Quyển 2 - Chương 29
Sẽ không là người hầu đi.
Lạc Ngọc âm thầm đoán thân phận người tới, theo tính cách Minh Nghi hắn có thể khẳng định, ở trong lúc trị liệu, Minh Nghi sẽ không cho phép hạ nhân tùy tiện đến quấy rầy , suy ra, kẻ này khả nghi.
Bất hắn cũng vẫn là có thể đoán ra cái đại khái.
Minh Nghi dự kì nguyện chương không có hoàng thân hay quan to hộ tống, bởi vậy người này thân phận tất nhiên là người nước hắn.
Mà ngay lúc này đến đây bái phỏng, phản ứng đầu tiên ,hắn nghĩ là Huyền Hoài Cẩn cùng Cách Uyên.
Nhưng Huyền Hoài Cẩn giờ phút này chủ trì nguyện chương, như vậy thân phận người tới, rất khả năng là kẻ hắn vốn định đi bái phỏng cuối cùng con mồi ── Cách Uyên .
Lâm vào trầm tư khiến cho hắn tạm thời quên mất trên lưng lần thượng châm thứ đau đớn,“Chi dát” một tiếng, cửa bị mở ra , quả nhiên, người tới đúng là người hắn “Tâm tâm niệm niệm” Cách Uyên.
Cơ hội tốt đến a.
Lạc Ngọc điều chỉnh tư thế, một tay khoang trước người, đầu dựa lên, tay kia thì, tắc bán long đặt ở dưới ngực, lộ ra khe hở rất lớn, Lạc Ngọc có thể khẳng định, với thị lực của Cách Uyên, tuyệt đối có thể thấy rõ ngực hắn.
Để tiện thi châm chuẩn xác, mái tóc dài của Lạc Ngọc đã sớm bị vén sang một bên, nhưng bởi vì động tác rất nhỏ của hắn, khiến cho vài sợi tóc bay tới đầu vai, lộ ra cổ bạch ngọc tao nhã, một đường xem đi xuống là tấm lưng cong hoa nhuận ôn hòa.
Cách Uyên trong ánh mắt nhiễm thượng một loại xâm chiếm dục vọng, một lát nhìn chăm chú làm cho hắn cảm thấy trong miệng khô rát, cổ họng nhịn không được rung động một chút, một cỗ khô nóng tức khắc xâm nhập toàn thân.
Một bên Lạc Ngọc đối với hành vi của mình gây ảnh hưởng lên Cách Uyên rất là vừa lòng, xem đến phản ứng Cách Uyên, hắn càng xác định đã thành công dụ hoặc đối phương .
“Ngươi sao lại đến đây?”
Lạc Ngọc trong thanh âm mang một tia ngọt nị, hắn cố ý lấy một loại ngữ khí thân cận kéo gần quan hệ hai người.
“Tìm ngươi.”
Bị Lạc Ngọc thanh âm mê hoặc một lát, Cách Uyên mới khôi phục thần chí, ép buộc nội tâm rung động, bình tĩnh mở miệng.
Hắn trả lời rất đơn giản, nhưng Lạc Ngọc biết, cụ thể quá trình lại không như thế dễ dàng.
Mà có thể kìm chế , cũng chứng minh tâm tư kín đáo của Cách Uyên, hẳn y sau một hồi tìm đông tìm tây, mới có thể đi vào nơi này, nếu không, thành trì to lớn như thế, hắn lại không lộ ra hành tung, muốn tìm đến hắn đều không phải là chuyện dễ a.
Lạc Ngọc cười đến càng phát ra kiều mỵ.
Cách Uyên mỗi một hành động của Lạc Ngọc đều bị lực ảnh hưởng to lớn.
Làm dạy dỗ sư, mị lực của hắn một chút cũng không thấp, đối sủng vật chưa từng dùng thủ đoạn dạy dỗ ở thể xác và tinh thần, hắn có thể dễ dàng hấp dẫn, điều này làm cho hắn không thể không kiêu ngạo a.
Bất quá điều này chứng minh, Cách Uyên trời sinh là sủng vật liền yêu theo chủ nhân đi, ha ha, Cách Uyên hắn, thực phù hợp a.
Như vậy, trước hết cho Cách Uyên hưởng thụ một chút đi……