Chương 5
Sự thực chứng minh, coi như là đánh mất ký ức hoặc là trí năng bị thoái hóa chăng nữa, thói quen của động vật ăn thịt không dễ dàng bị thay đổi.
“Ngươi muốn ăn tươi.”
Ta cố ý rút rau xà lách ở giữa hamburger đổ ra trước mặt hắn, hắn lại mang vẻ mặt thiên chân vô tà mà nhìn ta.
“Ta đem bỏ.”
“Nếu như không ăn cái này, đừng nghĩ đến việc Coca.”
Ta ức hϊế͙p͙ hắn, hài lòng thấy hắn ủ rũ cúi đầu, bỏ rau xà lách vào miệng.
“Còn cái này nữa.”
Khi dễ hắn lên nghiện, rau xà lách của ta cũng lấy ra đưa cho hắn.
“Vậy ngươi cũng không thể uống Coca.”
Hắn lý trực khí tráng nói, hình như là nghĩ gậy ông đập lưng ông, đáng tiếc hắn không biết câu đạo cao một thước, ma cao một trượng.
“Ta không uống Coca, uống thứ khác.”
Ta nói xong, dương dương đắc ý trước mặt hắn uống một hớp lớn.
Hắn mở trừng trừng hai mắt, từ nhỏ đến lớn, ta thích nhất nhìn biểu tình này của hắn.
“Ngươi nhớ kỹ, nếu như ngươi ở nhà của ta, ta sẽ không cho phép ngươi làm sai luật, cũng không cho phép ngươi tùy tiện tè ra quần.”
Ta và hắn ước pháp tam chương.
“Ta không có tùy tiện tè ra quần.”
Hắn nói, thật giống như ta đang vu khống hắn vậy.
“Phải không?”
Ta tận lực kéo dài âm cuối khiến hắn đỏ mặt.
“Đó là bởi ta không biết WC ở nơi nào…”
Hắn càng nói âm thanh càng nhỏ.
“Lần sau ngươi còn tè ra quần, ngươi phải quấn tã.”
Ta nói đồng thời cười hai tiếng, hắn lại sợ đến mức nhảy dựng lên.
“Ta không muốn quấn tã!”
Hắn kịch liệt phản kháng.
Hanh, biết sợ là tốt.