Chương 44: Phiên ngoại Lục Bách Đông – Hộp bí mật (Phần 6) – Hoàn Truyện
“Tình trạng não bộ khôi phục khá tốt, về phương diện sinh hoạt hàng ngày hẳn là không có vấn đề gì.”
Bác sĩ mỉm cười, Lục Bách Đông do dự một lúc, quyết định hỏi:
“Nếu như tất cả đều bình thường, vẫn phải mổ sao?”
“Lần mổ này để lấy khối máu bầm, tránh trường hợp nó gây ra áp lực lên não, tạo thành một số biến chứng.”
Bác sĩ giải thích:
“Tôi khuyên cậu nên mổ là vì vậy.”
Lục Bách Đông không trả lời, mãi đến lúc quá trình kiểm tr.a sắp kết thúc, hắn nhỏ giọng hỏi:
“Sau khi mổ xong, tôi sẽ nhớ lại những chuyện trước kia hay không?”
—————————————
Để tiến hành giải phẫu, hắn phải cạo đầu.
Lục Bách Đông nhìn mình trong gương, hắn không thể quen nổi với “quả đầu” bóng loáng mới của mình, may mắn là Thiên Thu sẽ không thấy được bộ dạng lúc này của hắn.
Không có tóc che lấp, vết sẹo cũ hoàn toàn lộ ra. Hắn do dự vuốt lên nó, tai nạn chắc là rất đau, nhưng hắn một chút ký ức về nó cũng không có.
“Ngươi sợ không?”
Hắn nhìn qua, bắt gặp ánh mắt của phụ thân đang nhìn. Hắn biết người này vì thông báo buổi chiều nay hắn giải phẫu nên mới đến, hắn lắc đầu trả lời.
“Không.”
Phụ thân của hắn không nói gì thêm, chỉ nhàn nhạt nhếch miệng rồi xoay người, Lục Bách Đông lên tiếng khiến người đó dừng bước.
“Trước đây, tại sao ngươi lại muốn đưa ta đến Nhật Bản?”
Hắn hỏi.
Đáp án của phụ thân ngoài dự liệu của hắn.
“Do tự ngươi yêu cầu ta.”
Phụ thân hắn tiếp lời.
“Một ngày nọ, ngươi gọi điện đến công ty của ta, nói ngươi muốn tới đây học, nên ta đáp ứng.”
——————————————-
Tên kém cỏi!!!
Lục Bách Đông ngồi trên xe lăn được người y tá đẩy tới phòng giải phẫu, trong bụng nghẹn đầy cơn mất hứng.
Lúc tên Lục Bách Đông kia phát hiện ra tình cảm của Thiên Thu, không đưa được bất kỳ đáp nào, cứ như vậy mà cắm đầu chạy trối ch.ết sao?
Thậm chí còn dám ở Nhật Bản và cùng những nữ nhân xa lạ ôm ôm ấp ấp, rốt cuộc vì sao Thiên Thu có thể thích nổi một tên dở hơi như vậy?
Chỉ số tức giận của hắn không ngừng tăng cao, hắn được đẩy đến giường phẫu thuật, trong đầu vẫn không ý thức được tên có “nhân phẩm tồi tệ” đang bị lôi đầu ra mắng nhiếc không một chút thương tiếc kia căn bản chính là hắn.
“Chuẩn bị xong chưa?”
Bác sĩ đứng ở đầu giường, nhẹ giọng hỏi.
Hắn gật đầu, hắn dần dần mất đi cảm giác, thuốc gây mê phát huy tác dụng, hắn không an tâm, hướng bác sĩ xác nhận một lần nữa:
“Bác sĩ, tỷ lệ sẽ nhớ lại là 50% đúng không?”
“Tôi có nói như vậy à?”
Bác sĩ rất ngạc nhiên khi nghe câu hỏi của hắn, ông không rõ lúc nào đã đưa ra loại chuẩn đoán như vậy.
“Tôi nói có là có, không thể có trường hợp nào khác!”
Hắn mỉm cười, từ từ nhắm mắt.
Trước khi hoàn toàn chìm vào hôn mê, bàn tay của hắn siết chặt, hắn chỉ muốn một điều.
Lúc này đây, hắn tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không đem Thiên Thu tặng cho kẻ tên Lục Bách Đông kia.
Đoạn đường trước người đó cùng Thiên Thu đi thế nào, hắn không quan tâm. Đoạn đường sau này, hắn là người sẽ quyết định.
Hắn không thua, chắc chắn không!
Bởi vì hắn yêu Thiên Thu, hơn mọi thứ trên đời này!
Hắn sống vì Thiên Thu, hắn phải là người đi tiếp bên cạnh Thiên Thu đến cuối đời!
◆◇◆
Hắn chậm rãi mở mắt.
Thuốc gây mê vẫn chưa hết tác dụng hoàn toàn nên ban đầu hắn nhìn chưa được rõ, sau vài lần chớp mắt, hắn chậm rãi thích ứng.
“Trong người cảm giác như thế nào?”
Phát hiện hắn tỉnh lại, bên giường, hai người thân nhân lập tức đi đến bên cạnh, hắn không nhịn được ý muốn mỉm cười.
Là hắn thắng!
Hắn đã thắng kẻ tên Lục Bách Đông kia.
Giờ đây, cuộc đời này, tình cảm này, là của hắn. Là của hắn và Thiên Thu.
————————————–
Sau khi xuất viện một ngày, hắn trở lại nơi công tác cũ.
Hắn ở Đài Loan phát sinh tai nạn xe đột ngột nên không có cách nào trở lại Nhật Bản. Công ty của hắn đã thu hồi ký túc xa, đồ vật cá nhân của hắn được sắp xếp vào một cái rương lớn, bỏ vào kho hàng, chờ hắn trở về nhận lại.
“Ngươi lại phải về Đài Loan nữa?”
Người dẫn đường cho hắn là đàn em sở hữu hai dòng máu Trung và Nhật, tuy tiếng Trung của y có chút trúc trắc cứng ngắc, nhưng tương đối xem như đối đáp lưu loát được.
“Đúng vậy, có người ở đó chờ ta trở về.”
Hắn cười cười, không có tính toán giải thích nhiều.
Nhưng người đàn em này dường như tự lý giải được, gật gù như một ông cụ non.
“Là biểu ca của ngươi?”
Hắn ngẩn người. Nhận ra phản ứng của hắn, y bối rối liền vội vã giải thích:
“Ngươi trước đây ngươi mỗi năm đều về Đài Loan cả, ta hiếu kỳ từng hỏi qua ngươi, ngươi nói phải về gặp biểu ca mình.”
“Hàng năm?”
“Đúng vậy, thường là ngươi đều dùng hết thời gian nghỉ phép rồi mới quay trở lại Nhật Bản, lần trước ngươi về Đài Loan hình như cũng vì lý do này.”
Người đàn em cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn.
“Ngươi không nhớ?”
Thiên Thu từng nói khi hắn dời đến Nhật Bản thì bọn họ không còn liên lạc với nhau nữa.
Vậy ai mới là người nói dối đây?
Là Lục Bách Đông hay là Trình Thiên Thu?
Hắn không thể chịu đựng được suy nghĩ này, hắn muốn tìm ra lời giải. Vì vậy hắn mang những đồ vật trong rương đổ hết ra ngoài.
Lời giải là cho hắn, là cho Lục Bách Đông, cũng là cho Trình Thiên Thu.
Thời gian trôi qua đó, Thiên Thu xứng đáng có một câu trả lời rõ ràng.
Nếu tên Lục Bách Đông kia không nói được, hắn sẽ tìm ra để trao nó cho Thiên Thu.
Căn phòng khách sạn chẳng mấy chốc rải rác đủ loại đồ vật nằm vương vãi trên sàn, quần áo, đồ dùng hàng ngày, trang sức, một số lá thư bằng tiếng Nhật… Cuối cùng, giữa đám hỗn độn, hắn nhìn được thứ hắn cần.
Một tập bản vẽ có bìa màu đen.
Trong quyển phác họa cất giấu đáp án mà hắn khát khao.
Lần đầu tiên và duy nhất trong đời, hắn cảm nhận được sự gần gũi giữa mình và tên Lục Bách Đông kia, chỉ cách nhau một khắc.
Hắn mở quyển phác họa ra xem, hình ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ, trên trang giấy vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo là hai người.
Trang đầu như vậy, trang kế tiếp cũng thế, trang tiếp nữa, tiếp nữa, tất cả đều là những nét vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo hết sức khó coi, nhưng đều là hai người.
Đang nắm lấy tay nhau, mỗi nơi mỗi khác. Thời thời khắc khắc cũng không hề buông tay nhau.
Rõ ràng mỗi một trang giấy đều là những nét vẽ hết sức vụng về nhưng động tác lật giấy của hắn càng ngày càng chậm. Bốn mươi trang giấy, hắn xem suốt một ngày một đêm.
Khi đến trang cuối cùng, hắn tìm được một tấm hình.
Bức hình đã ố vàng, hắn nhận ra đây chính là cửa hàng vải vóc Thiên Thu thích nhất, người bị chụp ảnh đang cúi đầu không biết đang nhìn cái gì, vẻ mặt rất chuyên tâm, không hề hay biết mình bị chụp hình, trên gương mặt người đó thoạt nhìn biểu hiện ngây ngô như thuở học sinh.
Hắn lật sang mặt sau của bức ảnh, không ngoài dự liệu, trên đó tràn đầy chữ viết.
Hắn từng chữ, từng chữ bắt đầu chậm rãi đọc.
Hắn hiểu được rồi, đáp án hắn mong muốn.
Hắn hiểu được, đáp án trong lòng tên Lục Bách Đông kia.
Hắn hiểu được thứ Lục Bách Đông kia nợ Thiên Thu. Vậy thì hắn sẽ thay người đó hoàn thành thứ vẫn còn dang dở này.
Cho con đường mà ngươi đã cùng Thiên Thu từng đi, có được một kết thúc.
Con đường ngươi không dám nắm lấy bàn tay của Thiên Thu, ta sẽ không ngần ngại nắm bàn tay người ta yêu.
Con đường ngươi không dám ôm Thiên Thu, ta là người bao phủ Thiên Thu bằng vòng tay mình, để Thiên Thu luôn cảm giác được an toàn.
Con đường ngươi chỉ dám nhìn Thiên Thu từ xa, ta là người ở bên cạnh Thiên Thu cả một đời.
Phần cho ngươi, phần cho ta.
Cuộc đời của chúng ta từ đây không còn liên quan nữa.
Sau đem bản phác hoạ gửi về Đài Loan, còn ảnh chụp hắn dùng bật lửa đốt cháy rụi.
Bây giờ đây, không còn chỗ cho kẻ Lục Bách Đông kia nữa.
————————————————–
Đôi khi, ngươi vì một người bỏ ra rất nhiều, mục đích của ngươi không phải muốn người đó phát hiện, ngươi cam tâm tình nguyện vì người đó thực hiện.
Có lẽ vì thế Thiên Thu và tên Lục Bách Đông kia đều chứa đựng bí mật, khoảng cách, nỗi đau không để đối phương biết.
Cũng chính bí mật này đã tạo thành khoảng cách ngăn chia hai người.
Nếu không nói, mãi mãi không ai có thể biết. Cho dù ngươi yêu người đó đến thế nào, dày vò vì hắn ra sao, muốn ở bên người đó biết bao nhiêu.
Tất cả là bí mật, mà bí mật, thì người khác không thể nào biết.
Thiên Thu, đoạn đường trước kia của ngươi và hắn đã kết thúc.
Nhưng đoạn đường mới này, ta là người sẽ bắt đầu.
Ở khởi điểm năm ấy trong công viên, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua lại mười năm đó.
Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm sẽ vẫn đi bên nhau như thế.
Là ta và ngươi.
《 hoàn 》