Quyển 2 - Chương 3
Có lẽ kích thích quá lớn , khiến hai huynh đệ không thể nhận thức, tóm lại thẳng đến khi Lạc Ngọc rời khỏi họ vẫn chưa hoàn hồn.
Tâm tình y không tốt cũng chẳng để tâm, cứ để hai huynh đệ kia trí tưởng tượng bay xa. Lúc này y chỉ muốn quan tâm đến Huyền Hoài Cẩn mà thôi.
Gương mặt y hiện giờ có chút tái nhợt khiến Huyền Hoài Cẩn càng thêm nhu nhược, đôi môi đỏ hồng tăng thêm vài phần sinh khí nhưng khuôn mặt vẫn không thấy gì là khỏe mạnh, này thật khiến Lạc Ngọc vạn phần áy náy.
Nếu không phải y lo lắng cho thân thể mình , ngày đêm chiếu cố, hoàng thúc chắc sẽ không tiều tụy như thế đi.
Một trận áy náy nổi lên, hắn vốn lãnh đạm nhưng Huyền Hoài Cẩn mấy năm nay đối hắn thực tốt, khiến hắn vì y mà bỏ bớt một tầng băng.
Nhiều năm nay, vẫn giữ nguyên ý định dạy dỗ hoàng thúc nhưng hắn vẫn chưa đem đối phương ăn a, không phải bị ngoại nhân ngăn cản gì , chính là hắn không đành lòng.
Tuy y đối với hắn yêu say đắm, nhưng thân tình vẫn nhiều hơn vài phần.
Một khi hắn thật sự vượt qua ranh giới, bọn họ có lẽ chẳng đi về đâu.
Điều này làm hắn quyến luyến ôn nhu của y, nhiều lúc hắn không cố ý tìm thời cơ động thủ, mà chọn thuận theo tự nhiên.
Hắn đem Huyền Hoài Cẩn cùng vận mệnh mình khắc cùng một nơi đi.
‘Ngô…’
Huyền Hoài Cẩn tựa hồ tỉnh lại.
‘Hoàng thúc…’
Lạc Ngọc tập trung trên người đối phương, nhìn y vô thức ɭϊếʍƈ môi dưới, liền đi lấy nước đợi hắn thanh tỉnh.
‘Lạc Ngọc ?’
Huyền Hoài Cẩn có chút kinh ngạc, nhìn quanh khó hiểu. Không phải phòng hắn a. Bị điểm huyệt ngủ y cũng không biết xảy ra chuyện gì, không thể lý giải tại sao sáng sơm tỉnh lại, lại ra như vầy.
Lạc Ngọc đem nước đến uy y, miệng khô khốc Huyền Hoài Cẩn nhanh chóng uống cạn hơn nửa bát nước, liền chờ Lạc Ngọc giải thích.
Nếu hắn không nói, bọn thị vệ cũng sẽ nói, Lạc Ngọc đành tường thuật sơ bộ sự tình tối qua, tuy rằng đa phần là sự thật, nhưng hắn cũng giấu đi không ít a.
Huyền Hoài Cẩn đại khái hiểu được, theo như lời Lạc Ngọc y tối qua ngủ say bị nhân trói đi, cũng may Lạc Ngọc phát hiện liền cứu y, dưa y an bài trong phòng mình.
Tuy có chút hoài nghi, nhưng nét mặt lo lắng của Lạc Ngọc khiến y không thể nghi ngờ, mọi chuyện đã qua thì cho qua đi vậy.
‘Không thể chậm trễ thêm, nửa canh giờ sau liền xuất phát.’
Ngớ tói chức trách bản thân, Huyền Hoài Cẩn nói, kì nguyện chương sắp đến, bọn họ phải nhanh chóng khởi hành.
Lạc Ngọc gật đầu, để Huyền Hoài Cẩn tái nghỉ ngơi, bản thân liền thông tri thị vệ chuẩn bị xuất phát.
Nhưng khi xoay người, hắn lại mỉm cười gian trá. Ai , hoàng thúc thân ái, tín nhiệm của ngươi thật khiến ta thấy áy náy a….