Chương 35
Không cần thuốc an thần cũng có thể làm cho Cảnh vương mừng rỡ như điên đi vào giấc ngủ, không mặt mũi hoàn toàn không biết cảm thấy thẹn ngây ngô cười nhìn về chỗ Lăng Thư Minh thay hắn thượng dược.
Thật cẩn thận như vậy, còn có khi hắn nhăn mày lại, đau lòng không nhẹ a.
Thư Minh nhất định là tha thứ ta, hắn nghĩ như thế, miệng lại không tự giác mỉm cười.
Thủ vân khai gặp nguyệt minh, là ý tứ này đi?
“Ngươi đang cười cái gì?”.
Tiêu Lâm hoảng sợ, không biết từ lúc nào trong phòng có một người, dáng người so với hắn cao hơn nữa đầu, cẩm bào màu đen, thân thể cường trán ngũ quan như đao khắc, mặt không chút thay đổi lạnh lùng đặt câu hỏi.
“Ma Tát Đức?”.
Tiêu Lâm đoán được thân phận hắn, thầm nghĩ không tốt.
Ma Tát Đức tà liếc hắn một cái, đầu ngón tay bắn ra, cách không điểm huyệt chế trụ Tiêu Lâm, thân hình hắn quỷ mị nhoáng lên một cái, liền ôm lấy Tiêu Lâm.
“Ngươi công lực mất hết nguyên lai là thật sự.”.
Không có võ công phòng thân, tư vị bị người bắt thật sự khổ sở.
Tiêu Lâm cho hắn ôm lấy, miệng không thể nói, thân không thể động, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình cách trướng càng ngày càng xa.
Thư Minh quay lại, không biết sẽ có bộ dáng nào, nghĩ như thế trong lòng cảm thấy ngọt.
Thư Minh sẽ vì ta lo lắng!
Không xong, hắn đầu tiên là đánh ta, rồi mới lại trúng kế để người bắt ta đi, có thể hay không có người sẽ nhân cơ hội tìm hắn gây phiền toái? Nơi Hoàng huynh cũng không cần lo lắng, nhất định sẽ không khó xử Thư Minh, chỉ sợ trong quân có người làm xằng bậy.
Hắn an nguy cũng không để ý, một lòng thay Lăng Thư Minh lo được lo mất.
“Bây giờ thu binh!” binh Đột Quyết hô to như sấm, phô trương thanh thế đến đây, đánh không được chốc lát, thế nhưng lại bỏ chạy.
Giặc cùng đường đừng truy, Lăng Thư Minh còn nhớ rõ Tiêu Lâm dặn dò, giơ tay ra, lệnh thu binh.
Hắn nhớ tới lời của Tiêu Lâm khi nãy, lúm đồng tiền như hoa, con ngươi tràn đầy yêu thương không nói nên lời, khóe miệng không khỏi nhếch lên, nhợt nhạt nở nụ cười.
“Ma Tát Đức lãnh binh chẳng lẽ chính là lợi dụng thời cơ tập kích?” Một bên cừu phó tướng nghi hoặc nói.
Một từ làm cho hắn như người trong mộng bừng tỉnh, Lăng Thư Minh bỗng nhiên thần sắc đột biến, này rõ ràng chính là kế điệu hổ ly sơn! Miệng quát,“Không tốt!”, dây cương căng thẳng, như cung tên chạy đi, hướng doanh địa của hắn chạy đến, tướng sĩ liên can cũng thần sắc đại loạn.
Hôm qua vừa có một đám lương thảo đưa đến, mục tiêu của người Đột Quyết chẳng lẽ là quân lương?
Lăng Thư Minh nhanh chóng hồi doanh, đại quân theo sát phía.
Lương doanh vô sự! Lăng Thư Minh nhất nhất kiểm tra, tướng sĩ trong coi lương thảo cũng không có tình huống dị thường.
Hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, đối chúng tướng sĩ phân phó,“Không thể khinh thường, nhiều ngày sau Đột Quyết cũng có thể tiếp tục, lương thảo trọng địa phái nhiều người thủ, ngày ngày nghiêm tra.”.
“Đại tướng quân!”.
Lăng Thư Minh đang muốn điểm danh tướng sĩ phụ trách, Hạ Tiến Thông bổ nhào vào dưới chân hắn, run giọng hô,“Đại tướng quân! không thấy vương gia.”.
Một chậu nước lạnh đổ xuống đầu, nháy mắt Lăng Thư Minh chỉ cảm thấy cả người rét lạnh như sắt, hắn thân hình hoảng loạn, lớn tiếng hỏi “Ngươi nói cái gì?”.
“Tướng quân nghênh chiến, ta sợ Vương gia không người chăm sóc, khi đi qua đã không thấy tăm hơi bóng dáng Vương gia. Trước sau tìm kiếm, cũng không gặp người.” Hạ Tiến Thông hoảng sợ đáp.
Tiêu Lâm không thấy?
Mục Tát Đức…… tập kích…… Nguyên lai Cảnh Vương gia mới là mục tiêu người Đột Quyết….. Hắn thật sự là rất hồ đồ, sao lại có thể lưu một mình Tiêu Lâm lại. Tiêu Lâm, Tiêu Lâm hắn là Vệ quốc Cảnh Vương gia, là bào đệ duy nhất của hoàng thượng, thân phận hiển hách. Huống chi hắn nay công lực lại hoàn toàn biến mất, một chút năng lực tự bảo vệ mình cũng không có!
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, Cảnh vương thân phận bất quá vừa mới bại lộ…… Liền có người truyền tin đi ra ngoài…….
Lăng Thư Minh tầm mắt sắc bén đảo qua mọi người, giọng căm hận nói,“Hôm qua người biết đến Cảnh vương gia, toàn bộ ở lại đây. Cừu phó tướng, giao cho ngươi, đem nội gián bắt lại cho ta.”.
Hạ Tiến Thông trong lòng chấn động, ánh mắt như có như không đảo qua mọi người, trong một đám người như thế, đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc vô thố.
Xốc chăn lên, trên giường có một chút vết máu loang lổ. Lăng Thư Minh tim như bị đao cắt, nắm chặt góc chăn đến khi các đốt ngón tay trở nên trắng.
“Ta ở chỗ này chờ đại tướng quân khải hoàn trở về.” dư âm người nọ còn ở đây, người lại biến mất vô tung.
Sao lại có thể để hắn một mình lưu lại, sao lại có thể quên khi hắn gặp địch mạnh sẽ vô pháp bảo vệ mình? Sao lại có thể quên thân phận hắn là Cảnh vương gia, huống chi tại đây là hoang mạc biên thùy, quả thực chính là cái mục tiêu thật lớn người người thèm nhỏ dãi.
Lăng Thư Minh hối hận tột đỉnh, khớp hàm cắn chặt, sợ khi buông lỏng sẽ không kiềm chế được mà rống giận.
Nay, Tiêu Lâm công lực mất hết, người khác sẽ đối hắn làm gì?
Lăng Thư Minh không dám nghĩ lại, hắn giận dữ đứng dậy, hốc mắt đỏ lên hướng ra bên ngoài.
Hạ Tiến Thông ngăn hắn lại hỏi,“Đại tướng quân, ngươi muốn đi đâu?”.
“Ma Tát Đức bắt Cảnh Vương gia, hiện nay một phút cũng không thể chậm trễ, ta muốn đi cứu hắn.” Lăng Thư Minh nói.
Hạ Tiến Thông không buông tay, cực lực khuyên nhủ,“Vương gia thân phận hiển hách, Ma Tát Đức tất có sở cầu, sẽ không động hắn, thỉnh đại tướng quân bàn bạc kỹ hơn a.”.
Lăng Thư Minh làm sao chờ, bàn bạc kỹ hơn…… Hắn thầm nghĩ đến Tiêu Lâm đang gặp nguy hiểm.
“Người tới!” Hắn trước cửa gọi,“Điểm danh lại kỵ binh, tập hợp một vạn binh sĩ!”.
Hạ Tiến Thông biết không thể khuyên nhủ, chờ lệnh nói,“Tướng quân phải mang ta đi theo!”.
Vạn nhất Cảnh Vương gia bị thương, hắn cũng có thể ngay tại chỗ mau chóng trị liệu. Nếu Vương gia bất hạnh, hắn cũng mang trọng tội. Hắn trong lòng ẩn ẩn bất an, trực giác lần này Cảnh Vương gia bị bắt cùng người nọ có liên quan.
Lăng Thư Minh gật đầu nói,“Đúng vậy, ngươi sẽ theo ta đi, chuẩn bị mau.”.
Hạ Tiến Thông lĩnh mệnh, trở về phòng lấy cái hòm thuốc. Hắn tạm thời đem phẫn nộ trong lòng áp chế, việc cấp bách là đem Cảnh Vương gia cứu ra.
Trong phòng, ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, một người nhàn hạ vô sự, đang ngồi ở bên cạnh bàn chờ hắn.
Hạ Tiến Thông nói,“Ngươi sao lại ở trong này?” Miệng nói, tay chân cũng không nghỉ, đem kim khâu đan hoàn nhất nhất để vào cái hòm thuốc, vừa cẩn thận kiểm tra.
Người nọ cũng không nhìn hắn, không đầu không đuôi nói một câu “Ngươi không cần lo lắng.”.
Hạ Tiến Thông hỏi ngược lại “Ta lo lắng cái gì?”.
Người nọ ngăn hắn lại, không khỏi giơ tay đè bả vai hắn lại nói “Quốc sư bắt Cảnh vương đi sẽ không thương tổn tính mạng hắn.”.
Hạ Tiến Thông bị kiềm hãm, ảm đạm nói,“Quả nhiên là ngươi.” Hắn cầm cái hòm thuốc cười lạnh,“Ta còn tái tin tưởng ngươi sao?”.
“Tin hay không tùy ngươi, nói hay không là chuyện của ta.” Người nọ nói xong buông tay đang kiềm chế Hạ Tiến Thông ra.
Hạ Tiến Thông không nghĩ cùng hắn dây dưa, nhấc chân liền đi, thanh âm người nọ phía sau sâu kín truyền đến,“Sự tình ở đây, nơi này ngươi nếu không muốn ở nữa, ta có thể mang ngươi đi.”.
Hạ Tiến Thông dừng chân một chút, cũng không quay đầu lại, cười nhạo nói,“Ta không phải người dám làm không dám nhận.”.
Hắn vội vã rời đi, ánh nến như đậu cũng như thân ảnh của hắn, dập tắt. Trong bóng đêm, có người thở dài.