Chương 29
Ngày hôm đó chúng ta chia tay nhau với bầu không khí chẳng hề vui vẻ.
Ta không hỏi Lục Bách Đông ngày rốt cuộc phát sinh chuyện gì, hắn cũng không chủ động nói cho ta biết.
Thế nhưng chỉ cần dùng mắt quan sát cũng nhìn ra được, hắn kể từ ngày đó bắt đầu thay đổi, rầu rĩ không vui.
“Nếu như để ta biết tiện nhân kia là ai, ta tìm người đánh hắn thành đầu heo.”
A Địch nghiến răng nghiến lợi.
Nếu như thời gian có thể quay lại, ta nhất định sẽ xông lên trước cho hắn một cái tát như trời giáng.
Lục Bách Đông thậm chí không còn hí hoáy ngồi vẽ nữa. Nhiều lúc ta biết rõ hắn nhìn ta nhưng cái gì cũng không nói, cái gì cũng không hỏi. Kết quả kẻ bị ngược tâm thành ra chính ta, mỗi lúc một khó chịu, nghẹn muốn trào máu rồi đây.
Buổi tối nọ, ta mang hắn vào phòng khách, đặt chai rượu trước mặt, gạt hắn uống.
Hắn hỏi ta muốn làm gì, ta chỉ trấn an vỗ vai hắn, nói ngoan ngoãn uống là được. Đợi khi rượu vơi được kha khá, Lục Bách Đông mặt vẫn chưa hồng nổi một chút, còn ta mỗi lúc một hoang mang.
“Ngươi làm sao vậy?”
Hắn vuốt mặt ta, nhiệt độ bàn tay hơi lành lạnh.
“Ngươi có chuyện muốn hỏi ta phải không?” Ta nhìn hắn.
Hắn buông tay, không nói.
“Nếu như ngươi hỏi, chuyện gì ta cũng sẽ nói cho ngươi biết cả.” Ta nói.
Chỉ cần hắn muốn biết, ta chuyện gì cũng sẽ nói. Hắn không cần bày ra biểu tình như vậy, lòng ta thật sự rất khó chịu.
Thật lâu sau, hắn không nói gì. Ngay lúc ta nghĩ hắn kiên quyết không hé miệng, thì đột nhiên hắn nắm lấy tay ta.
“… Ngươi sẽ chán ghét ta sao?”
“Vì sao ta lại chán ghét ngươi?”
“Bởi vì ta ngu ngốc.”
Câu nói của hắn như một cây kim, mạnh mẽ ghim thẳng vào phần mềm mại nhất trong lòng ta. Tiện nhân kia, sự căm hận của ta với hắn không chỉ dừng lại ở chuyện đánh đấm bình thường có thể thỏa được. Ta quý trọng Lục Bách Đông, thậm chí bị người khác liếc mắt một cái cũng không thể chịu được, cư nhiên lại bị lời nói tào lao này của hắn tổn thương đến nhường này.
Ta càng hối hận hơn vì trước đây không ra tay tẩn cho hắn một trận đến cha mẹ nhìn còn không ra.
“Lục Bách Đông”, ta nhìn vào mắt hắn, trịnh trọng nói:
“Ngươi không phải ngu ngốc, ngươi chỉ là quên mất sự tình trước kia. Một ngày nào đó, ngươi sẽ nhớ ra toàn bộ.”
Đúng vậy, khi đó những chuyện bao gồm có ta, hay không có ta, ngươi cũng sẽ nhớ thật rõ ràng. Liệu lúc đó, ngươi có còn sợ ta chán ghét nữa không? Hay ta mới chính là kẻ sợ ngươi chán ghét?
Sau đó, có thể lại một lần nữa rời xa ta.
Khi ta phát hiện bản thân bắt đầu thích hắn, chính là thời điểm học cấp hai.
Tứ chi của ta và Lục Bách Đông vô tình tiếp xúc, ta cương. Hồi tưởng lại, ta cũng không đến nỗi kinh ngạc, chẳng qua cảm thấy, a, nguyên lai là như vậy a.
Nghĩ đến trước đây ta với chi tiết nhỏ nhặt này lại bỏ qua thật sơ sót, sau này ngẫm nghĩ, hiểu ra thì đã muộn.
Dần dần lún sâu, dần dần vây hãm. Dần dần biết thành kẻ phản ứng thật ngu ngốc.
Ta đối với phụ nữ không có phản ứng, lại quan tâm Lục Bách Đông quá độ. Ta thích hắn chỉ đối với riêng mình ta thân thiết, nghĩ hắn sẽ kết giao với phụ nữ, lòng ta khó có thể chịu đựng được rồi.
Khi phát hiện tình cảm của ta như vậy, ta có thể khẳng định tính hướng của mình.
Có thể vì bên người không có đối tượng cùng tính hướng, nên ta mới đối với phần tình cảm thân thiết giữa anh em họ mà ngộ nhận là tình yêu chăng? Ta nghiêm túc vùi đầu ở thư quán, bí mật xem sách viết về quan hệ đồng tính của thanh thiếu niên, phần nào tự thuyết phục mình về cảm giác này với Lục Bách Đông.
Như vậy, chỉ cần ta có bạn trai, ta sẽ đối với Lục Bách Đông không còn những ý nghĩ kỳ quái gì nữa, đúng không?
Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, ta nhanh chóng cùng bạn trai đầu tiên kết giao.
Bạn trai đầu tiên của ta, kỳ thực không có phát sinh loại quan hệ quá mức mật thiết, đến bước cuối cùng. Ta nhớ người bạn học này phần lớn thời gian đều xấu hổ mỉm cười.
Thời gian trải qua cùng hắn rất dễ chịu, an ủi cho nhau cũng rất thoải mái. Nhưng mà nhiều hơn nữa không hề có. Mới gặp gỡ còn thấy mới mẻ, nhưng sau này lại thấy mệt mỏi.
Ta nhớ rõ lúc hè sắp đến, vừa sau một tuần nghỉ xuân, ta mượn cớ từ chối hẹn hò, lại cùng Lục Bách Đông cả ngày vùi đầu ở trong phòng, mở máy điều hòa nằm phởn phơ.
“Bạn gái ngươi thấy ngươi cứ như vậy, sẽ đá ngươi cho coi.”
Hắn đôi khi sẽ khuyên ta, sau đó bị ta cười mắng là tiểu quỷ mà đi lo chuyện đại nhân.
Có một ngày, sau mười hai giờ trưa, ta nhàm chán lật xem tranh châm biếm, chợt phát hiện Lục Bách Đông không lên tiếng, nhìn lại, mới phát hiện hắn nằm ở giường, đang ngủ.
Tướng ngủ của hắn vẫn thật ngoan ngoãn, không xoay tới xoay lơi, không nói lảm nhảm, càng không có trò chảy nước miếng làm ướt nệm chăn.
Ta lẳng lặng nhìn hắn một hồi, đang muốn giúp hắn đắp chăn, phát hiện vạt áo hắn bị vén lên, dưới rốn ẩn hiện là qυầи ɭót, cảnh tượng thông thường như vậy lại khiến ta trong nháy mắt cương.
Ta không biết ta rốt cuộc thế nào. Có phải bị bệnh hay không?
Rõ ràng đã có bạn trai, nhưng vẫn là dễ dàng đối với người khác có phản ứng. Huống chi người khác này, còn là Lục Bách Đông, cùng nhau lớn lên, ta và hắn chỉ có thể cho phép tình thân tồn tại, không khả năng có loại cảm xúc khác, tại sao loại cảm xúc cấm kỵ này có thể xuất hiện?
Vì vậy ta bắt đầu gây chuyện với Lục Bách Đông.
Ta cự tuyệt lời hắn mời, ta không nói chuyện với hắn, trọng tâm cuộc sống của ta bắt đầu học cách phải xoay xung quanh bạn bè và bạn trai. Nên ta đã quên mất ngày hắn tốt nghiệp.
Nhưng cuối cùng, ta vẫn không thể làm triệt để hoàn toàn.
Lục Bách Đông cùng máu thịt của ta khăn khít như một khối. Nếu như ta tổn thương hắn, chính ta cũng đau đớn không thôi.
Tại buổi lễ tốt nghiệp của hắn, ta mang theo hoa hướng dương, mang theo quyết tâm của ta đến gặp hắn.
Hắn vĩnh viễn sẽ không biết, một khắc kia, ta đã quyết định ta sẽ không trốn tránh.
Ta chia tay bạn trai, bốn năm, Lục Bách Đông trở thành trung tâm cuộc sống của ta.
Kỳ thực ngẫm lại rất kỳ diệu, rõ ràng bốn năm dài như vậy, thế nhưng hồi tưởng thật dễ dàng, chỉ cần một câu nói ngắn gọn đã đủ bao quát.
Bốn năm kiên trì, bốn năm yêu thương, bốn năm nỗ lực, trong lúc đó, từng có quãng thời gian ta muốn bỏ cuộc. Nghĩ yêu đơn phương như vậy, rốt cuộc hội được cái gì? Nếu ta nói ra, mất đi cuộc sống hiện tại, hắn phản ứng kịch liệt thì ta biết phải làm thế nào?
Mỗi lần muốn mở miệng, lại cảm thấy sự kinh hoàng từ tận trong tâm can. Đơn phương thầm mến, tình cảm lớn lên, nỗi sợ cũng lớn dần theo, dũng khí lại dần dần bị bào mòn. Khiến ta trở nên ngờ vực vô căn cứ, sợ trước lo sau, bất an, thống khổ, không dám làm bất cứ thứ gì. Thậm chí, có thể xem là ta hèn nhát đi.
Nhưng mỗi lần ta muốn buông tay, hắn luôn luôn cho ta hi vọng.
Rõ ràng không thích cùng người khác tiếp xúc thân thể, lại luôn luôn thích ôm ta làm nũng.
Nói chuyện với người khác thời gian biểu tình lãnh đạm như vậy, khi nhìn ta lại luôn luôn mỉm cười.
Hắn cho ta rất nhiều điều đặc biệt, ta biết trong lòng hắn, ta và người khác là bất đồng. Khiến ta càng chờ mong, ta thử so sánh với những người kia bản thân mình có bao nhiêu phần trăm cơ hội, sau đó trực giác cho ta biết, hắn thực ra không khả năng đối với ta có loại cảm xúc khác thường như ta đối với hắn.
Ta đã từng tự hào về trực giác “thấu lòng người” của mình cỡ nào, giờ đây chính nó lại đang đóng băng phần còn lại của trái tim ta.
Hắn khi lên cấp ba, vẫn như trước, một vầng thái dương sáng chói. Khi dòng người nhốn nháo bu xem hắn đã tản đi bớt, hắn nắm lấy tay một nữ sinh đi tới trước mặt ta.
“Thiên Thu, đây là bạn gái của ta.” Hắn nói.