Chương 28: Kết cục của tội ác
Bắt hay không bắt? Ngô Lỵ cũng không vướng mắc quá lâu, người đã chết, người còn lại còn có thể sống, hiện tại bắt Tằng Uyển Như kết quả duy nhất chính là mất thêm một mạng người nữa.
Một đám người cứ lẳng lặng đứng ở cửa phòng phẫu thuật, Tằng Uyển Như cũng làm như không nhìn thấy bất kỳ người nào cả, nên làm gì thì làm, động tác của bà ta như nước chảy mây trôi, cho dù bên cạnh không có người trợ giúp, cuộc phẫu thuật phức tạp như vậy cũng không thấy tay chân luống cuống.
“Đồng chí cảnh sát, các người đóng cửa lại đi ra ngoài đi, cuộc phẫu thuật này chỉ sợ có thể lây và để lại di chứng, cửa mở ra như vậy đối với bệnh nhân quá nguy hiểm”.
Ngô Lỵ phất phất tay, một đám người chậm rãi lui ra ngoài, đóng cửa lại, Văn Mạt cùng Ngô Lỵ dưới sự hướng dẫn của nhân viên y tế đi tới phòng chuẩn bị phẫu thuật, sau khi khử độc thì mặc đồ che đậy nghiêm ngặt, trở về phòng phẫu thuật, quyết định cùng Tằng Uyển Như kéo dài.
Nhìn biểu hiện tĩnh táo bình tĩnh của Tằng Uyển Như, trong lòng Văn Mạt dần cảm thấy bất an, loại tội phạm thông minh cực độ, tự phụ cực độ, càng lãnh tĩnh mà nói thì rõ ràng ý chí muốn chết càng kiên định.
Mà theo như tìm hiểu của cảnh sát đối với Tằng Uyển Như, bà ta quả thực là sinh ra mà không được yêu thương, cha mẹ bà ta lúc bà ta còn nhỏ đã qua đời, là mẹ bà ngậm đắng nuốt cay nuôi bà lớn lên, mà Tằng Uyển Như cũng không chịu thua kém ai, sau khi tốt nghiệp y khoa liền trở thành bác sĩ được phân công đến bệnh viện tỉnh, trong công tác luôn thuận buồm xuôi gió, sau đó kết hôn với đồng nghiệp mà mình theo đuổi, mặc dù bởi vì hai người say mê công tác nên luôn không có con, nhưng tình cảm vợ chồng có thể coi như không tệ, Chỉ tiếc, sau khi mẹ Tằng Uyển Như bị ung thư não, mà vị trí tế bào ung thư khiến cho cuộc phẫu thuật não không thể nào thành công. Mẹ bà ta càng ngày càng tiền tuỵ rồi đột nhiên qua đời, Tằng Uyển Như cũng vì vậy mà bị bệnh viện đuổi, sau đó ly dị, bà ta bây giờ có thể nói là một thân một mình, bị bắt, bị xét xử, bị xử tử hình, tất cả đều là đường chết. Tằng Uyển Như nhất định sẽ không để cảnh sát bắt sống mình.
Bởi vì nghị lực để bà ta ở thế giới này, tất cả những việc bà làm đều là chính xác, bà ta chính là hoá thân của tử thần, là người phát ngôn cho hạnh phúc ở nhân gian này, là thần linh vừa cứu nhân độ thế vừa huỷ diệt, cái chết đối với bà là một sự giải thoát, là hồi quy, bà ta làm sao mà biết sợ?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bên trong phòng phẫu thuật chỉ có thể nghe được hệ thống tuần hoàn phát ra tiếng tít tít, tiết tấu đơn điệu khiến người khác không khỏi cảm thấy tâm tình phiền não, nhưng Tằng Uyển Như vẫn rất chăm chỉ tiến hành phẫu thuật, không thể chối, bà chính là một bác sĩ kỹ thuật điều trị xuất sắc, rất đáng tiếc, bà ta chọn lầm đường, cũng không thể quay đầu lại được nữa.
Sáu tiếng sau, Tằng Uyển Như rốt cuộc cũng hoàn thành xong cuộc phẫu thuật, bà ta thở một hơi dài, nhìn cảnh sát chen chúc vào mà không chút do dự dùng dao phẫu thuật rạch cổ họng mình, máu ở động mạch văng tung toé, trong nháy mắt nhiễm đỏ cả căn phòng, nhiễm đỏ mặt đất. Tằng Uyển Như mỉm cười từ từ ngã xuống…
Cảnh sát thu dọn hiện trường, mang hai thi thể rời đi. Đến đây, vụ án sát thủ “Tử thần” giết người hàng loạt tuyên bố điều tr.a phá án, nhưng mà, tất cả cảnh sát tham chiến mặc thường phục không ai cảm thấy vui vẻ, trận cờ này không có người chiến thắng, chỉ có người vô tội bị hại, bất kể người bị hại cũng vậy, kẻ giết người cũng vậy, đều trả một cái giá đắt đó chính là tính mạng của mình.
Không có người nào trời sinh đã điên cuồng giết người, nhân sinh trên đời, đều sẽ có bất đắc dĩ, đều sẽ có thân bất do kỹ. Đại đa số người chọn đối mặt với khó khăn, vượt qua khó khăn, nắm giữ số mệnh của mình; rất ít người dù bị khó khăn áp đảo, cũng dứt khoác mà đi tới, tự trở mình khi sinh ra đã thất bại; có cực ít người oán trách xã hội, coi người khác là kẻ thù, lấy phương thức cực đoan trả thù xã hội, bọn họ là những người đáng buồn nhất, bởi vì bọn họ tự vây mình trong chiếc lồng, không cách nào thiết lập quan hệ bình thường đối với xã hội, chỉ có thể giết hại bọn họ mới cảm nhận được tình cảm của người bình thường.
Phi trường thành phố M, Ngộ Lỵ dẫn theo tổ viên đưa Văn Mạt trở về thành phố B. Tình hữu nghị giữa hai người trong thời gian ngắn đã tốt hơn, lúc này chia ra lại có chút không nỡ. Nhưng trên thế giới này, tiệc rượu rồi cũng sẽ có lúc tàn, hai người đều là người tính tình phóng khoáng, cũng không làm được việc ôm đầu khóc lóc, yếu ớt bắt tay cười nói, sau đó vẫy ống tay áo một cái, tiêu sái rời đi. Ngô Lỵ nhìn Văn Mạt đi vào bên trong cửa khẩu, rốt cuộc cũng không nhịn được hô lên một tiếng: “Có cơ hội gặp lại sau!”.
Văn Mạt xoay người mỉm cười, sau đó không dừng lại nữa mà bước lên phi cơ. Như vậy cũng tốt, lúc tôi lại tới tìm các người, chỉ có thể nói nơi này của các người lại xuất hiện sát thủ liên hoàn.
Nhưng mà, ai cũng không ngờ tới, cách một ngày hai người lại gặp mặt!
Phi cơ vừa mới đến phi trường quốc tế ở thành phố B, Văn Mạt mở điện thoại di động ra lập tức thu được vô số tin nhắn ngắn, tất cả đều là Ngô Lỵ gửi tới: “Bệnh viện thành phố lại có thêm một bệnh nhân bị bệnh ung thư qua đời, bên cạnh giường bệnh bệnh nhân, hung thủ còn để lại một tờ giấy, trên đó viết: “Ngươi biết ta là ai mà, đúng không? Văn Mạt tiểu thư”.
Người này là nhắm vào mình! Vụ án lần trước lẫn vụ án lần này, hai lần hung thủ đều theo đuôi mình đến những thành phố khác nhau, sau đó giống như phương thức của sát thủ liên hoàn mà giết chết một người, sau đó im hơi biệt tích, cho đến khi cô nhận vụ án kế tiếp…
Người này có mục đích gì? Thành công hấp dẫn sự chú ý của chuyên gia tâm lý học tội phạm có lợi gì đối với hắn?
Văn Mạt lên chuyến bay sớm nhất tới thành phố M. Bệnh viện thành phố bởi vì thời gian trước xảy ra vụ án giết người liên hoàn khiến lòng người bàng hoàng, dẫn đến bệnh viện không có bệnh nhân nào dám đến, khu nội trú chỉ có một con mèo tam thể, vắng ngắt. Lầu 9 nơi hiện trường vụ án, thủ pháp giết người không khác gì sát thủ tử thần, kiểu chữ trên tờ giấy mang theo mấy phần quen thuộc, làm thế nào cũng không nhớ nổi đây rốt cuộc là chữ của ai.
Rốt cuộc cũng trở lại phòng làm việc, Văn Mạt không có thời gian nghỉ ngơi, mở mấy hồ sơ vụ án trước kia mình đã từng phá ra cẩn thận đọc và nghiên cứu.
Quan hệ xã hội của mình rất đơn giản, chỉ có hai địa điểm, từ đơn vị về đến nhà, từ nhà đến đơn vị, không phải trên phi cơ, ngay trên đường đến phi trường, bạn bè cũng không nhiều, người quen thuộc cũng không nhiều, như vậy người chú ý mình tám phần là người có liên quan đến những vụ án trước kia mình từng phá, người thân của tội phạm là có khả năng nhất. Là ai?
Trong tập hồ sơ thật dày, hàng loạt hung thủ khác nhau, người bị hại đáng thương, người không liên quan, thân nhân nạn nhân, thân nhân hung thủ, hơn mười năm người Văn Mạt tiếp xúc đã lên tới con số hàng trăm hàng ngàn, xuyên qua lớp hồ sơ mỏng Văn Mạt thấy chỉ có hung thủ, cô thấy hung thủ do tính cách sai lệch mà tạo thành, thấy động cơ giết người của hung thủ, thấy hung thủ cuối cùng cũng phải đền tội, mà những người khác có liên quan đến vụ án hầu như là hoàn toàn không nhớ gì cả.
Ngay lúc Văn Mạt lạc lối không thể tự kiềm chế trong đống tài liệu cũ thì Hàng Cạnh Nghiêm gõ cửa đi vào, cậu ta đầu tiên là lễ phép bày tỏ áy náy của mình khi quấy rầy đến Văn Mạt, tiếp theo là đặt xuống một phông thư, cuối cùng báo cho cô biết rằng lãnh đạo muốn gặp cô khi cô trở về.
Văn Mạt không thường giao thiệp với lãnh đạo sao khi nghe Hàng Cạnh Nghiêm nói xong nhất thời nhất cá đầu lưỡng cá đại (thường dùng để chỉ trạng thái đau đầu nhức óc khi sự việc quá mức phiền phức, không có cách nào giải quyết), bình thường lãnh đạo không tìm mình nhiều, hơn nữa mỗi lần gọi đến tuyệt đối không thể gọi là vui mừng, Văn Mạt từng bước xê dịch đi tới phòng làm việc của lãnh đạo.