Quyển 1 - Chương 13

‘Mẫu phi, mẫu phi!’
Chưa vào đến cửa Thiển Quân liền lên tiếng tố cáo khiến Lạc Ngọc đi sau bất đắt dĩ cười. Hắn thật quá đơn thuần, ngẫm lại nhóm hoàng tử bọn hắn chẳng ai giống Thiển Quân ngây thơ thuần khiết, bọn họ chính là bị quy tắc trói buộc.
‘Quân nhi, không được hồn nháo!’


Nhã phi nghe thấy liền quát lớn, lập tức hướng hắn xin lỗi.
‘Quân nhi trời sinh tính nghịch ngợm, khiến vương gia chê cười.’


Lạc Ngọc vừa vào cửa liền thấy tam hòang thúc của Huyền Hoài Cẩn, hướng trưởng bối thi lễ, liền an ủi Thiển Quan đang nháo loạn. Nếu không có ngoại nhân ở đây, nhã phi tuyệt đối không nghiêm khắc với Thiển Quân như thế, dù sao hắn cũng là do nàng sinh ra a.


Thân là một quý phi nàng phải vì hoàng đế dưỡng người kế thừa nhưng mặt khác nàng cũng là một người mẹ, nàng tình nguyện hy sinh tất cả để đứa nhỏ bình an lớn lên.


Huống chi Thiển Quân tính cách ngây thơ, không thể thích ứng cuộc sống nơi hậu cung này. Chính thế nàng với Lạc Ngọc hết sức bảo hộ đứa nhỏ này, cco gắng cách ly hắn với cuộc tranh chấp trong cung đình.
‘Tam hoàng thúc không biết thúc đến đây có chuyện gì?’


Lạc Ngọc tò mò hỏi ý đồ của hoàng thúc hắn. Cho dù thân là vương gia Huyền Hoài Cẩn cũng không được tùy tiện ra vào hậu cung. Khẳng định là có chuyện hệ trọng cần thương lượng.
‘Là vì Quân nhi.’ Nhã phi liền trả lời, nhìn về phía Thiển Quân với ánh mắt từ ái vị tha.
‘Quân nhi?’


available on google playdownload on app store


‘Mẫu phi muốn đưa Quân nhi đến quốc sư phủ?’ Lạc Ngọc vừa nghe qua đã hiểu ý của nhã phi.


‘Lạc Ngọc trí tuệ hơn người, khó trách hoàng thượng sủng ái như thế.’ Thanh âm ôn nhu như gió xuân thực động tâm khiến Lạc Ngọc nhìn chăm chú tam hoàng thúc. Liền bị cặp mắt như nước hồ thu ấy thu mất tâm thần. Bất đồng với hoàng đế anh tuấn mê người, Huyền Hoài Cẩn như khối ôn ngọc phát ra trứ nhu uyển làm cho người ta xao động.


Sau một lúc lâu, Lạc Ngọc mới dời được ánh mắt khỏi người kia, tiếp tục chủ đề dang dở.
‘Phụ hoàng có đồng ý việc này?’
‘Chúng ta còn đang thương lượng,tìm cách khiến hoàng thượng đồng ý.’
‘Ân,như vậy cũng tốt, sau này Quân nhi sẽ được an ổn.’


Sau khi cân nhắc lợi hại, Lạc Ngọc tán thành ý của nhã phi. Quốc sư phủ không thuộc chức quan , lại không tham dự vào triều chính mà là chưởng quản các nghi thức hoàng thất, thanh nhàn mà an nhàn.


Điều kiện đầu tiên để trở thành quốc sư là phải từ bỏ quyền kế thừa ngôi vị hoàng đế, vì thế quốc sư có địa vị rất cao lại an toàn rất thích hợp với Thiển Quân đơn thuần này.


Tuy rằng luyến tiếc Thiển Quân rời đi nhưng vì cuộc sống sau này của Thiển Quân, Lạc Ngọc cùng nhã phi đều quyết định giao hắn cho Huyền Hoài Cẩn – quốc sư đương triều.


Việc duy nhất còn lại chính là thỉnh cầu hoàng thượng đồng ý. Ha ha, Lạc Ngọc vuốt ve trán Thiển Quân nhẹ giọng cười, xem ra hắn có thể yên tâm không ít khi đưa Thiển Quân đến quốc sư phủ. Ở quốc sư phủ, được dạy dỗ hắn sẽ không mất đi thiên lương thánh khiết, tiểu bạch thỏ hắn cứ giao cho mấy người quốc sư phủ đào tạo vậy.


Hắn hiện tại, ha ha chính là nhân cơ hội này hảo hảo cùng tam hoàng thúc bồi dưỡng cảm tình nha. Tuy rằng Huyền Hoài Cẩn đã qua hai mươi chẳng qua chỉ khiến khí chất hắn càng thêm trầm ổn thôi. Phương diện khác ư, hắc hắc chẳng khác nào một công tử trong sáng thanh cao như ngọc, Lạc Ngọc thấy thật hứng thú nha…..






Truyện liên quan