Quyển 2 - Chương 47
Cảm giác hít thở không thông càng lúc càng mãnh liệt khiến cho lạc ngọc nhanh đến cực hạn thì lực trên cổ tiêu thất.
“Khụ …”
Thiếu dưỡng khí khiến y cảm choáng váng không thể gượng đứng dậy,Lạc ngọc vô lực dựa lên thành dục dũng ho khan,
Cố gắng khôi phục hô hấp thì sau lưng truyền đến cảm giác lạnh băng.
“Thật nhiều hôn ngân a…”
Trải qua chuyện vừa rồi, lạc ngọc không thể tùy thời phản ứng lại hành động của huyền kì dịch, nếu không hắn lại đột nhiên nổi giận.
Tuy hắn hiện tại có công phu cùng cảnh giác cao độ nhưng cũng không có khả năng phòng được huyền kì dịch, nhưng hắn lại không biết làm thế nào lại càng khẩn trương.
Hắn tưởng rằng chính mình đã đạt đến cảnh giới có thể coi thường vạn vật, không bị bất cứ điều gì ảnh hưởng, nhưng sự tồn tại của huyền kì dịch đã phủ định điều này.
Có lẽ từ khi sinh ra hắn đã xem huyền kì dịch là con mời cường đại, nhưng mười mấy năm ở chung, hắn thay đổi huyền kì dịch đồng thời huyền kì dịch đối với hắn ảnh hưởng càng sâu!
Nam nhân này ảnh hưởng đến hắn mười lăm năm!
Từng ấy thời gian cũng đủ thay đổi hết thảy, huống chi là thay đổi thái đổi thái độ của hắn với huyền kì dịch.
Huyền kì dịch, hắn đối với y có một loại kính sợ từ sâu trong xương tủy, cho dù hắn không muốn thừa nhận nhưng đây chung quy là sự thật.
“Phụ hoàng …. Người sa lại đến đây?”
Đã rõ tình huống hiện tại, lạc ngọc cũng dần khôi phục bình tĩnh.
Ở thế hạ phong thì lại như thế nào?
Hắn cùng huyền kì dịch ở chung nhưng không có cơ hội dạy dỗ phụ hoàng, không thể nghông nghênh, đối với hắn kính sợ nhưng hắn vẫn như trước sẽ không dễ dàng nhận thua.
Trò chơi đi săn này phải hảo ngoạn a.
Lạc ngọc đã lấy lại bình tĩnh, hắn dần thả lỏng thân thể, nhìn thẳng vào mắt nam nhân kẻ mà từ khi ra đời đến nay dây dưa với mình không dứt.
Hắn cường đại hơn thì thế nào? Là hoàng đế thì sao?
Hắn thừa nhận huyền kì dịch quả thật là nam nhân ảnh hưởng đến hắn nhiều nhất, nhưng như thế không đồng nghĩa hắn phải nhìn sắc mặt huyền kì dịch mà hành sự.
Dù cho bất cứ tình huống nào, hắn mãi mãi là lạc ngọc ham thích săn con mồi, là dạy dỗ sư nhất đẳng, cho dù hiện tại bị áp chế, nhưng hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Thời điểm hắn trọng sinh đã từng phát thệ đem tất cả con mồi mà bản thân thích bắt hết, vậy nên tạo sao phải khuất phục a?
“Ta vì sao không thể tới?”
Huyền kì dịch nheo mắt lại, nhìn lạc ngọc lúc nãy còn hoảng loạn, hiện tại đã khôi phục trấn tĩnh, khóe môi không khỏi nhếch lên.
Không hổ là hài tử tự tay hắn dưỡng, trấn tỉnh thật nhanh a….
Bất quá, nếu đã theo hắn lâu như vậy, y nên hiểu tính cánh hắn như thế nào đi.
Cho dù là lạc ngọc hắn yêu thương nhất, nhưng dám làm như thế, cũng phải trả giá đại giới a ….