Chương 31

Ngày nghỉ quả nhiên khác ngày bình thường, đi dạo trên phố thì đường xá vắng vẻ, ngay cả nơi luôn luôn náo nhiệt như rạp chiếu phim cũng có điểm tịch liêu. Cho dù thế, Lục Bách Đông vẫn dễ dàng trở thành tiêu điểm của quần chúng.
“Ta mua vé xem phim này nhé.”


Ta đi tới cạnh hắn, chỉ vào tựa phim hoạt hình.
Hắn khổ sở nói, “Nhưng cái này cũng hay nữa.”
“Cái kia giới hạn tuổi, ngươi không thể xem.”
Ngươi mới năm tuổi thôi đấy.


Hắn không hiểu cái gì là giới hạn tuổi, ánh mắt chăm chú nhìn ta, đại khái không được ta đồng ý phim nên hơi mất hứng. Ta không có biện pháp, không thể làm khác hơn là mua nước có gas và bắp rang mà hắn thích.


Hắn thấy ta mua xong, mới còn ỉu xìu nay thay đổi một trăm tám mươi độ sang cao hứng cực kỳ. Ta mỉm cười nhìn hắn, hắn tay cầm ly nước có gas hút rột rột, tay nâng hộp bắp rang đầy ắp, cười đến hai mắt đều cong lên.
“Thiên Thu.”


Trong bóng tối, hắn gọi ta, ta lơ đễnh trả lời cho có lệ, hắn lại gọi, ta quay mặt sang chỗ hắn.
“Chuyện gì?”
Hắn không nói, bỗng nhiên cúi lại gần. Ta cảm giác khóe môi ấm áp, sợ run vài giây mới phản ứng, thì ra là đầu lưỡi của hắn.
“Có bắp rang ở đó.”


Hắn vừa nói vừa ɭϊếʍƈ, không biết vì sao còn ɭϊếʍƈ đến phía trong miệng. Ta bị hắn ɭϊếʍƈ cảm thấy choáng váng, vừa muốn muốn cự tuyệt vừa muốn nghênh tiếp, hắn lão luyện đảo một vòng, giống như hài lòng nên nhẹ nhàng thối lui.
“Ngọt lắm.”
Hắn vuốt khóe miệng, nụ cười thỏa mãn xen lẫn ngu ngốc.


available on google playdownload on app store


Ta lại bị châm lửa, “Ầm” một tiếng, xấu hổ đến mức ngay cả mắt cũng nóng lên.
Suốt một ngày, cả người Lục Bách Đông như trúng tà, vui vẻ đầy năng lượng.


Hễ bước đi liền nắm tay không rời, mặc kệ đi tới chỗ nào ta cũng cảm giác ánh mắt nhìn chòng chọc của đám đông. Ta rất muốn giả bộ như bản thân không hề mảy may bận tâm chút nào, nhưng điện lực năng lượng của hắn quá mạnh mẽ, giật đến mức đuôi tóc ta giống như dựng đứng lên luôn.


Quanh minh chính đại cùng hắn đi như vậy, ánh mắt người qua đường săm soi hai chúng ta không tài nào đếm nổi, hầu như đều là đố kị hoặc ước ao, một số ít thì không thể tin nổi, chán ghét hoặc chúc phúc.


Ta nhìn trong gương, ta lớn lên cũng không đến nỗi là ma chê quỷ hờn, chỉ là đặt chung một chỗ với Lục Bách Đông không ít thì nhiều cũng có loại cảm giác tự ti bất đồng đẳng cấp.


Đi ra khỏi toilet, ta nhìn thấy người đàn ông xa lạ đang nói chuyện với Lục Bách Đông. Ta ngầm đứng dỏng tay nghe ngóng thì chỉ nghe được người nam nhân kia nhắc tới “Đi ra ngoài”, “Bằng hữu”, đại khái là nói chuyện gì?
“Ta có người trong lòng.”
Ta nghe Lục Bách Đông trả lời.


Ta hẳn cứ đường đường chính chính đi ra thôi, không biết vì sao lại chần chờ. Ta chỉ dựa vào tường, nhìn người đàn ông xa lạ vẻ mặt không cam lòng rời đi, lại nhìn qua Lục Bách Đông tiếp tục đứng tại chỗ chờ bóng dáng ta đi ra.


Ta không biết vì sao ta làm như vậy. Ý nghĩ chỉ cần bước ra cũng khiến cho bản thân sợ hãi hay sao?
Bởi vì khi bước ra, ta cực kỳ sợ hãi phải đối mặt với cái gọi là “người trong lòng” đó. Đối diện với cục diện không còn có thể mập mờ để trốn tránh tổn thương nữa.


Lục Bách Đông xoay đầu lại, hắn thấy ta liền mỉm cười:
“Thiên Thu.”
Ta từ từ đi tới bên cạnh hắn, hắn lại dắt tay ta. Bàn tay rộng hơi lành lạnh bao phủ bàn tay ta. Ta hỏi hắn:
“Người ngươi thích chắc là ta nhỉ.”


Hắn cười rộ lên, “Ta thích ngươi, ” hắn lại suy nghĩ một chút, bổ sung thêm, “So với gà chiên còn phải hơn rất nhiều, rất rất nhiều cơ.”
So với gà chiên hơn rất nhiều, rất rất nhiều.


Ta lãnh tĩnh gật đầu, mới đi về phía trước được vài bước, đột nhiên cảm giác như không trọng lượng, lập tức ngồi xổm xuống đất.
“Thiên Thu?”


Bên tai ta truyền đến âm thanh lo lắng của hắn, ta hiện tại không có biện pháp đáp lại, cảm giác xấu hổ bao phủ toàn thân khiến ta muốn nổ tung luôn, không thể làm gì khác là làm đà điểu đem mặt chôn xuống đầu gối.


Hắn bàng hoàng ngồi xổm xuống, ngón tay hơi lành lạnh sờ gương mặt ta vốn nóng đến muốn cháy hai lỗ tai rồi đây, hắn nghi ngờ hỏi.
“Ngươi như vậy là muốn ăn gà chiên sao?”
Ngươi, đầu óc đúng là không thể không khiến ta muốn đập cho một trận, ngu ngốc!


Ta không giải thích được, chúng ta đành phải vác hai thùng gà chiên về nhà.


Ta không biết như chiếc hộp bị ta khóa xích nhiều năm, nay bị mở ra, tâm trí phảng phất như trở ngược lại mười năm về trước, cho dù Lục Bách Đông nói cái gì hay làm cái gì chăng nữa cũng khiến ta xấu hổ đến đỉnh đầu muốn bốc khói.


So với ta không được tự nhiên, Lục Bách Đông hiển nhiên vẫn đơ, trơ chả hề mảy may lâm vào hội chứng “tình đầu”. Bầu không khí tốt như vậy, hắn cái gì cũng không nói, chỉ biết không ngừng cướp giật gà chiên mà ta đang ăn.
“Này, ” ta hỏi hắn, “Tại sao hôm nay muốn hẹn hò với ta?”


“Bởi vì ta ở theo đuổi ngươi mà.”
Hắn trả lời xong khiến ta thiếu chút nữa đầu lưỡi cũng muốn nuốt trọng.
“Theo đuổi, đuổi, đuổi, đuổi ta?”
Hắn ngoan ngoãn gật đầu.


“A Địch ca nói là thích một người sẽ theo đuổi hắn, khiến hắn vui vẻ, như vậy hắn sẽ ở bên cạnh ngươi, để ngươi muốn làm gì thì làm.”
Đồ ɖú em A Địch, ngươi rốt cuộc dạy Lục Bách Đông cái gì?
“Vậy ngươi muốn bên cạnh ta, để, để làm gì?” Ta cà lăm.


“Ta muốn sống cùng với ngươi.” Hắn nói.
Ta không nói, cúi đầu dùng khăn giấy từ từ đem ngón tay lau sạch sẽ, vò khăn không còn ra hình dạng, dứt khoát ném vào thùng rác.
“Ta, ta mặc kệ ngươi.”
Ta nhỏ giọng nói.
“Ngươi nói cái gì?”


Ta lặp lại câu trả lời, ta hôn hắn. Hắn như đóng băng khoảng một hai giây, ta nghĩ đã dạy hư hắn rồi, đầu lưỡi hắn uyển chuyển thành thạo trực tiếp xâm lấn vào trong khoang miệng của ta.
Ta còn rất nhiều thứ muốn dạy cho hắn.
“Thiên Thu?”
Âm thanh nghi ngờ của hắn từ trên đầu ta truyền đến.


Ta quỳ gối xuống chân của hắn, kéo khóa kéo xuống. Bên trong nội khố vốn ẩn núp khí quan đã thức tỉnh. Ta dùng đầu ngón tay chạm đến, cảm giác nguyên bản mềm mại đột nhiên như được thổi phồng, trở nên cứng rắn mà còn co dãn.


Cảm giác thật kỳ quái. Như thực hiện được một nguyện vọng đã sắp hoàn toàn quên đi.


Ta đang mở một món quà vậy, chậm rãi kéo xuống qυầи ɭót của hắn, hắn không ngăn cản ta. Tính khí hoàn toàn cương cứ như vậy phô bày ra sự tồn tại của nó, chân thực đến mức khiến ta cảm giác đây mới chính là ảo giác.
“Thiên Thu.”
Hắn hô lên tên của ta, ta từ từ ngậm nó vào.


Vị đạo của hắn không nặng, chính loại vị đạo đặc trưng của hắn, ta không nói được, trong nháy mắt của ta suy nghĩ dần dần rõ ràng, đây không phải chỉ là giấc mộng. Ta chậm rãi di động, dùng đầu lưỡi chèn ép nó, ta nghe hắn thở dốc, tóc của ta bị hắn nhẹ nhàng nắm kéo.


“Ta muốn ngươi.” Hắn nói.
Chúng ta nằm trên ghế sa lon hôn môi, ta dựa trên người hắn. Ngón tay của hắn như một con rắn, nhẹ nhàng luồn vào trong qυầи ɭót của ta, thâm nhập vào sâu hơn, ngoán tay hơi lành lạnh chạm vào dương v*t của ta.
“Của ngươi thật nhỏ.”


Hắn bên tai ta vừa nói lời hạ lưu, đầu lưỡi ɭϊếʍƈ vành tai đang nóng lên của ta, toàn thân ta run rẩy.
“Ta muốn nhìn ngươi.”
Hắn mỗi câu đều giống như mệnh lệnh, thôi miên ta. Ta chỉ cần đáp ứng nói được, hắn liền xoay người áp ta xuống dưới, hắn chậm kéo quần của ta lẫn qυầи ɭót đi xuống dưới.


Tính khí mất đi quần áo hàng ngày che đậy, xấu hổ bật ra. Ta theo bản năng lấy tay muốn che đi, hắn lại nắm lấy tay của ta, giật lại.
“Là như thế này phải không?”
Hắn hỏi ta, học phương thức ta vừa giúp hắn khẩu giao.


Động tác của hắn rất trúc trắc, không hề kỹ xảo, hàm răng thi thoảng cũng cọ trúng vào nó. Mặc dù như thế, ta vẫn cảm thấy thoải mái, thậm chí có điểm muốn khóc.
“Lục Bách Đông.”


Ta gọi hắn, hắn mơ hồ ừ một tiếng, khí quan từng bị ta ngậm cũng nảy lên một cái. Ta nắm lấy bờ vai vững chãi của hắn, hắn ngẩng đầu.
“Ôm ta.” Ta nói.


Một giây kế tiếp ta đã bị vây trong cánh tay dày rộng của hắn. Chúng ta liên tục hôn môi, âm thanh tràn ngập tình sắc thở dốc và hút lấy nhau. Tay hắn như cũ, vẫn nắm tại tiểu đệ của ta, khiến ta thấy tê dại, rất nhanh đều đạt tới cao trào.


“Ngươi thật đáng yêu, ” hắn hôn lên lông mi của ta, hình như hơn một lần, “Thiên Thu, ngươi thật đáng yêu.”


Ở trên giường nói ta đáng yêu luôn khiến ta nổi da gà. Thế nhưng khi Lục Bách Đông nói lại không giống. Ta nghĩ có lẽ vì đó chính là do hắn nói “Thiên Thu ngươi thật giống như gà chiên” nói như vậy cũng đủ khiến ta đạt đến cao trào. Vừa nghĩ đến, ta thấy rõ tình cảm ta đối với hắn thật đúng là hết thuốc chữa.


Ta lôi kéo ngón tay của hắn cẩn thận ɭϊếʍƈ ướt, sau đó ám chỉ mà nhẹ nhàng chạm vào  phía sau của ta. Hắn vẻ mặt không hiểu, nhưng vẫn rất nghe lời xoa xoa tiến vào vị trí.
“Bỏ vào.” Ta nói cho hắn biết.


Cảm giác đầu tiên đúng là rất khó chịu. Ta chôn mặt ở cổ hắn vì không muốn hắn thấy vẻ mặt ta thống khổ.


Ngón tay của hắn từ từ tiến vào. Ta cảm giác được hơi lạnh của ngón tay hắn, thế nhưng thoáng cái đã bị hơi nóng bên trong ta nung thành cùng một loại nhiệt độ. Trải qua đoạn bị cơ thể bài xích, ngón tay của hắn đi vào phía trong cùng, hoàn toàn bị ta chứa trọn, hút lấy, ta và hắn cùng thở phào nhẹ nhõm.


Tiếp theo là ngón tay thứ hai, đến ngón thứ ba. Đợi tất cả ngón tay từ trong cơ thể ta rút ra được cùng, không đợi ta nói, hắn cũng chậm rãi đẩy vào cơ thể ta.
Tính khí và ngón tay mát lạnh của hắn nhiệt độ cực kỳ chênh lệch, mới vừa tiếp nhập mà trong đầu ta nghĩ, quả thực rất nóng.


Ta dùng sức ôm cổ hắn, hắn hôn ta, lại tiếp tục hôn ta, sau đó kêu Thiên Thu, Thiên Thu.
Ta nhắm mắt lại, vẫn nhắm mắt lại như vậy.
Lục Bách Đông. Bách đông.


Khi hắn rời đi, khoảng thời gian đó ta cảm thấy rất hoang mang. Rốt cuộc thích là như thế nào? Là vì dục vọng bản thân nên mới quyến luyến, muốn giữ lại đối phương, hay bởi vì tình cảm mà muốn gắn bó?
Hiện tại, ta đã tự tin nói ra đáp án rõ ràng.


Khi ta nhìn hắn, ta đã hiểu định nghĩa của “thích” mà trước đến giờ ta luôn luôn tìm kiếm, luôn luôn nghi ngờ cảm giác của bản thân.
Ta muốn vẫn sẽ nhìn hắn như vậy: Cam tâm tình nguyện vì hắn mà làm bất cứ chuyện gì. Muốn trở thành người ở bên cạnh hắn vĩnh viễn.






Truyện liên quan