Chương 46
Đến khi giật mình nhìn lại thì hắn chẳng thấy nàng đâu, vội đi vào phòng trong. Thấy nàng đang tu luyện hắn không làm phiền nàng mà ra ngoài ngồi nghĩ tiếp.
Có thế nào hắn cũng chỉ nghĩ nàng là tiên tử mà thôi, không ngờ nàng còn có lai lịch lớn đến thế.
Bạch Quỷ, chủ nhân của Bạch Quỷ cốc, một trong những người đứng đầu thiên giới, sư muội của ngọc đế. Nếu vậy, người bị thê tử của mình ném xuống sân nhà hắn là ngọc đế sao?
Khụ, nhìn thế nào hắn cũng không tưởng nổi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nàng như vậy, hắn quả thực không xứng.
Lắc đầu cười khổ, làm phu quân như hắn cũng không dễ. Nhưng mà, nàng nói thần tộc là tới tìm nàng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Nhìn những việc khi hắn tới, cũng như thái độ của bọn họ, chắc chắn là muốn gây bất lợi cho Linh nhi.
Nếu vậy, hắn nhất định phải bảo vệ nàng, nhưng nghĩ lại, ngay cả tu vi người ta còn nhìn không ra thì hắn có thể sao?
Không được, hắn phải tìm sư phụ để hỏi hắn xem có cách nào nhanh tu luyện nhanh chóng không mới được.
Nhưng nàng còn đang tu luyện, hắn đi lỡ có người làm phiền nàng thì sao, với lại hắn muốn là người nàng nhìn thấy đầu tiên khi tu luyện xong. Để ngày mai vậy.
Thật ra Hàn Thiên Phog không cần lo lắng nàng bị làm phiền, vì ngọa trừ Long Vô Song và Quân Hiên ra thì hắn là người duy nhât có thể bước vô đây.
Vì không thích ồn ào nên nàng đã bày trận pháp xung quanh nên không ai vào được.
Hắn ngồi ngẩn ngơ nửa ngày nàng rốt cuộc cũng đi ra. Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của hắn, nàng buồn cười lắc đầu, ngồi xuống đối mặt với hắn.
Hắn giật mình, vui mừng ra mặt.
- Linh nhi, nàng tu luyện xong rồi.
Nàng lắc đầu, đâu dễ thế được.
- Sức mạnh của ta bị sư huynh phong ấn, nên chỉ có thể tu luyện một thời gian ngắn.
Nghe vậy, hắn lo lắng hỏi:
- Nàng không sao chứ?
- Không sao, chỉ là không sử dụng được sức mạnh, không có gì nghiêm trọng, mấy tháng nữa là ổn.
Nghe thế hắn thở nhẹ một hơi, nhưng lại nghĩ thần tộc giờ đang tìm nàng, không có sức mạnh, hắn không dám nghĩ.
Nhìn mày hắn thả lỏng, sau đó nhíu chặt suy tư, nàng biết hắn đang nghĩ cho nàng. Nàng nhẹ nói:
- Không sao, chỉ cần tránh được mấy tháng là ổn.
- Ta sẽ bảo vệ nàng.
Hắn nhẹ giọng tuyên bố, hắn không biết nàng và thần tộc xảy ra chuyện gì, nhưng hắn sẽ bảo vệ nàng, hắn hứa.
Nghe hắn nói vậy, nàng có chút ngẩn ra, hắn không tò mò chuyện của nàng mà tuyên bố như vậy, hắn...Nàng mỉm cười trong lòng ấm áp.
- Ngươi không muốn biết lý do sao?
- Ta muốn, nhưng ta muốn nàng tự mình nói với ta, ta sẽ không ép nàng.
Nàng cười nhẹ.
- Tới lúc ta sẽ cho ngươi biết.
- Ừm.
Sau đó hai người ngồi nhìn nhau, có chút ngượng ngùng, haiz, đã là phu thê rồi mà còn chẳng biết nói gì, thường ngày không phải hắn hay bám theo nàng nói chuyện trên trời dươi đất lắm sao, sao hôm nay lại chẳng nghĩ được gì vậy.
Haiz, cái tên này không phải thường ngày nhiều chuyện lắm sao, sao hôm nay nói được mấy câu rồi im lìm vậy? Nàng đã không biết nên nói gì, hắn còn im lặng như vẫy thì làm sao đây?
- Ngươi...cái đó...ngươi khỏe không?
Nói xong nàng thật muốn vả miệng, hắn không phải ở đây sao, nhìn là biết khỏe rồi còn hỏi làm gì nữa.
Nghe nàng hỏi, tim hắn nhảy bùm bụp, lần đầu tiên nàng hỏi hắn nha, hắn nên trả lời sao đây. Nghĩ ra rồi, không phải hắn vẫn luôn muốn tính toán chuyện nàng tự ý bỏ đi sao, nhưng khi đến đây hắn lại không nỡ.
Nhưng nếu không cho nàng một bài học nhỏ, không phải về sau hắn càng chịu thiệt sao, như vậy không được, hắn phải đòi quyền lợi cho mình.
Ngay khi nàng định nói câu khác, hắn liền thốt lên:
- Không khỏe.
- Hả?
Nàng có chút nghi ngờ nhìn hắn, thấy ánh mắt của nàng, hắn biểu hiện ra vẻ mặt bi thương, đau khổ nhìn nàng.
- Nương tử, nàng nói xem, nàng tự ý bỏ đi mà chỉ để lại tờ giấy vỏn vẹn mấy chữ, nàng có biết ta tổn thương cùng hoảng sợ đến mức nào không?
Nghe vậy, bỗng nàng có chút chột dạ, nhìn hắn nói:
- Ngươi nói xem.
- Thây nàng bỏ đi, ta lập tức bất chấp ngày đêm tới đây, vứa đi ta vừa lo lắng, nàng bây giờ sao rồi, có bị đói không? Có bị lạnh không? Có bị ai khi dễ không? Sư phụ có biết nàng tới mà chiếu cố nàng không? Nàng có quen chỗ ở khác không?...Sau đó ta gặp sư thúc, sư thúc liền bắt ta đi theo đến chỗ thái thượng lão quân xin đan dược. Vì đan dược vừa hết, ta phải ở đó thổi lửa, canh chừng điều chỉnh lửa để luyện đan. Những lúc đó, ta luôn nghĩ tới nàng, ta nghĩ nàng có tự chăm sóc mình tốt không? Có thấy khó chịu không?...Đặc biệt là nàng có lúc nào nhớ tới ta không? Khi đến đây, ta muốn tìm nàng ngay lập tức, nhưng lại đụng phải chuyện thần tộc gây rắc rối. Rồi khi biết có liên quan tới nàng, ta không cách nào bình tĩnh được, tuy bây giờ ta không mạnh, nhưng chắc chắn ta sẽ tu luyện nhiều hơn, trở nên mạnh hơn để bảo vệ nàng. Ta vẫn luôn nghĩ, cho đến bây giờ ta nhận ra, ta không khỏe, ta rất yếu, nương tử, vi phu rất yếu nhưng ta nhất định bảo vệ nàng, ta sẽ không để nàng bị tổn thương...
Nghe một tràng dài lời hắn nói, nói không nhức đầu là nói dối, nhưng dù sao nàng cũng thấy trong lòng ấm áp.
Hắn á, tên này tưởng nàng không biết hắn đang đòi phúc lợi với đang nói cho nàng biết không nên rời đi mà không nói với hắn sao. Hắn thật là, cứ như trẻ con vậy.
Tuy vậy, bên môi nàng vẫn cười vui vẻ nhìn hắn, có lẽ nàng cũng nên cho hắn tiện nghi một chút.
Trong khi hắn còn đang nói đến xúc động lòng người, nàng liền túm cổ áo của hắn kéo lại, nhanh chóng áp môi nàng lên môi hắn làm hắn ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Thấy thế, trong mắt nàng cười vui vẻ, thả hắn ra sau đó đi vào phòng trong vừa đi vừa nói.
- Mạng ta giao cho ngươi.
Rồi vào phòng, để mình hắn ngồi ngoài, tay sờ sờ môi vừa bị hôn vừa cười ngớ ngẩn.