Chương 23: Câu chuyện cũ của Hoàng Thu Nguyệt (hạ)
Song người lớn trong nhà của Nhậm gia gấp đến độ như lửa cháy lan vào nhà, chuyện chữa bệnh không biết phải làm sao, không có tủy xương phù hợp, chỉ một tờ giấy quyết định mang về nhà gần như hủy đi hy vọng của tất cả mọi người, người làm trong y khoa đã lâu như Hoàng Thu Nguyệt cũng rất rõ ràng, biết được hy vọng thành công so với những người khác còn thấp hơn rất nhiều.
Mắt thấy việc chờ đợi gần như lâm vào tuyệt vọng, thấy cháu gái của bà luôn trong trạng thái đau đớn do bệnh tật giày vò, ngoại trừ ở bên người cháu gái, Hoàng Thu Nguyệt không thể làm gì khác, người phụ nữ kiên cường cả đời cũng có lúc chảy nước mắt...
Lúc ở lần thứ ba, cả gia đình chỉ có ba người lớn nhận được thông báo bệnh tình nguy kịch khó qua khỏi của Hâm Hâm từ bệnh viện đa khoa thành phố gửi tới, hy vọng của cả nhà giảm sút trầm trọng. Đúng thời điểm đấy ở cục ghi chép hiến tạng quốc gia bắt đầu thành lập, cũng đến thành phố M tiến hành kiểm tra.
Thời gian chờ đợi dài dằng dặc, chỉ có hai ngày với 48 giờ mà đối với Hoàng Thu Nguyệt phảng phất đã qua hai năm. Những trông chờ mòn mỏi, cuối cùng có thông báo đến, tiểu Hâm Hâm được cứu rồi! Biết được tin tức tốt này, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhỏm, đứa trẻ mới 7 tuổi nó còn quá nhỏ. Sau khi bệnh viện đa khoa thành phố chuẩn bị đầy đủ tất cả các bước cấy tủy, trước tiên tiến hành hóa trị cho tiểu Hâm Hâm, tiêu diệt tế bào bạch cầu trong cơ thể, tránh phát sinh phản ứng phụ khi cấy ghép. Lúc này, người đáp ứng tặng tủy thông qua tất cả các phương pháp tìm được Hoàng Thu Nguyệt, theo lý thuyết, người tặng và người được tặng không cần phải biết thân phận của nhau, nhưng không nén được cố ý thăm dò, sau đó người kia tìm được Hoàng Thu Nguyệt, không ai biết tiếp đó đã xảy ra chuyện gì, nói chung, ca phẫu thuật cấy ghép vẫn chưa được tiến hành, sau khi trải qua một lần hóa trị tiểu Hâm Hâm càng thêm suy yếu, sau khi tiến vào phòng điều trị, đến cả người thân cũng không được đi gặp bé nữa, bởi vì số lượng tế bào bạch cầu trong cơ thể tiểu Hâm Hâm hạ xuống nhanh chóng, sức miễn dịch hầu như không có, chỉ cần một mầm độc nho nhỏ cũng có thể lấy mạng bé. Và người quyên tặng kia cũng biến mất...
Có người quyên tặng cốt tủy cho cháu gái của mình, nhưng đến thời điểm tên đã lắp vào cung lại không chào mà đi, bên này bệnh viện đa khoa thành phố lại phát hiện một hoạt tử nhân (người đần độn) cốt tủy lại rất phù hợp. Căn cứ vào tài liệu đã ghi về người bị hại, cũng từng ghi tên mình vào bộ phận hiến tạng quốc gia, bao gồm cả hiến tủy, nếu như nói tất cả những điều này chỉ là sự trùng hợp ngoài ý muốn, đến quỷ cũng không tin.
Cục cảnh sát chính thức triệu Hoàng Thu Nguyệt đến. Ngồi trong phòng thẩm vấn gương mặt Hoàng Thu Nguyệt luôn mang nụ cười nhàn nhạt, nhưng cự tuyệt không nói lời nào, mặc kệ cảnh sát có hỏi ra sao, bà chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế, mắt nhìn về phía trước, dường như lúc này nơi bà ngồi không phải là phòng thẩm vấn mà là một nơi phong cảnh tuyệt đẹp, trong lúc nhất thời, đôi bên rơi vào tình thế giằng co.
Nếu như không có bất kỳ chứng cứ nào thì trong 48 giờ phải thả người, Ngô Lỵ và Chu Hàng đều rất lo lắng còn Văn Mạt biểu hiện rất bình tĩnh:
- Đội trưởng Ngô yên tâm, trong vòng 48 giờ, so với chúng ta, bọn họ càng không đợi được, hai người chờ một chút xem, lát nữa tôi sẽ cùng nói chuyện với bà ấy.
Cảnh sát phụ trách xét hỏi dời đi, một tiếng đã trôi qua, trên mặt Hoàng Thu Nguyệt lộ vẻ mê mang, nhưng vẫn ngay ngắn ngồi trên ghế, hai tiếng trôi qua, hai bàn tay Hoàng Thu Nguyệt không ngừng nắm chặt rồi lại buông lỏng, có phần lo lắng, ba tiếng trôi qua, rốt cuộc Hoàng Thu Nguyệt ngồi không yên, đi đi lại lại trong phòng thẩm vấn, phát hiện cửa đã bị khóa, bốn tiếng trôi qua, Hoàng Thu Nguyệt dốc sức gõ cửa vào, hô to thả tôi ra ngoài.
Văn Mạt vừa mới đi tới cửa phòng thẩm vấn, Hoàng Thu Nguyệt nhanh chóng từ bên trong vọt ra, trực tiếp bị Giải Vĩnh Hân và Chu Hàng đi theo sau Văn Mạt ngăn cản, đẩy trở lại phòng thẩm vấn.
- Thả tôi đi ra ngoài, các người dựa vào cái đem tôi nhốt ở đây? Các người có bằng chứng sao? Nói cho các người biết, tôi cũng hiểu luật pháp, cái này là giam giữ, tôi muốn mời luật sư, tôi kiện các người tội ngược đãi tôi.
Vẻ mặt Hoàng Thu Nguyệt kích động túm chặt cổ áo Giải Vĩnh Hân, nói liên tiếp như súng liên thanh.
- Dựa theo pháp luật quy định, lực lượng cảnh sát có quyền bắt người bị tình nghi và tạm giữ trong 48 giờ, hiện tại mới qua hơn 4 tiếng, chị Hoàng vẫn nên ngồi ngay ngắn uống nước cho đỡ khát.
Văn Mạt bình tĩnh nhìn Hoàng Thu Nguyệt:
- Còn nữa, vụ án về Trần Sĩ Dương chị là nhân chứng quan trọng, còn có rất nhiều đầu mối từ hắn, lực lượng cảnh sát sẽ không giao hắn cho bệnh viện đa khoa thành phố, trên thực tế, mọi hành vi liên quan đến hắn đều không thể thực hiện, bao gồm cả chiết xuất tủy sống.
Nghe được lời Văn Mạt, trong nháy mắt Hoàng Thu Nguyệt như bị sét đánh trúng, đứng ch.ết chân tại chỗ, một lát sau, bà như người điên đánh về phía Văn Mạt, nhưng bị Chu Hàng ngăn cản. Hai người đàn ông cao to vây hãm Hoàng Thu Nguyệt, bà không nhào được về phía Văn Mạt nên vừa khóc vừa mắng:
- Các người đây là tạo nghiệp đấy, cháu gái tôi năm nay mới bảy tuổi thôi, các người còn có nhân tính hay không. Đây là hy vọng duy nhất của chúng tôi, là duy nhất đó. Cháu gái tôi mà ch.ết, tôi cũng không muốn sống tiếp.
- Bây giờ muốn cứu được cháu gái chị, chỉ có chi. Nói cho chúng tôi những gì chị đã làm, Trần Sĩ Dương khi còn sống đã giao ước gì với chị trước khi hiến tủy. Hiện tại chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện thật tốt một lần.
Hoàng Thu Nguyệt không hề ồn ào, từ từ ngồi trở lại trên ghế, mở miệng nói:
- Được, tôi nói, tôi nói toàn bộ, chỉ cần cứu được cháu gái tôi, chuyện gì tôi cũng nguyện ý làm. Tôi biết tôi làm hỏng việc, chính phủ sẽ xử lí tôi, phương pháp phối chế thuốc của Hình chủ nhiệm là do tôi trộm. Tôi xin nhận tội.
Cái gì? Phương pháp phối chế thuốc? Tại sao lại kéo sang chuyện phương pháp phối chế thuốc rồi hả? Ở phòng dự thính bên cạnh phòng thẩm vấn, Ngô Lỵ nghe thấy đầu óc hơi có phần mơ hồ, lại nghe thấy Văn Mạt hỏi:
- Tại sao chị phải lén trộm phương pháp phối chế thuốc.
- Ở lúc trước khi phẫu thuật cấy ghép Trần Sĩ Dương có tới tìm tôi, hỏi mượn tôi 20 vạn, là 20 vạn, vì chữa bệnh cho Hâm Hâm, ngay cả nhà ở của mình tôi cũng đem bán, tiền trong tay đã không còn nhiều, coi như là người trong bệnh viện đa khoa thành phố, những thứ có thể giảm đều đã giảm, việc phẫu thuật cấy ghép tốn đi gần 5 vạn đôla. Nếu như tôi không đưa số tiền kia thì Hâm Hâm chắc chắn sẽ phải ch.ết! Tôi cũng bị ép không còn cách nào khác, đúng lúc hỏi thăm Hình chủ nhiệm ở bệnh viện lưu một phối phương bí mật, tôi nghĩ có lẽ nó sẽ có ít giá trị, liền đem chủ ý lên nó. Trước tiên tôi cùng với Trần Sĩ Dương thương lượng, sau khi tôi đem bán phối phương sẽ chuyển tiền cho hắn, ai biết được tối hôm qua tôi gọi điện cho hắn nhưng hắn không bắt máy, sang đến ngày hôm nay cũng chưa thấy mặt hắn, mãi đến khi viện trưởng gọi điện báo cho tôi biết, tôi mới biết hắn gặp chuyện không hay rồi. Đồng chí cảnh sát, tôi cầu xin các người, đi cứu cháu gái tôi đi.
Nói xong, Hoàng Thu Nguyệt rầm một tiếng quỳ xuống.
Chu Hàng vội vàng tiến lên đỡ Hoàng Thu Nguyệt dậy, Văn Mạt áy náy nói:
- Xin lỗi, chị Hoàng, vì muốn lời khai từ chị tôi cũng dành lừa chị, hai tiếng trước cuộc phẫu thuật của Hâm Hâm đã bắt đầu, đã khiến cho chị hoảng sợ là lỗi của chúng tôi.
Giải Vĩnh Hân lái xe đưa Hoàng Thu Nguyệt về bệnh viện. Ngô Lỵ dẫn người đi điều tr.a lời nói của Hoàng Thu Nguyệt, thấy rằng phương pháp điều chế thuốc chưa bị bán đi, không tạo thành hậu quả hậu quả tồi tệ nào, bệnh viện mới không truy cứu trách nhiệm của Hoàng Thu Nguyệt, mà cuộc phẫu thuật của tiểu Hâm Hâm rất thành công, chỉ đợi yên ổn vượt qua giai đoạn nguy hiểm là có thể xuất viện.
Manh mối đến chỗ này, lại đứt đoạn.