Chương 20
Lòng bàn tay Long Nhị vừa động, một cái áo choàng màu xám chấn động rớt xuống, cực kỳ giống da lừa.
“Đây là lúc ta từ Yêu giới đi vào Nhân gian, ở Mộc Khiếu sơn nhặt được một cái địa bảo, Vạn Tượng bào, nó có thể tùy ý biến ảo hình thái, cũng có thể che giấu hơi thở vốn có của người khác, ngươi mặc nó vào, trong lòng nghĩ cái gì là có thể biến thành cái đó. Lúc dùng sẽ có Yêu lực dao động, dẫn Tiên tộc đến, chỉ có sau núi hoàng lăng ngoài hoàng thành có thể ngăn chặn Yêu khí, ta đi cứu Trọng Chiêu giúp ngươi, chúng ta hội hợp ở hoàng lăng.”
Hoàng lăng? Bạch Thước sửng sốt, vẫn gật gật đầu, tiếp nhận Vạn Tượng bào, “Được.”
Long Nhị xoay người nhẹ nhàng nhảy ra ngoài cửa sổ, nhân bóng đêm đi tới thiên lao.
Bạch Thước cung cung kính kính dập đầu ba cái về phía từ đường, sau đó khoác thêm Vạn Tượng bào, cũng không quay đầu lại mà đẩy cửa rời đi.
Tướng quân phủ đề phòng nghiêm ngặt, Bạch Thước cực kỳ cẩn thận, mỗi khi sắp bị phát hiện liền có thể hóa nguy thành an. Một lát sau, nàng đi dọc theo lỗ chó bò qua tường tướng quân phủ, chạy ra ngoại thành.
Long Nhị làm y như cũ, ở lối vào thiên lao thổi ra khói mê, lặng lẽ mò đến nhà tù của Trọng Chiêu, Trọng Chiêu mặt đầy máu đen nằm trên mặt đất, hắn đẩy đẩy Trọng Chiêu, Trọng Chiêu không hề phản ứng, lộ ra nửa khuôn mặt. Long Nhị chịu khó đến gần bĩu môi.
Rốt cuộc cũng chỉ là một phàm nhân, kém thông minh, còn không phải là vì tiểu Bạch kia mà mạng cũng không cần nữa.
Long Nhị bắt lấy Trọng Chiêu, cõng lên lưng, thân hình vừa động, bay nhanh ra ngoài thiên lao. Một lát sau, thân hình hắn xuất hiện ở lối vào thiên lao, thấy bọn thị vệ còn chưa tỉnh, nhẹ nhàng thở ra, vượt qua bức tường cao cuối cùng.
Ngay khoảnh khắc Long Nhị lướt qua tường cao, đùng! Mấy đạo tiên quang hiện ra, lưới tiên khổng lồ từ trên trời giáng xuống, túm lấy Long Nhị.
Không xong! Bị phát hiện! Long Nhị biến sắc, lòng bàn tay hóa ra một cây trượng gỗ, đánh lui lưới tiên.
Chúng tiên xuất hiện hiện giữa không trung, dùng tay khiển lưới, cho dù Long Nhị tháo chạy kiểu nào cũng không thể thoát khỏi lưới tiên.
Thanh Y đứng trước chúng tướng, nhìn thấy hài tử choai choai Long Nhị, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
“Thế mà chỉ là một thụ yêu?” Thanh Y nhìn bốn phía hoàng thành, trong lòng nghi hoặc.
Kể từ nửa tháng trước trong hoàng thành Yêu khí tận trời, làm sao chỉ có thụ yêu này sinh sự?
Giữa không trung, tuy Long Nhị không địch lại chúng tiên, nhưng cũng không buông tay chịu trói, cây trượng gỗ bay múa điêu luyện, mắt thấy tia nắng ban mai buông xuống, bá tánh hoàng thành sắp tỉnh lại, Thanh Y tiến lên một bước, lòng bàn tay hóa ra một cây phất trần gõ vào Long Nhị. Phất trần đập vào đầu Long Nhị, đầu y đầy sao, nhắm hai mắt, Trọng Chiêu hôn mê cũng ngã trên mặt đất, lưới tiên chớp mắt bay tới, trùm lấy một yêu một người!
Hoàng lăng ngoài kinh thành, cạnh một khối nham thạch, Bạch Thước vẫn đang nôn nóng chờ đợi, cuối cùng màn đêm trôi đi, tia sáng đầu tiên chiếu lên nham thạch, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Bạch Thước kinh hỉ quay đầu.
“A Chiêu!”
Nhìn thấy người tới, vẻ kinh hỉ chờ mong trên mặt Bạch Thước khựng lại, kinh sợ lui về phía sau.
Một nén nhang trước, giữa không trung ngoài thiên lao, trong khoảnh khắc lưới tiên đầy trời bao lấy Long Nhị và Trọng Chiêu, hàn khí bỗng hiện, toàn bộ thế giới chợt bị một lớp băng mỏng xuất hiện từ hư vô đông lại, ngoại trừ Long Nhị vẫn luôn rơi xuống phía dưới.
Một đạo ngân quang hiện lên, lập tức bay về phía Long Nhị, trong mắt hắn hiện lên hoảng sợ mãnh liệt gấp trăm lần vừa rồi, gậy gỗ trong tay không cam lòng mà ra đòn phản kích ngân quang kia, nhưng lại nhẹ nhàng bị đánh nát, trong khoảnh khắc ngân quang dừng ngay trán Long Nhị, thiếu niên áo xanh nháy mắt biến mất, bốp một tiếng, một cái lục mộc lư to gần bằng bàn tay rơi trên mặt đất, xoay tròn vài vòng, không có tiếng động.
Lừa gỗ bay vào không trung, dừng lại trên một đôi tay thon dài. Dưới ánh trăng, hồng y thiếu niên đứng hóng gió, không hứng thú thưởng thức mộc lư trong tay: “Nếu ngươi muốn làm một con lừa như vậy, về sau cứ làm một con lừa là được rồi.”
Mộc lư không thể nói cũng không thể động, rõ ràng là vật ch.ết dại ra, trong cặp mắt vô thần to lớn kia lộ ra ủy khuất và tuyệt vọng vô tận.
Phạn Việt tiện tay ném lừa gỗ vào tay áo, quơ một cái, Trọng Chiêu đang bị hàn băng ngưng lại nháy mắt biến mất giữa không trung, rồi sau đó, rốt cuộc hắn cũng chẳng liếc mắt nhìn thần tiên đầy trời một cái mà đã quay lưng bước một bước ngàn dặm hướng ra ngoài hoàng thành.
Phía sau hắn, mí mắt Thanh Y khẽ nhúc nhích, một đạo tiên lực hóa ra từ lòng bàn tay, rốt cuộc cũng giải được cấm chế hàn băng, một tay chém ra giải thoát chúng tiên, một tay quất ra phất trần, ngăn cản Phạn Việt rời đi.
“Đứng lại!”
Trong khoảnh khắc phất trần chạm được sau lưng Phạn Việt, một đạo Yêu lực khổng lồ đột nhiên xuất hiện phía sau Phạn Việt, Tiên Yêu chi lực chạm vào nhau, phất trần kia nháy mắt vỡ thành hai nửa, Thanh Y phun ra một ngụm máu tươi, lùi lại mấy bước.
Dưới vầng trăng tròn, hồng y thiếu niên hơi hơi nghiêng đầu, đỉnh mày như mực, lạnh nhạt mà cường đại.
Thanh Y được chúng tiên ba chân bốn cẳng đỡ lấy.
“Quân thượng!”
“Quân thượng!”
Vẫn có tiên tướng muốn đuổi theo nhưng lại bị Thanh Y ngăn cản.
“Trở về!” Thanh Y sắc mặt tái nhợt, nhìn thân ảnh đã xa của Phạn Việt lộ ra tràn ngập lo lắng: “Về Tiên giới, báo cho Kim Diệu tiên tọa, ở cực Bắc của Yêu giới, chủ nhân Hạo Nguyệt điện Phạn Việt, đã là bán thần.”
Thanh Y vừa dứt lời, chúng tiên lặng im.
Mấy trăm năm nay Tiên tộc chưa ai tấn vị bán thần, hiện giờ Yêu tộc ngoại trừ cung chủ Lãnh Tuyền cung, lại có thêm một bán thần?!
Tướng quân phủ, Bạch Tuân đứng ở đại đường, cố nén lửa giận.
“Tiểu thư mất tích khi nào?”
Thị vệ quỳ đầy đất: “Hồi tướng quân, không...không biết.”
“Nói bậy! Nhiều người như vậy giữ nó, nó còn có thể bay không thành!”
“Chúng ta vẫn luôn canh giữ ở ngoài từ đường, không dám rời đi, tướng quân, tiểu thư xác thật không có đi ra từ ngoài từ đường a!” Các hộ vệ nhìn nhau liếc mắt một cái, trong mắt đều có sợ hãi bất an.
Ngày ấy Bạch Thước hồi kinh náo loạn đến mức dư luận xôn xao, lần này lại biến mất một cách kỳ bí dưới sự trông coi của mọi người, đáy lòng bọn thị vệ lo sợ, nghĩ chẳng lẽ tiểu thư nhà mình thật sự giống như lời đồn bên ngoài, chọc trúng đồ dơ?
Bạch Tuân nghe vậy biến sắc, đột nhiên mở miệng: “Đến hậu viện xem, con lừa ngày ấy đưa tiểu thư trở về còn ở đây không?”
Thị vệ sửng sốt, lại không dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy rời đi: “Rõ.”
Một lát sau, thị vệ tới báo, lừa trong chuồng ở hậu viện không biết sao đã mất tích, cùng lúc đó, tin tức Trọng Chiêu biến mất trong thiên lao cũng lặng lẽ truyền tới Bạch phủ.
Bạch Tuân run lên, thiếu chút nữa ngã xuống, một đôi tay đúng lúc đỡ được hắn.
“Cha.” Bạch Hi một thân quần áo trắng, bỏ mũ có rèm xuống, lộ ra một khuôn mặt không giống Bạch Thước cho lắm.
“Hi Nhi, sao con quay lại? Muội muội con nó……”
“Ta đã biết rồi.” Bạch Hi phất phất tay: “Lui xuống hết đi.”
“Vâng, điện hạ.” Trong đại sảnh tức khắc đã lui sạch sẽ.
“Cha, từ khi A Thước trở về, ta vẫn luôn kêu người của Đông Cung để ý tin tức trong phủ và Trọng gia. Ta vừa biết A Thước mất tích, liền lập tức cấp tốc trở về.”
“Con biết nó đi đâu hả?”
“Không biết.” Bạch Hi lắc đầu: “Nhưng ta đoán, việc nó đột nhiên biến mất khỏi tướng phủ và chuyện Trọng Chiêu được người ta cứu ra từ thiên lao nhất định có liên quan.”
Thần sắc Bạch Hi trấn định, nhìn phía ngoại đường: “Kỳ thật kể từ năm đó được người đưa về từ hoàng lăng, ta liền biết chúng ta không giữ được nó. Không thể ngờ được, ngày này vẫn tới……”
Bạch Tuân biến sắc, đáy lòng ẩn ẩn có suy đoán: “Hi Nhi, con……?”
Bạch Hi nhẹ nhàng gật đầu: “Phải, chuyện xảy ra năm tám tuổi, ta vẫn luôn nhớ rõ.”
Bạch Tuân sửng sốt, thở dài thật mạnh một tiếng.
Ngoài hoàng lăng, Bạch Thước lui không thể lui, cho đến khi dẫm tới vách núi.
“Ngươi...ngươi vì sao ở đây?”
Phạn Việt đi tới trước mặt Bạch Thước, kiểu như thiếu niên vẫn chưa bộc lộ hết sự nham hiểm: “Bạch huynh đệ thông minh như thế, vì sao ta ở chỗ này, chẳng lẽ ngươi không biết?”
“Điện...điện chủ cất nhắc.” Bạch Thước cười gượng một tiếng: “Bạch Thước không dám trèo cao, cùng điện chủ xưng huynh gọi đệ. Phạn điện chủ! Long Nhị kia của ngươi thật sự không ở chỗ ta! Thật đó! Ta bảo đảm!”
“Ta biết.” Phạn Việt lười nhác dựa lên cây, thuận miệng nói.
Bạch Thước sửng sốt, còn chưa kịp mở miệng, lòng bàn tay Phạn Việt vừa động, lừa gỗ bé bằng bàn tay nhanh như chớp đảo quanh lòng bàn tay hắn.
“Long Nhị?” Bạch Thước buột miệng thốt ra, lại cuống quít che miệng lại.
“Xem ra, các ngươi quen biết cũng đã lâu a.”
Ánh mắt Phạn Việt chớp động, sắc mặt Bạch Thước đột nhiên biến đổi: “Ngươi tóm được Long Nhị rồi! Không xong! A Chiêu!”
Nàng quay đầu nhìn thoáng qua vầng thái dương đang treo trên cao, xoay người chạy về hướng nội thành, lại bị một đạo hàn băng trống rỗng ngăn lại.
“Tránh ra!” Hai mắt Bạch Thước đỏ bừng.
“Ngươi gấp như vậy, là vì hắn?”
Phạn Việt vung tay lên, dưới nham thạch cách đó không xa xuất hiện bóng dáng Trọng Chiêu đang hôn mê.
“A Chiêu!” Bạch Thước vội vã tiến lên, thấy máu đen quanh thân hắn đã rút đi, vết thương khắp người cũng biến mất, trong lòng vừa thở phào một hơi, lại cảnh giác quay đầu, thần sắc phức tạp: “Là ngươi cứu hắn?”
“Tất nhiên, không phải ta, chẳng lẽ lại là con lừa này?” Phạn Việt không vui nhíu mày.
“Vì...vì cái gì?” Bạch Thước ấp úng hỏi.
“Tiện tay.”
Bạch Thước sửng sốt, chỉ thấy Phạn Việt đã đi tới chỗ nàng.
“Bổn điện cũng không thiếu tình người, đặc biệt là phàm nhân, ta cứu hắn một mạng, chuyện ngày ấy ngươi ở Mộc Khiếu sơn thay bổn điện giải vây, từ đây xóa bỏ toàn bộ, không ai nợ ai.”
Phạn Việt ngừng trước mặt Bạch Thước, dưới ánh mặt trời phác họa ra đường nét sắc bén của thiếu niên, Bạch Thước ngửa đầu nhìn hắn, không biết vì sao lại có chút hoảng hốt.
“Đa...đa tạ.” Ngoại trừ nói lời cảm tạ, tựa hồ nàng cũng không tìm thấy lời nào khác để nói.
Dường như Yêu cũng không xấu như vậy, những họa vở đó quả nhiên gạt người…… Bạch Thước nghĩ thầm trong lòng.
“Đã là xóa bỏ toàn bộ, không ai nợ ai, có một số việc, ngươi cũng không cần nhớ rõ.”
Bạch Thước còn chưa phản ứng lại, thiếu niên đột nhiên cúi người xuống, đôi tay thon dài kia che trán nàng, một đạo Yêu quang hiện lên, Bạch Thước chậm rãi nhắm mắt lại, mềm oặt ngã xuống mặt đất.
Thiếu niên đứng dậy, hững hờ liếc hai người trên mặt đất một cái, sau đó không chút do dự xoay người rời đi.
Dưới ánh mặt trời, nơi đáy mắt Bạch Thước sắp khép lại in dấu bóng dáng thiếu niên không chút lưu luyến, chẳng biết vì sao, thế mà nàng cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc.
Hắn là ai? Chủ nhân Hạo Nguyệt điện? Một tên Yêu tộc……giống như chỉ có vậy…… Bạch Thước nặng nề nhắm mắt lại, trời đất một mảnh hắc ám.
Lúc Bạch Thước tỉnh lại là ở trên một chiếc xe ngựa, nàng một thân áo vải, là thường phục, còn Trọng Chiêu thì ngủ say ở một bên.
Vừa lúc Bạch Thước tỉnh lại thì xe cũng dừng, Bạch Thước vén rèm vải lên, bốn phía quanh xe ngựa không một bóng người, ngay cả người đánh xe cũng không ở đây, cuối đình hóng gió trên quan đạo cách đó không xa, có một người.
Sao nàng lại ở chỗ này?! Trong lòng Bạch Thước thất kinh, vội nhảy xuống từ trên xe ngựa.
“A Hi!” Bạch Thước vội vàng tiến lên, thiếu chút nữa té ngã, được Bạch Hi vững vàng đỡ lấy.
“Chậm một chút.”
Bạch Thước nhìn thấy Bạch Hi, kinh hoàng sợ hãi mấy ngày liền cũng không che giấu nữa, ôm Bạch Hi gào khóc: “Ô ô ô ô ô A Hi ô ô ô ô A Hi……”
“Được rồi không có việc gì rồi, đừng khóc nữa.” Bạch Hi kiên nhẫn vỗ về tấm lưng Bạch Thước cho đến khi tiếng khụt khịt dừng lại.
“Muội……” Đầy mắt Bạch Thước đều là nước, nhìn xe ngựa, nhất thời không biết nói từ đâu.
“Có một số việc, muội không cần nói cho ta. Phụ thân đã tìm một tử tù thay thế A Chiêu, không ai biết người trong thiên lao không phải hắn.” Bạch Hi nhẹ giọng nói.
“Vậy Trọng gia……?”
Bạch Hi lắc đầu, than nhẹ: “Lúc chính ngọ, cả nhà Trọng gia đã bị xử trảm.”
Sắc mặt Bạch Thước tái nhợt, cắn chặt khóe môi, Bạch Hi nắm lấy tay nàng: “A Thước, đây không phải lỗi của muội, chớ nên tự trách, A Chiêu vô tội, muội đã tận lực rồi.”
Tay Bạch Thước run rẩy, gật gật đầu, lại lắc đầu.
“A Chiêu không thể ở lại kinh thành nữa, về sau cũng mai danh ẩn tích, nếu muội muốn cùng ta trở về, ta và cha sẽ tự có biện pháp đem việc hôm nay……”
“Không.” Bạch Thước ngắt lời Bạch Hi, nhìn xe ngựa liếc mắt một cái: “Cái gì A Chiêu cũng không có, ta sợ huynh ấy làm việc ngốc, ta muốn bồi huynh ấy, cho đến khi huynh ấy có thể buông chuyện của Trọng gia.”
Sắc mặt Bạch Hi buồn bã, trái lại Bạch Thước nắm lấy tay Bạch Hi: “Được rồi, A Hi, tỷ biết ta, vốn dĩ ta không thích làm thiên kim tiểu thư, tướng môn hổ nữ gì đó, mơ ước từ nhỏ của ta chính là làm một thần tiên sống tiêu dao tự tại!
Bạch Hi bất đắc dĩ nhìn Bạch Thước cợt nhả, gõ gõ trán nàng: “Muội đó……”
“Tỷ là Thái Tử Phi, không thể rời Đông Cung quá lâu, đưa quân ngàn dặm cũng sẽ tới lúc phải từ biệt, tỷ trở về đi, chờ ta làm thần tiên, ta sẽ trở về thăm tỷ được không!”
Bạch Thước cười nói, hốc mắt Bạch Hi ửng đỏ, cuối cùng gật đầu: “Được, ta chờ tiểu thần tiên nhà chúng ta trở về thăm ta. Bên ngoài không thể bằng ở nhà, muội nhất định phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, nếu……nếu gặp bất cứ khó khăn gì, hoặc là không muốn làm thần tiên đồ bỏ gì đó, thì liền về nhà, được không?”
Hốc mắt Bạch Thước đỏ bừng, hung hăng gật đầu một cái: “Được!”
Nàng buông tay Bạch Hi ra, xoay người rời đi, đi được vài bước, chợt quay lại chạy về phía Bạch Hi.
“Tỷ!” Bạch Thước ôm lấy Bạch Hi thật chặt, hai nàng sống đến mười tám tuổi, đây là lần đầu tiên Bạch Thước kêu Bạch Hi là tỷ tỷ.
“Cha mẹ, giao lại cho tỷ, bảo trọng!” Bạch Thước chợt buông tay, xoay người đi, cũng không quay đầu lại.
“A……” Bạch Hi vươn tay, chỉ kịp chạm tới một góc quần áo của nàng.
Xe ngựa biến mất cuối quan đạo, Bạch Tuân lặng yên xuất hiện, đứng cạnh Bạch Hi, nhìn Bạch Thước xa xa rời đi.
Khi Trọng Chiêu tỉnh lại đã là nửa tháng sau, cái gì hắn cũng không hỏi Bạch Thước, lại giống như cái gì cũng biết, cả ngày hắn không nói lời nào, ngoại trừ ăn cơm uống nước, chính là cuộn tròn ở trong xe ngựa, giống một con người vô tri vô giác.
Bạch Thước đánh xe ngựa đi thẳng về hướng đông, dắt hắn xem hết phong cảnh ven đường, kể chuyện cho hắn nghe, bày trò trêu hắn, ban ngày nàng không dám rời xa, ban đêm càng không dám ngủ say, e sợ không cẩn thận một cái liền đánh mất Trọng Chiêu mơ màng hồ đồ.
Một tháng cứ vậy trôi qua, Bạch Thước không dám dừng lại, ăn gió nằm sương, mùa đông đến gần, ven đường gió cát càng lớn, bàn tay bóng mướt của nàng bởi vì đánh xe mà từng tấc da đều nứt nẻ, gương mặt bị gió cát dập đến ngăm đen thô ráp, nhưng ánh sáng trong mắt nàng lại chưa từng tắt.
Nàng tin tưởng một ngày nào đó, Trọng Chiêu sẽ nguyện ý cùng nàng nói chuyện, cũng tin tưởng một ngày nào đó, nàng sẽ đi đến cuối Đông Hải, tìm được tiên sơn trong truyền thuyết.
Ngày tháng cứ thế chậm rãi trôi qua, lúc bọn họ đi tới tòa thành cuối cùng phía đông Đại Tĩnh, đã là cuối năm.
Đêm hôm đó lửa khói ngút trời, cả thành cùng khánh, nghe người dân khắp thành đều ca tụng ân đức thiên tử, bây giờ Bạch Thước mới nhớ tới, hôm nay là sinh thần của thiên tử.
Nàng hoảng loạn muốn đánh xe ngựa rời xa thành trì náo nhiệt, lại bị dòng người chen chúc dữ dội cản trở. Dưới bầu trời đầy khói lửa, một đôi tay giúp nàng cầm dây cương.
Không biết từ khi nào Trọng Chiêu tỉnh lại, hắn ôn hòa nhìn Bạch Thước, cười cười.
Bạch Thước phút chốc đong đầy nước mắt, trong cổ họng đến một chữ cũng không nói nên lời.
“Chúng ta đi đâu đây, A Thước?” Thanh âm Trọng Chiêu ấm áp như lúc ban đầu vang lên.
“Làm...làm thần tiên.” Bạch Thước nghẹn ngào, chỉ có thể hỏi từng chữ một: “Được không?”
“Được.” Trọng Chiêu vỗ vỗ đầu nàng, vững vàng đánh xe ngựa, xuyên qua lửa khói đầy trời, đi về phương đông.
Cũng là đêm nay, cực Bắc Yêu giới, Hạo Nguyệt điện.
Cung điện thanh lãnh, Phạn Việt uống rượu một mình, trước án có một con lừa gỗ bị ném tùy tiện, rơi cạnh huân hương đầy khói. Một ly uống rượu “bốp” một tiếng rớt trên án, Long Nhất Trư vẫy cánh, mắt say lờ đờ mông lung bò lên án, một đầu dựa vào lư hương, một chân thoải mái dễ chịu đạp lên lừa gỗ.
“Tiểu đầu gỗ……” Long Nhất Trư ợ một cái nực mùi rượu: “Chúng ta đã trở về bao lâu rồi, con lừa này, sao ngươi vẫn chưa ăn a?”
Tác giả có lời muốn nói:
Chuyện Nhân gian, xong.
___________________________________________________________________________________________________
Chương 21
Ngươi không thể thành tiên a, đều là mệnh, ngươi cũng đừng quá cố chấp.
Ngày mai gặp lại.