Chương 30
Đang ngập tràn trong hạnh phúc, bỗng "ầm" một tiếng làm Hàn Thiên Phong giật mình, nhìn về phía Bạch Tuyết Linh, nàng vẫn an ổn ngồi đó uống trà, làm hắn tự hỏi "mình bị ảo giác à?". Nhưng khi nhìn ra ngoài sân thì hắn thấy mình không bị ảo giác, có vật gì đó rơi vào sân làm bụi bay mù mịt. Rồi có tiếng nói ủy khuất từ trong đó phát ra :
- Nương tử, nàng muốn mưu sát phu quân sao ? Có cần ném ta mạnh vậy không ?
- Ngươi câm miệng cho lão nương, ta chỉ đi có mấy ngày mà xem ngươi gây họa gì, bây giờ còn dám than thở !
Một người thiếu nữ mặc y phục đỏ, mắt phượng mày ngài, khí chất cao quý tựa thiên tiên đang ngồi trên lưng của một con phượng hoàng, cao giọng nói.
Nam nhân vừa bị ném xuống đất vội vã đứng dậy quên cả đau đớn vội vàng nói :
- Không dám, không dám, vi phu khẳng định không than thở nữa.
Thiên Phượng ra lệnh cho phượng hoàng đáp xuống đất, sau đó nàng trực tiếp xách tai nam nhân đi vào trong nhà. Hàn Thiên Phong lúc đầu có chút giật mình nhưng rất nhanh bình tĩnh lại nhìn hai người vừa vào cửa kia.
Bạch Tuyết Linh đặt ly trà xuống bàn, ngước nhìn hai người, môi mỉm cười nói với Thiên Phượng :
- Phượng tỷ đến chơi.
- Muội còn dám nói, gặp chuyện mà không báo với ta, để ta cho đến hôm nay mới biết, muội có xem ta là tỷ muội hay không ?
- Tất nhiên muội xem tỷ là tỷ tỷ của mình, nhưng chuyện đã rồi thì trước sau cũng biết nên muội cũng lười nói.
- Muội thật là.... Không nói nữa, ta đem hắn đến cho muội xử, muốn chiên, xào, nấu thế nào cũng được.
- Nương tử, nàng đừng tuyệt tình như thế được không, dù sao chúng ta cũng là phu thê bao nhiêu năm ...
- Câm miệng, ta chưa hưu ngươi đó đã là phúc phần của ngươi, còn dám mở miệng.
Nam nhân nghe thế liền thức thời ngậm miệng, nói đùa sao, còn để cho nương tử tức giận nữa nàng không đánh hắn kêu cha gọi mẹ cũng sẽ thành chột hoặc què, nên tốt nhất là im lặng.
- Các vị là..
Từ nãy đến giờ Hàn Thiên Phong hắn bị bỏ quên không ai để ý rốt cục cũng chịu không nổi mà lên tiếng.
- Hắn là phu quân ta, Hoàng Kỳ Ngọc, ta là Thiên Phượng. Ngươi là Hàn Thiên Phong, ừm, nhìn không tệ, mỗi tội mới chỉ là tiên nhân thôi sao? Ngươi còn phải cố gắng nhiều nếu không nhất định làm mất mặt Linh nhi nhà ta.Thiên phú của ngươi cũng tốt đấy, cố gắng luyện tập thì trong vòng mấy năm tới chắc chắn sẽ thành thượng tiên...
Thiên Phượng nói một tràng khiến không ai có thể chen vào được, khóe miệng Bạch Tuyết Linh giật giật, mỗi lần gặp mặt y như rằng tỷ tỷ kết nghĩa của nàng sẽ lại thao thao bất tuyệt. Để tránh nói đến ngày mai nàng đành mở miệng.
- Phượng tỷ, tỷ có chuyện tìm muội sao ?
- A, ta tí nữa quên mất, tỷ mang tên này đến cho muội xử lý.
Hoàng Kỳ Ngọc ánh mắt đáng thương nhìn Bạch Tuyết Linh mong nàng có thể niệm tình sư huynh muội mà cầu tình giúp mình. Nhưng bạch Tuyết Linh nàng là ai? Là một kẻ được xưng là Bạch Quỷ, vì vậy nàng đâu thể dễ dàng bỏ qua cho tên dám tính kế mình chứ? Nàng nở nụ cười, nhưng đối với ai đó thì thật đáng sợ khiến hắn toát cả mồ hôi lạnh, sư huynh để xem lần này ngươi thoát như thế nào, hehehe..