ngọc Đường cũng hít một hơi thật sâu, gật đầu với cậu, ngầm đồng ý với lời cậu nói.
Hai người ngầm hiểu ý nhau nhanh chóng kiểm tr.a lại trang bị, phỏng chừng thực lực của bản thân, rồi cẩn thận dò dẫm bước xuống dưới bậc thang, cảnh giác chậm rãi tiến vào quần thể kiến trúc kia.






Truyện liên quan