Chương 8: Bóng tối trước bình minh
Bệnh viện trung ương bậc nhất thành phố, giống như là một trong những “cứ điểm” cư trú của tài xế taxi công ty vận tải. Sáu giờ chiều đa số tài xế đổi ban, là thời điểm khó đón xe nhất, cho nên lúc Triệu Dật chạy tới cửa bệnh viện, bình thường xe đầy bệnh nhân xuất viện, chỉ đơn độc con mèo tam thể nhỏ. Cậu ta dừng xe tắt máy, đi xuống hướng về phía mấy tài xế đang nói chuyện trời đất trong khi chờ khách, nói:
- Nào, đại ca, cho mượn hộp quẹt.
Hít sâu một hơi khói, Triệu Dật cũng không gấp rút rời đi. Mấy vị tài xế vừa rồi thấy trên thân xe cậu ta dán ký hiệu vận tải, biết là người của công ty mình, lại nhìn thấy cậu ta chẳng qua chỉ là cúi đầu hút thuốc, không om sòm, coi như hiểu chuyện, liền không chú ý quá nhiều đến cậu ta nữa, bọn họ tiếp tục trò chuyện đề tài mới vừa rồi.
- Các người có nghe nói không? Cảnh sát đang điều tr.a công ty chúng ta.
- Chắc tên giám đốc mập mạp xui xẻo đó gây chuyện? Sớm nhìn hắn không thuận mắt, đối với người nào mặt cũng không hề vui vẻ, giống như là lão tử thiếu hắn tám trăm vạn.
- Kia a, tôi nói này người anh em, tin tức của cậu không nhạy gì cả. Tôi ngày đó nghe cảnh sát hỏi giám đốc chúng ta xem gần đây ai trong công ty tương đối khác thường, thích ở quầy rượu kiếm khách, thích làm việc ban đêm, các người khoảng thời gian gần đây có nghe qua báo chí nói đến việc mấy cô gái bị giết chưa? Tôi luôn cảm thấy công ty chúng ta bị theo dõi.
- Thôi đi, người nào không biết tên tiểu tử cậu cả miệng đều là thuốc súng, đem đám người trong công ty làm kinh sợ, còn giết người?
- Ai! Cậu còn không tin! Công ty chúng ta đều là ngoạ hổ tàng long, Tôn Thiên Lượng biết điều đó chứ? Ba cây gậy đánh không ra một cái rắm, sáng sớm hôm qua lúc tôi tới công ty ký tên thấy hắn cùng giám đốc mập xin nghỉ, giống như bị bệnh sắp chết vậy, giám đốc lẩm bẩm một câu gì đấy, Tôn Thiên Lượng vớ lấy cái ghế che mặt mình rồi đánh hắn, nếu không phải bên cạnh tôi và Hứa Diệp nhanh tay lẹ mắt, không chừng đã bị đánh chết, giám đốc mập còn xông thẳng lên cãi nhau một trận, nói rằng mẹ hắn mất là không phải chuyện cũ, liền ngoan độc hạ thủ đánh hắn, cảnh sát đang ở trong công ty điều tr.a tội phạm giết người, quay đầu hắn liền kêu cảnh sát tới bắt người. Tôn Thiên Lượng lúc ấy mặt mũi trắng bệch, xoay người chạy đi, hôm nay hình như là cũng không có đi làm. Phải nói hắn trong lòng không có quỷ, quỷ đều không tin!
- Ai ui, thật là không nhìn ra, sau này phải cách xa hắn ra một chút. Quả nhiên người không thể nhìn vẻ bề ngoài a.
Đang nói, bên cạnh có khách kêu xe, tài xế vừa mới nói chuyện đáp một tiếng nhanh chóng chạy đi lái xe. Triệu Dật nhân cơ hội cho mấy người còn lại lúc nãy điếu thuốc, mở miệng hỏi:
- Tôn Thiên Lượng? Vợ con Tôn Thiên Lượng cũng chạy trốn?
-Yêu, tiểu tử ngươi được a, tới không mấy ngày cũng hiểu không ít chuyện, đúng, chính là hắn, phải nói vợ của hắn tôi cũng gặp bà ta rồi, dáng dấp xấu xí sứt mẻ, trừ những thứ này ra, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ truyền thống của Trung Quốc, hoàn toàn là một người phụ nữ tốt, tam tòng tứ đức, đi đến công ty để đưa cơm cho Tôn Thiên Lượng, một câu cũng không nói chuyện với chúng tôi, cúi đầu vào cúi đầu ra, Tôn Thiên Lượng cũng coi như người ngu cũng có phúc của người ngu rồi. Thật chưa từng nghĩ ra người đàn bà như vậy cũng sẽ bỏ trốn.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Triệu Dật bận bịu đem đầu mối này báo lên tổ trọng án.Dương Thủ Minh quyết định bắt Tôn Thiên Lượng, trực tiếp gặp hắn. Cảnh sát phụ trách theo dõi mặc thường phục báo tin trở về, Tôn Thiên Lượng hôm nay luôn luôn ở trong nhà, không đi ra ngoài.
“Hành động!”. Ra lệnh một tiếng, Hồ Thần cùng mấy thân ảnh nhanh chóng tiến lại gần nhà Tôn Thiên Lượng, phá cửa mà vào.“Qua hai phút, điện thoại vô tuyến truyền tới âm thanh của Hồ Thần có vẻ hơi lưỡng lự:
- Đội trưởng, chúng tôi tìm được Tôn Thiên Lượng rồi, các anh tốt nhất nên tự mình tới xem một chút…
Nhà Tôn Thiên Lượng nằm trong khu ổ chuột của thành phố, cục xây dựng thành phố K đã sớm có kế hoạch muốn phá bỏ và dời đi một trong những khu này, từ năm tháng trước đã bắt đầu, đại đa số nhà đều lần lượt ký hiệp ước cầm khoảng tiền bồi thường dời đi, Tôn Thiện Lượng là một trong số ít hộ kiên trì không dời đi. Bà Tôn khó có thể xa cách quê hương, lúc cán bộ xã khu đến cửa nhà khuyên, bà từng nói qua có chết cũng phải chết ở đây. Vì vậy chỉ có nhà này vẫn chưa dọn đi, bất quá bởi vì hàng xóm đều dọn đi hết, bây giờ nhà bọn họ là ngôi nhà duy nhất trong vòng bán kính 100 thước, cũng coi như rộng rãi an tĩnh.
Trong phòng ánh sáng mờ tối, nơi này đã sớm cắt nước cúp điện, nguồn sáng duy nhất là hai cây nến trên bàn, ánh nến mờ nhạt chiếu vào hai cỗ̉ thi thể đã lạnh như băng, để cho Dương Thủ Minh cùng Văn Mạt vừa mới vào nhà trong lòng không khỏi trầm xuống. Tôn Thiên Lượng và mẹ hắn song song qua đời.
Hồ Thần không nói một lời đưa cho Dương Thủ Minh mấy tờ trương tín. Đây là di thư của Tôn Thiên Lượng. Hắn năm lần cự tuyệt ký tên chấp nhận phá bỏ và nhận khoảng tiền bồi thường dời đi, hắn và vợ hắn rốt cuộc bạo phát, người đàn bà hiền lành có thể chú tâm chăm sóc người mẹ nằm liệt giường mấy năm, có thể chịu đựng sống trong hoàn cảnh đơn sơ ở khu nhà ổ chuột, có thể không chọn ăn chọn mặc cam tâm vì người nhà trả giá, nhưng là, cô ta không muốn cả đời người con gái trôi qua như vậy.
Trường học ở khu ổ chuột đã đóng cửa, học phí của các trường học khác đối với nhà mà nói là khoản tiền trên trời. Nghĩ tới việc con gái phải thất học, cô ta lần đầu tiên tỏ thái độ kiên quyết nói muốn dời đi. Mà đứa con hiếu thảo Tôn Thiên Lượng sao lại không để ý đến mẹ già?
Vì vậy, phát sinh xung đột, từ lúc đầu chỉ là cãi vã đến động thủ, càng đánh càng kịch liệt, con gái nhỏ 8 tuổi muốn khuyên cha mẹ đừng đánh nhau nữa, lại bị cha nổi cáu dâng trào hung hãn đẩy ngã xuống đất, đầu bị đụng vào đá xanh cứng rắn. Màu đỏ chói mắt cướp đi sinh mạng của con gái trẻ thơ, cũng phá huỷ đi lý trí sau cùng của người vợ, cô ta tuyệt vọng, đâm đầu vào tường tự vẫn.Mắt thấy hai người thân nhất chỉ trong mấy phút đều lần lượt chết đi, Tôn Thiên Lượng thống khổ không cách nào kiềm chế, hắn muốn đi tự thú, nhưng nếu hắn bị bắt lại, mẹ già của hắn chỉ có một con đường chết. Cho nên hắn cố nén đau buồn, đem vợ chôn ở sân sau, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục công việc.
Ngày hôm trước, mẹ hắn tắt thở, hắn nghĩ đi xin nghỉ việc an táng mẹ già, sau đó đi tự thú ngay. Lúc hắn nghe được giám đốc nói cảnh sát đang điều tr.a tộ phạm giết người, hắn đột nhiên luống cuống, thà bị bắt còn phải bị xét xử, còn không bằng sớm một bước xuống dưới chuộc tội với vợ.
Tôn Thiên Lượng nhất thời xung động, cái giá là tánh mạng của cả một gia đình.
Trước khi phá án hai tháng, cuối cùng người hiềm nghi chỉ còn lại bà người. Văn Mạt ngẩng đầu lên, nhìn trời lộ ra màu trắng bạc trống rỗng, có phải hay không, lúc trời tờ mờ sáng phải rời đi?
Trải qua mấy ngày nghe ngóng, Văn Mạt lập tức bổ sung kết luận phân tích tâm lý tội phạm dối với nghi phạm bị hiềm nghi: “Bây giờ có thể khẳng định, mẹ của hung thủ là đồng tính luyến ái, hơn nữa gần đây trong cuộc sống xuất hiện biến cố, có thể đã qua đời, cùng cha ly dị, ở riêng hoặc bệnh nặng, chúng ta bây giờ trọng điểm là phải điều tr.a quan hệ gia đình của ba người tình nghi. Chú ý mẹ của bọn họ trong tên có thể có một chữ ‘Nhã’”.