Chương 7
“Ôi, không,” Tess nói, và bước tới nhìn những mảnh còn lại của cánh cửa.
Nick túm lấy cánh tay cô. “Để anh vào trước.”
Người hàng xóm bên kia hành lang mở cửa phòng, nắm chặt chai bia bằng một tay và gãi cái bụng bị hở ra bởi áo chiếc phông không thể phủ kín bằng tay kia. “Căn hộ của cô bị tấn công,” ông ta nói với Tess hoàn toàn hờ hững. “Đêm qua. Tôi đã gọi cảnh sát. Chắc cô muốn gọi họ.”
“Cảm ơn nhiều,” Nick xô Tess tới ngưỡng cửa. “Rất có ích.”
Tess nói, “Cảm ơn, Stanley,” với một chút ngạc nhiên, rồi theo Nick vào trong.
Căn phòng bị đảo lộn và đào bới. Mớ quần cộc bị vứt lung tung, đồ đạc bị xáo trộn, và tất cả những tấm nệm bị rạch nát và mẩu bông dính máu trên sàn.
“Ôi, không,” Tess lại nói, âm thanh còn nhẹ hơn hơi thở.
“Em có kẻ thù nào không?” Nick hỏi.
Tess lắc đầu. “Không phải chuyện cá nhân đâu. Lúc trước việc này đã xảy ra với mấy người khác trong tòa nhà. Không phải do em.”
“Chuyện này đã từng xảy ra mà em không cho anh biết?”
“Chúng ta đã không nói chuyện,” Tess nổi nóng. “Và em đang lo vụ này. Em đã tố cáo gã chủ nhà.”
Nick xem xét cánh cửa đổ nát. “Ồ, phải, em đang lo vụ này.” Anh lắc đầu. “Từ giờ trở đi, anh sẽ lo.”
“Xin lỗi nhé, em không nghĩ vậy – ” Tess bắt đầu.
“Tuần trước chúng đã làm điều tương tự với căn hộ tầng dưới.” Stanley tình nguyện chia sẻ. “Chỉ là lũ trẻ kiếm ít tiền thôi.”
“Chỉ là lũ trẻ,” Nick nói. “Bọn ranh con.” Anh quay qua Tess. “Gói ghém những gì em cần. Em sẽ đến nhà anh. Không tranh cãi.”
Hàm Tess cứng lại, chuẩn bị tranh đấu. “Em đã nghĩ anh không thể chờ rời bỏ em.”
“À, đúng, nhưng ý anh là rời khỏi cuộc đời anh, không phải cuộc đời nói chung,” Nick nói, bỏ qua cô để chăm chú nhìn cánh cửa. “Em sẽ không ở đây. Nếu em thích ở với Gina hơn, tốt thôi, nhưng em sẽ không ở đây.”
“Gina chỉ có một phòng,” Tess nói. “Cô ấy sẽ không thể nhét Angela vào, để em yên.” Thình lình cô dừng lại.
“Tốt,” Nick nói, không để tâm tới sự yên lặng của cô. “Vậy em sẽ ở nhà anh. Có một phòng ngủ dành cho khách. Đức hạnh của em an toàn.” Anh quay lại và thấy vẻ mặt cô, trắng bệch vì sợ hãi. “Chuyện gì vậy?”
“Angela,” Tess nói, cắn môi. “Em không thấy Angela.”
Nick vòng tay mình quay cô, và cô dựa vào anh đầy biết ơn. “Angela có phải là con mèo ngu ngốc đâu,” anh nói trên tóc cô. “Khi Brady Bunch ló mặt, nó chắc chắn đã thoát ra bằng cửa sổ.” Anh xiết chặt tay quanh cô và nói, “Thôi nào, Tess. Hãy gói đồ của em và chúng ta sẽ đi.”
Tess gật đầu, và Nick cẩn thận đi trước cô vào căn hộ. Anh kiểm tr.a phòng ngủ trước, để chắc rằng Angela không chảy máu trên tấm khăn trải giường. Chẳng những không có Angela, cũng không có tấm khăn trải. Phòng ngủ bị lục soát kĩ lưỡng như toàn bộ phần còn lại của căn hộ. Anh quay lại với Tess. “Gói đồ đi.”
Cô mở miệng tranh cãi, và anh gạt đi. “Coi này, nếu em muốn tìm một nơi ở mới vào ngày mai, không vấn đề. Nhưng em không thể ở đây. Không lần nào nữa. Anh sẽ không thể ngủ trong khi chờ đợi những gã này quay lại và hành động với em như chúng đã làm với cái ghế trường kỷ.”
“Được rồi,” Tess nói. “Được rồi.”
Nick quan sát cô giải thoát những món đồ có thể từ căn phòng, gạt ra mấy chiếc gối so-pha cọc cạch và những món lặt vặt có Chúa biết là cái gì. Trong khi quan sát, anh cố gắng thở sâu hơn để trấn tĩnh nỗi khiếp sợ và cơn giận dữ đang làm anh mất trí. Nếu anh không đưa cô đi Kentucky, cô có thể vẫn ở đây, trong đống rác này. Thần may mắn dẫn đường. Ý nghĩ mất cô theo bất kỳ cách nào làm anh lạnh cóng, nhưng mất cô như thể này sẽ thật –
“Em ổn rồi mà,” Tess nói, và anh nhìn lên thấy cô đang đứng nơi ngưỡng cửa với túi đồ hiệu giặt đầy chặt quần áo. “Em biết anh lo lắng, nhưng em ổn rồi, em sẽ đi với anh và em sẽ không quay lại. Em hứa.”
“Cảm ơn em,” Nick nói. “Còn gì khác em muốn lấy trong bếp không?”
“Có,” Tess nói. “Nhưng em không nghĩ còn một mảnh nào nữa. Anh đã xem trong đó chưa?”
“Không ổn,” Nick nói. “Đến đây. Anh sẽ giúp.”
Họ xoay xở lấy ra mấy mảnh đồ sứ và thủy tinh kỳ quái.
“Món này là của mẹ em à?” Nick hỏi, và Tess nhìn anh lạ lùng.
“Elise không có đồ linh tinh,” cô nói. “Đây chỉ là thứ em kiếm được ở cửa hàng giá rẻ ưa thích của em.” Cô chăm chú nhìn nó buồn bã. “Có thể em thích nó vì nó là loại đồ mà các bà mẹ sẽ không tặng cho con gái mình. Thật là lâm ly.” Cô đứng lên, bỏ món đồ sứ lên sàn. “Em không cần nó. Tất cả những gì em cần là Angela.”
“Anh sẽ lo,” Nick nói. “Gom đồ của em lại với nhau, anh sẽ mang chuyến đầu tiên xuống xe.”
Anh xách túi đồ ra ngoài và gõ cánh cửa bên kia hành lang. Người hàng xóm mở cửa. “Gì vậy?”
“Anh biết con mèo đen to bự của Tess chứ?” Nick nói.
“Ờ,”
“Tôi sẽ biếu anh một trăm đô nếu tôi có thể có con mèo vào ngày mai.”
“Làm thế quái nào mà tôi có thể đưa nó quay lại?” Stanley càu nhàu.
“À, nếu tôi là anh, tôi sẽ mua khoảng mười hộp thức ăn cho mèo và ngồi đó cho đến khi con mèo quay về,” Nick nói.
“Thế sẽ mất hàng giờ ấy.”
“Đó là lý do tôi trả tiền,” Nick nói, đưa tấm danh thiếp cho ông ta. “Cầm lấy hoặc ném đi.”
Tess đi tới cửa mang theo cái túi buộc dây và vali của Nick. “Đây hết rồi.”
“Tuyệt,” Nick nói. “Đi thôi.”
***
Tess chìm đắm trong suy nghĩ trên đường tới nhà Nick, dễ chịu vì sự im ắng anh đã dành cho cô, ráng tìm ra lý do mình cảm thấy quá giằng xé. Không phải vì cô yêu căn hộ ấy; cô ghét nó. Không có gì phù hợp, đường phố thì ầm ĩ, tràn ngập tiếng la hét và tiếng phanh két, thậm chí đôi khi có cả tiếng súng. Nhưng nó là của cô, giờ đây cô sẽ đến nhà Nick, và cô rất chắc chắn rằng bất cứ nơi mà Nick ở sẽ không có tiếng la hét hay tiếng súng hay là lũ gián hoặc thứ gì bị đập vỡ. Cô rất chắc rằng nơi ấy sạch sẽ, an toàn, sang trọng và hấp dẫn như địa ngục ấy.
Sau đó Nick ngoặt khỏi con đường, và nó còn tệ hơn là cô nghi hoặc.
Ngôi nhà không lớn, nhưng thật xinh đẹp, một kiệt tác kiến trúc thu nhỏ với những mặt phẳng màu trắng, những góc bị cắt đôi bởi lớp kính sáng bóng đang phản chiếu ánh trăng. Cô đã chuẩn bị chống lại những tấm ván gỗ thực dân hay đồn điền nhỏ hoặc thậm chí là đám tuyết tùng giả tạo Frank Lloyd Wright, nhưng thứ này là một tác phẩm nghệ thuật và chỉ có người nào mù quáng bởi định kiến mới có thể thấy nó không tuyệt vời.
“Em thích nó không?” Nick hỏi khi anh chuẩn bị tắt máy.
“Em chưa từng nhìn thấy thứ gì đẹp như thế,” Tess nói, và cảm thấy anh nhẹ nhõm bên cạnh mình. “Anh đã đưa em tới đây trước khi nó hoàn thành nên em chưa bao giờ tưởng tượng được nó sẽ như thế này. Ai thiết kế vậy? Anh à?”
“Không hẳn.” Nick giảm tốc độ một chút trên ghế ngồi, quan sát ngôi nhà. “Khi anh học trường luật, một người bạn của anh gặp rắc rối. Anh đã giúp cậu ấy thoát vụ đó, với tất cả những mánh hợp pháp, và cứu cậu ấy. Cậu ta đang là sinh viên năm cuối ngành kiến trúc, và cậu ấy mời anh một chầu bia, sau vài hiệp, bọn anh bắt đầu trò chuyện về ngôi nhà hoàn hảo, và một tháng sau cậu ấy đưa cho anh bản thiết kế của cái này. Nên anh tiết kiệm tiền mua đất, rồi tiết kiệm thêm để xây nhà. Mất một thời gian.”
Tess ngắm nhìn khuôn mặt anh khi anh nhìn ngôi nhà, lòng tự hào và tình yêu nằm đó.
“Nhóm thợ xây là những người giỏi nhất,” anh nói, “và trớ trêu thay, hiện giờ anh bạn đó là một tên tuổi lớn. Preston Delaney. Người ta tới đây chụp ảnh bởi vì nó là tác phẩm ban đầu, nguyên sơ của Delaney. Anh mới chỉ sống trong đó hai tuần mà đã có người đề nghị trả giá gấp đôi cho nó.”
Tess tròn mắt. “Một vụ đầu tư khác.”
Nick lắc đầu. “Không, nó còn hơn thế. Chờ đến lúc em thấy bên trong. Nó hoàn hảo. Nó được hoàn thành một tháng sau khi em đi.” Nụ cười của anh nhạt dần. “Đấy là niềm thất vọng lớn nhất khi em đá anh. Em chưa từng thấy nó.” Anh quay lại nhìn cô trong ánh trăng. “Anh biết chuyện chúng ta đã kết thúc, nhưng anh vui mừng vì em đã ở đây để thấy nó.”
Tess cắn môi. “Cảm ơn anh đã mời em ở lại. Em sẽ ráng không làm bẩn nó.”
Nick vỗ nhẹ lên gối cô và sau đó ra ngoài mở cửa xe cho cô trong khi cô chăm chú nhìn ngôi nhà với nỗi sợ hãi và lòng khát khao.
Phía bên trong làm cô không nói nên lời. Tầng trệt là một không gian lớn bị chia đôi bởi những cảnh cửa gấp sơn đen và cầu thang cuộn giữa phòng. Phía bên phải, qua những cánh cửa mở một phần, Tess có thể trông thấy cái bàn ăn gỗ mun hiệu Parsons to tướng và mấy chiếc ghế sơn đen. Phía bên trái, những chiếc ghế trường kỷ bọc căng phồng khổng lồ nằm đối diện nhau qua những tấm thảm dầy, nằm bên sườn cái lò sưởi bằng gạch trắng nhiều lỗ trên một mặt tường và một chiếc TV màn hình rộng gắn liền trên một bức tường khác. Mặt phía sau phủ toàn bằng kính nhìn ra một bể bơi nằm bên góc phản chiếu ánh trăng lấp loáng.
Ngoại trừ đồ đạc trong phòng ăn, mọi thứ đơn lẻ trong căn phòng này đều màu trắng. Tess cảm thấy quá nhỏ bé và xám xịt. Cô tiến lại một chiếc trường kỷ, sờ vào nó va giật tay ra.
“Gì vậy?” Nick hỏi.
“Cái ghế này là da thuộc,” Tess nói.
“Anh biết.”
“Da thuộc thật hả?” Tess hỏi, biết rằng đấy là một câu hỏi xuẩn ngốc. Nếu là đồ của Nick, nó phải là đồ thật.
“Dĩ nhiên là da thật.”
“Anh có những chiếc trường kỷ da thuộc màu trắng,” Tess nói và nhắm mắt. “Anh sống ở đây sao? Có ai sống ở đây à?”
“Em không thích?”
“Thật không tin nổi. Nhưng mà dứt khoát là em sẽ làm bẩn nó.”
“Đấy là lý do một người phụ nữ đến dọn dep hai lần mỗi tuần,” Nick nói.
“Ha, thực là nhẹ nhõm.” Tess quay ra phía cầu thang. “Phòng ngủ ở trên?”
“Ba cái,” Nick nói. “Em cứ chọn.”
“Anh ở phòng nào?”
“Căn phía sau. Giường lớn. Khăn trải giường satin đen. Phòng dành cho khách ở phía trước.”
“Đen,” Tess nói. “Anh biết cho, em không có ý phê phán, nhưng nơi này có thể dùng chút màu sắc chứ.”
“Anh thích thế này. Trông sang trọng.” Nick bắt đầu lên cầu thang với cái túi và vali. “Em muốn để mớ đồ này ở đâu?”
“Phòng cho khách.” Tess nói, và đi theo anh với cái túi của tiệm giặt.
Tess nằm thao thức đêm hôm đó, lắng nghe những tiếng la và gào thét không hề có, ráng không lo về Angela và cảm giác tội lỗi vì cô đang quá an toàn. Những người thuê nhà khác không giàu có gì, không cám dỗ những luật sư bảo thủ mang họ đến với sự xa xỉ sai trái. Và còn Gina nữa, nhìn Park với đôi mắt cún-con. Và đám trẻ ở Quỹ, hiện giờ cô đã tự bắn mình với cô nàng Sigler. Và Lanny. Những vấn đề khác gấp gáp hơn, nhưng Lanny là người cô nợ nhiều nhất. Lanny đã ở đó vì cô khi cô lên tám; giờ đây cô sẽ ở đó vì ông.
Cô trở mình trằn trọc thêm giờ nữa, xáo trộn những nỗi lo của mình như một cỗ bài. Rốt cuộc khi cô không thể chịu đựng hơn, cô rời khỏi giường và nhón chân xuống nhà, cẩn thận không đánh thức Nick, và tới bể bơi. Cô cởi bỏ áo phông và quần cộc của mình, lặn xuống loàn nước và bắt đầu sải tay bơi để xua đuổi lũ yêu ma của mình.
Một sải dành cho những người thuê nhà và những cánh cửa không khóa của họ.
Một sải dành cho Gina và tình yêu ch.ết tiệt cùng công cuộc tìm kiếm việc làm của cô ấy.
Một sải dành cho đám trẻ ở Quỹ và tương lai hiểm nguy của chúng.
Một sải dành cho Lanny và trí tưởng tượng bị xử tệ của ông ấy.
Một sải dành cho Nick và cái nhân cách kép phát điên của anh ta.
Chỉ một sải thôi là không đủ. Khi cô bắt đầu nghĩ về Nick, ấm áp trên cái giường màu đen quái quỷ trên gác, cô bơi nhanh hơn, nhưng chả ích gì. Tất cả những hình ảnh về anh từng tr.a tấn cô trở lại – Nick cười cô trong trận đấu bóng khởi đầu mọi thứ, vòng tay Nick trong chiếc áo cộc sờn bạc khi anh chòng ghẹo về quần áo của cô, Nick thật đẹp trong những bộ đồ mặc tối – nhưng giờ đây cô có những kí ức mới, kí ức về Nick nóng bỏng và trần trụi, cơ thể anh di chuyển trên cơ thể cô, và cô quay cuồng chỉ với suy nghĩ về nó, quá quay cuồng đến nỗi khi kết thúc sải bơi cuối cùng, cô bám chặt thành bể và thở hổn hển.
“Em ổn chứ?” cô nghe Nick nói, và nhìn lên thấy anh đang đứng đó, trong chiếc quần đùi lụa đen, mái tóc anh bù xù từ giấc ngủ.
Trông anh thật tuyệt diệu.
Tess rên rỉ và lặn mình dưới làn nước.
Cô cảm thấy bàn tay Nick nắm chặt lấy tay cô và kéo cô không thương xót lên mặt nước.
“Anh biết em phiên muộn, đồ ngốc,” Nick nói, giữ chặt cô. “Nhưng đừng để mình ch.ết đuối trong bể bơi của anh. Mức bảo hiểm của anh sẽ tăng mất. Không kể đến việc anh sẽ không đời nào kiếm được người hẹn hò nữa nếu tin tức lộ ra là ở bên anh làm phụ nữ muốn tự vẫn.”
“Em không tự vẫn,” Tess nói, và rồi nhận ra anh không bao giờ làʍ ȶìиɦ với cô nữa. “À, có khi em sẽ.”
“Thực tế thì điều em đang làm là trần trụi.” Giọng Nick nghe điên cuồng, nhưng anh không buông tay ra.
“Đây là một bể bơi tư nhân.” Tess quá thất vọng để tranh luận với bất cứ sự nhiệt tình nào. “Không bất hợp pháp.”
“Không, nhưng đây chắc chắn là vấn đề đạo đức,” Nick nói. “Gì cũng được, anh thích nó. Hãy về giường anh và chúng ta sẽ thảo luận tiếp.”
Tess chớp mắt nhìn anh, đạp nước nhanh hơn một chút. “Em nghĩ là chúng ta đã kết thúc rồi.”
“À, đúng vậy, cho đến khi căn hộ của em bị đột kích và anh nghĩ về chuyện mất em, và giờ thì em đang trần truồng trong hồ bơi của anh,” Nick nói. “Anh nhớ chắc là anh chưa từng muốn gặp lại em. Lúc này anh chỉ không nhớ là tại sao.”
Tess thở dài. “Hẳn là vì sự nghiệp của anh. Mọi thứ với anh là nó.”
“Sự nghiệp thì sao?”
“Thật không?” Tess nói, giọng cô bất giác bừng lên niềm hi vọng.
“Anh đang nghĩ về chuyện trở thành anh chàng bể bơi,” Nick nói. “Em gặp những người trần trụi như thế.”
Tess giật cánh tay đang bị anh giữ và kéo anh xuống hồ.
“Ê,” anh khục khặc khi ngoi lên mặt nước, nhưng lúc đó cô cuốn mình quanh người anh, bao phủ miệng anh bằng miệng mình, và họ chìm dưới làn nước khi cô hôn anh.
Nick đẩy cả hai lên mặt nước và giữ cô dựa chặt vào anh trong khi anh gắng thở lại. Tess kéo nụ hôn xuống cổ anh, ɭϊếʍƈ dòng nước trên da anh bằng lưỡi mình, yêu thích cảm giác của những cơ bắp dưới miệng mình.
“Giường,” Nick hổn hển. “Anh có một cái giường rất tuyệt – ”
“Ở đây,” Tess nói, và hôn anh. Cô cảm thấy anh dịu đi bên mình khi anh kéo hông cô dựa sát vào anh, và cô lại quặp chân mình quanh anh, cảm thấy làn vải lụa ướt đẫm mượt mà của chiếc quần đùi chạm vào đùi cô.
“Thứ này phải bỏ đi,” cô bảo anh, và bắt đầu lướt những ngón tay xuống dưới cạp để giật chúng xuống.
“Chờ chút,” Nick nói, túm lấy tay cô, vẫn cố gắng giữ họ nổi. “Giường anh – ”
“Ở đây,” Tess nói, kéo manh cái quần xuống.
“Hàng xóm – ” Nick nói, kéo nó lên.
“Ở đây,” Tess nói trong khi kéo xuống cương quyết hơn.
“Anh thật sự nghĩ giường anh – ” Nick lại nói, cạy những ngón tay cô khỏi cạp quần.
Tess rít lên bởi cơn giận dữ và đẩy anh ra. “Quên đi,” cô nói. “Thôi quên đi.”
“Coi nào, đây lại là vụ lãng mạn nữa sao?” Nick dò dẫm qua lớp nước tìm cô. “Bởi vì anh không thấy cái gì là lãng mạn trong một cái bể bơi ch.ết dẫm.”
“Không chỉ là lãng mạn,” Tess nói, quẫy chân để tránh xa anh. “Nó bộc phát. Gợi cảm. Không giống như sự thắng tiến nghề nghiệp ch.ết tiệt!” Cô quá điên tiết lặn sâu xuống dưới để tránh khỏi anh, và khi cô nổi lên anh đã đi rồi.
À há, tốt. Quỷ tha ma bắt anh ta đi. Nếu cô nhượng bộ, cô sẽ luôn luôn quan hệ trong phòng ngủ cho đến hết đời. Dĩ nhiên là nó không hoàn toàn tồi tệ vì ở cùng Nick. Nó thật sự hòa hợp khi cô nghĩ đến. Nhưng cô sẽ không nghĩ về nó bởi vì anh là kẻ khuôn mẫu, bảo thủ, hãy-lên-kế-hoạch-moi-thứ nhất mà cô từng gặp. Điều đó, dĩ nhiên thường dẫn dắt tới ȶìиɦ ɖu͙ƈ dữ dội như anh chắc chắn…
Ôi, ch.ết tiệt.
Tess lặn xuống đáy lần nữa và bơi quanh bể, chỉ mới đi được nửa hồ khi ai đó túm lấy mắt cá chân cô.
Nick lôi cô lên mặt nước, vỗ vỗ lưng cô trong khi cô nghẹn thở.
“Đừng làm thế!” cô nói khi thở lại. “Em suýt ch.ết.”
“Đừng cường điệu,” Nick nói, và hôn cô.
“Em nghĩ anh đã đi,” cô nói khi nhô lên không khí. “Đây có phải là về-giường-anh-đi, hồi hai không đấy, bởi vì nếu thế…” cô ngừng lại, mất trí khi nhận ra rằng anh không mặc quần đùi.
“Không,” Nick nói, kéo cô sát vào anh. “Đây là kệ-xác-hàng-xóm-nhưng-anh-cần-bao-cao-su, hồi một. Em có biết liệu clo có ảnh hưởng nào đến chất dịch không?”
“Em không biết.” Tess lại khóa chân mình quanh anh, chả buồn quan tâm clo có thể làm gì.
“À, chúng ta hãy tìm ra,” Nick nói, và rồi họ gần như ch.ết đuối.
***
Khi Tess thức dậy sáng hôm sau, có một mẩu giấy nhắn trên cái gối lụa đen bên cạnh cô với một tờ bạc hai mươi đô cùng một chiếc chìa khóa.
Cô nhìn lên trần trong nỗi bực bội, sau đó cầm mẩu giấy lên. “Tess thân yêu,” nó viết. “Hai mươi đô này là tiền taxi để em có thể ra ngoài hôm nay, và dừng cau có với cái trần nhà. Anh mang theo ít nước bể bơi đến văn phòng để anh có thể hít mùi clo và nghĩ về em cả ngày. Anh sẽ mang bữa tối khi anh về nhà lúc sáu giờ. Anh sung sướng vì căn hộ của em đã bị đột kích. Yêu em, Nick.”
Cô nhướng mày nhìn tời giấy và mỉm cười. Nó không phải là “Anh yêu em nhiều đến thế nào, hãy để anh tính mọi cách,” nhưng nó không tệ.
Cô rúc mình trở lại dưới chăn và suy nghĩ về ngày hôm nay. Cô phải trở lại căn hộ tìm Angela. Cô phải đến đồn cảnh sát để thông báo vụ đập phá. Cô phải gọi cho Alan Sigler bảo ông ra dứt khoát là cô muốn việc ở Decker cho dù nếu vợ ông ấy ghét cô. Cô phải dừng lại ở Quỹ và tiếp tục dạy kèm. Cô phải gọi mẹ và hỏi về Lanny. Và còn Gina nữa…
Cô với tay lấy cái điện thoại trắng để cạnh giường Nick và quay số của Gina, nhưng không có hồi đáp, nên cô bò khỏi giường và mặc quần áo. Đồn cảnh sát không là vấn đề, nhưng Alan Sigler…
Cô trải đống quần áo của mình lên chiếc giường trắng trong phòng dành cho khách và chằm chằm nhìn chúng mất tinh thần. Chúng hợp cho đồn cảnh sát, hợp cho Quỹ, hợp cho việc chống đối, hợp cho việc ra ngoài ăn pizza, nhưng cho việc gây ấn tượng với Alan Sigler à?
Được rồi, cô có thể mặc chiếc váy xanh. Dầu sao thì không ai còn nhìn váy nữa. Nhưng cô phải có thứ gì đấy thật đẹp phía trên. Người ta nhìn những món như là áo sơ mi và jacket và…
Cô mặc váy vào, quay lại phòng ngủ của Nick và mở phòng quần áo của anh.
Y như cô trông đợi, hàng giá sơ mi đẹp đẽ, những chiếc áo khoác tuyệt mỹ. Dĩ nhiên tất cả chúng đều đen và trắng, nhưng những tên trộm đâu thể chọn lựa. Cô kéo một chiếc sơ mi trắng khỏi mắc và đọc nhãn: Armani. “Tiền bạc,” cô nói, rồi dừng lại, nhớ lại rằng Angela không ở quanh để trò chuyện. Trước tiên cô sẽ quay lại căn hộ để tìm Angela.
Cô nhún vai mặc áo vào mà không nghĩ gì thêm, xắn tay áo vài lần. Khi nhìn trong gương, cái áo thật là đẹp tuy hơi to một chút. Cô quay lại phòng quần áo và kéo một cái vest đen của Nick ra và mặc vào. Tốt hơn rồi đấy. Bây giờ trông cô như Annie Hall với đôi chân này. Nếu cô đeo khuyên tai, trông cô sẽ đủ yểu điệu để ra ngoài.
Cô túm lấy hai mươi đô trên giường, đi gọi xe taxi và gọi cho Gina lần nữa.
***
“Anh đến muộn,” Christine nói với Nick khi anh lướt qua phía ngoài văn phòng vào trong. “Park để lại cho anh hồ sơ của Welch.”
“Christine, tôi là ông chủ.” Nick thả mình lên chiếc ghế làm việc và đẩy hồ sơ của Welch sang một bên. “Tôi không bao giờ muộn. Thế giới của cô quay xung quanh tôi.”
“Ngài Patterson gọi,” Christine nói. “Ông ấy muốn ăn trưa với anh.”
“Không phải hôm nay,” Nick nói.
“Anh đang đùa,” Christine nói, và Nick nhìn lên vì biểu cảm trong giọng cô.
“Không, tôi không đùa. Tôi bận. Gọi Annalise Donaldson và hẹn ăn trưa sớm hôm nay ở The Levee. Gọi Alan Sigler và hẹn ăn tối sớm vào ngày mai ở The Levee. Tìm ra xem ai là chủ tòa nhà này – ” anh đưa cho cô tấm card “ – và kéo ông ta trên điện thoai ngay lập tức. Rồi đặt hẹn cho tôi với Thom Nordhausen ở nhà hát Charles chơi quần vợt lúc hai giờ. Tôi sẽ ra ngoài ăn trưa lâu với Annalise. Đặt trước phiên tòa.” Anh chăm chú nhìn bàn làm việc một khoảnh khắc. “Tôi quên gì nhỉ?”
“Hãng luật chăng?” Christine nói.
Nick cau mày nhìn cô. “Cô có biết ảnh hưởng của clo với chất dịch không?”
“Không tốt,” Christine nói. “Đừng làm thế nữa.”
“Nhắc tôi tháo nước bể bơi,” Nick nói. “Giờ đi đi. Hôm nay tôi muốn mấy người đó.”
Cô đã đi trước khi anh kết thúc lời cuối.
Anh dựa lưng vào ghế và nhìn hồ sơ của Welch.
Vụ đạo văn.
Nick nhắm mắt và suy nghĩ. Nếu không vì việc làm cộng sự, anh sẽ tránh Welch càng nhanh càng tốt. Nếu Tess đúng về câu chuyện – và Tess lúc nào cũng đúng về sự bất công, vì cô có bản năng về sự bất công – thì điều này sẽ là mớ bòng bong khủng khiếp.
Nhưng nó có thể đưa anh trở thành cộng sự.
Quái quỷ, trước đây anh đã từng lo những vụ lộn xộn kinh khủng. Sẽ không vấn đề khi tháo gỡ một cái khác. Anh nghĩ thêm vài phút và rồi ấn nút liên lạc. “Christine, tôi cần hẹn ăn tối trong tuần này với Nỏbert Welch. Gọi ông ta giùm tôi, nhưng tôi sẽ nói chuyện với ông ta.”
“Anh sẽ ăn trưa với Donaldson và chơi quần vợt với Nordhausen lúc ba giờ,” Christine nói. “Tôi đang làm việc với nhà Siglers. Ray Briggs ở đường dây số hai.”
“Ray Briggs là gã quái quỷ nào đấy?”
“Chủ nhà.”
“Christine, cô thật kỳ diệu.”
“Tôi cần tâng bốc chăng,” cô nói.
***
Tess dành toàn bộ buổi sáng ở đồn cảnh sát, ăn trưa một mình ở căn hộ cũ chờ đợi Angela quay lại và trải qua một giờ buổi chiều với Alan Sigler trong văn phòng đóng pa-nô của ông ấy, chuyện trò về giáo dục, về Decker Academy và ban quản trị.
“Giờ sẽ là công việc của hội đồng,” ông nói khi đi cùng cô tới cửa khi kết thúc cuộc gặp. “Tôi sẽ dành cho cô lời giới thiệu cao nhất của mình, nhưng đó là quyết định của hội đồng. Và họ không thể làm việc cho đến cuối tháng. Một thành viên quản trị lớn tuổi từ chức, và chúng tôi vẫn đang thẩm tr.a người thay thế, nên chúng tôi sẽ không lo đến vấn đề nhân sự cho đến lần gặp tới. Cứ chờ nhé.”
“Cảm ơn ông,” Tess nói, lắc tay ông ta. “Tôi thật lòng muốn làm việc ở Decker.”
“Tôi biết,” Sigler nói, rõ ràng là lúng túng. “Mặc dầu tôi không chắc tại sao. Cô có vẻ như không phải loại người bị ấn tượng bởi địa vị và tiền bạc.”
“Tôi chỉ muốn dạy học,” Tess nói, suýt lỡ miệng bảo ông ta rằng cô chỉ muốn dạy ở Quỹ.
Đấy không hẳn là dối trá. Đấy là khéo cư xử.
Có lẽ dù sao thì Nick đang bắt đầu ảnh hưởng đến cô.
Cô rời Quỹ lúc khá sớm để bắt xe buýt đi về, và xuống cuối con đường về nhà Nick lúc bốn giờ rưỡi. Trong khi thả bộ, cô lơ đãng ước lượng xem bao lâu nữa anh mới về. Ít nhất là một tiếng rưỡi nữa. Có lẽ là hai. Không quá lâu.
Cô vào nhà và thay quần áo, nhẹ người vì được giải thoát khỏi đôi tất dài và gót chân. Sau đó cô đi loanh quanh trong ngôi nhà, e ngại đụng vào bất cứ thứ gì, nhớ Angela và cố không nhớ Nick. Đây không phải là ngôi nhà lớn, nhưng nó vô cùng trắng, dội lại âm thanh và có vẻ lạnh lẽo mặc dù máy điều nhiệt chỉ bảy mươi. (oF)
Không phải là kiểu nhà Lanny sẽ xây.
Giờ thì thật lố bịch, cô tự nhủ. Đây không phải là về Lanny. Đây là về…
Lanny. Lanny và tập bản thảo.
Cô hất đôi giầy bệt ra và đi tới chỗ điện thoại.
“Elise?” cô nói khi mẹ trả lời. “Là con.”
“Tessie?” giọng Elise trở nên rời rạc, hăng hái và mơ hồ như thủa nào, như thể bà thật sự vui mừng vì nghe thấy Tess nhưng không thể nhớ rõ cô là ai.
“Vâng, Tess, con gái mẹ,” Tess nói. “Daniel thế nào ạ?”
“Ổn cả thôi, con yêu,” Elise nói. “Cha đang ở ngoài vườn. Gần như hết mùa đóng can rồi, nhưng con biết cha con đấy – ông ấy tiếp tục cho đến khi đất trơ trụi. Con ổn chứ?”
“Con ổn, nhưng con cần mẹ giúp. Mẹ hãy nghe kỹ vì điều này rất quan trọng – mẹ có nhớ Lanny không?”
“Ai?”
Tess kiên nhẫn nhờ quá trình thực tiễn lâu dài. “Lanny. Mẹ nhớ hồi ở vùng Yellow Springs có một người đàn ông kể câu chuyện về CinderTess không?”
“À,” Elise bắt đầu một cách mơ hồ, “phải, hình như…”
“Người to lớn, tóc nâu, bộ râu nâu, một mùa hè ở Yellow Springs. Sau khi ông ấy đi, mẹ đã đọc nó cho con hàng đêm, mẹ nhớ không?” Tess gợi ý cho bà. “Nó ở trong một tập vở. Mực viết màu ngọc lam.”
“Một câu chuyện cổ tích?” Elise nói. “Với hoàng tử và những bài diễn thuyết?”
“Đúng! Tuyệt. Mẹ vẫn còn giữ tập giấy chứ?”
“Dĩ nhiên là không, con yêu.” Elise nói. “Gần ba mươi năm rồi còn gì. Làm sao mẹ vẫn còn – ”
“Ai có thể cầm nó?” Tess hỏi. “Việc này quan trọng, mẹ à. Nghĩ xem.”
“À, mẹ cho là ai đấy ở khu đó. Nhưng thật tình, Tess, con đâu còn ở lứa tuổi của một câu chuyện thần tiên nữa.”
Tess kéo sổ điện thoại của Nick khỏi cái giá bên dưới và giở tới những dòng trắng ở trang sau. “Con cần những cái tên và số liên lạc,” cô bảo mẹ. “Bất cứ ai có thể biết về Lanny và tập bản thảo.”
“Ôi, Tess, mẹ không biết nữa,” Elise nói. “Cách đây lâu rồi, và hiện giờ tất cả mọi người đã chuyển đi khắp nơi.”
“Được rồi. Bắt đầu với những cái tên mẹ nhớ, và nếu mẹ biết lúc này họ ở đâu, cho con hay.”
Nửa giờ sau, Tess đã có mười bảy cái tên cùng ba số điện thoại và lời hứa của mẹ cô sẽ cố gắng hơn để nhớ tập bản thảo. “Mặc dù mẹ không hiểu làm sao, con yêu,” mẹ cô nói. “Dường như hơi nhiều rắc rối với lòng nhớ cố hương đấy. Đặc biệt khi có quá nhiều điều cần quan tâm ở hiện tại. Cơ quan kiểm duyệt thế nào?”
“Ổn cả.” Tess lướt qua ý nghĩ kể cho mẹ về vụ đạo văn của Welch và rồi loại bỏ nó. Elise và Daniel sẽ ngay lập tức tổ chức một chương trình phản đối công chúng, và cũng nhiều như cô muốn thấy nó diễn ra, cô cũng phải thừa nhận là Nick có lý. Họ không có gì ngoài những kỉ niệm của cô. Cô cần nhiều hơn những người nhớ câu chuyện đó. Và cô thật sự cần tập bản thảo. Điều đó có nghĩa là phải gọi cho tất cả những người trong danh sách của Elise và hỏi xem liệu họ có biết ai, và rồi hỏi người đó liệu họ có biết ai…
Nick sẽ có vài hóa đơn điện thoại đây.
“Mẹ sẽ viết thư sớm,” Elise đang nói. “Mẹ muốn gửi cho con một ít mứt của Daniel. Chúng thật là – ”
“Ồ, con chuyển đi rồi,” Tess nói. “Căn hộ của con bị cướp, và rất nguy hiểm nếu ở đó. Con đang ở nhà một người bạn cho tới khi con kiếm được nơi khác, nhưng mẹ có thể gửi bất kỳ thứ gì đến địa chỉ này và con sẽ nhận được.” Tess đọc cho bà địa chỉ và số điện thoại. “Chắc chắn là con sẽ ở đây ít nhất một hoặc hai tuần.”
“Cô bạn Gina của con hả?”
“Không,” Tess nói. “Là Nick bạn con. Một người Cộng hòa. Nhưng không sao. Con không để anh ta mua chuộc đâu.”
“Ồ, phải. Mẹ nhớ con có nói về cậu ta. Con đang ngủ với cậu ấy hả?”
“Vâng,” Tess nói.
“Cậu ta tốt chứ?”
Tess đảo mắt, không thật ngạc nhiên. “Elise, đây đâu phải là câu nên hỏi con gái mẹ.”
“Dĩ nhiên là có,” Elise nói. “Đừng để tập tục giáo lý làm mờ mắt con về điều quan trọng trong cuộc sống. Một cuộc sống thỏa mãn ȶìиɦ ɖu͙ƈ có thể là cơ sở một mối quan hệ tốt đẹp, và mỗi người mẹ đều muốn con gái mình có mối quan hệ tốt.”
“Với một người Cộng hòa?”
“À, còn phụ thuộc vào người đàn ông, con yêu. Mẹ đã gặp vài người Cộng hòa rất là nhiệt tình khi mẹ còn trẻ.”
“Con chắc vậy.”
“Cậu ta có gì tốt không?”
“Trái đất chuyển động về đêm,” Tess nói.
“Ừm, vậy thì, mẹ sẽ không lo lắng.”
Năm phút sau, Tess gỡ mình khỏi cuộc chuyện trò đến phát điên của mẹ cô và gọi cho Gina.
“Ê, cậu đã ở đâu sáng nay thế?” Tess nói khi Gina cầm máy. “Mình đã gọi hai lần.”
“Mình có rồi!” Gina nói.
“Có gì?”
“Công việc ở nhà hát Charles. Và không phải là việc đánh máy. Đấy là một công việc tốt. Mình là một người giao tế! Thậm chí một giờ trước mình còn không biết nó là gì, nhưng ngài Nordhausen đã giải thích là mình sẽ trò chuyện với mọi người về nhà hát và phải chắc rằng các thứ đâu vào đấy. Thật là tuyệt! Mình có một công việc thực sự!”
“Gina, quá tuyệt vời!” Tess chìm trong chiếc trường kỷ da thuộc, quên bẵng vụ đồ đạc trong sự khuây khỏa của mình. “Bọn mình ăn mừng đi. Chúng ta sẽ ra ngoài và – ”
“Mình không thể,” Gina nói, giọng cô còn trở nên sôi nổi hơn. “Park sẽ đưa mình ra ngoài! Mình đã gọi báo cho anh ấy và anh ấy thật sự vui, anh ấy nói bọn mình sẽ ra ngoài và ăn mừng. Thậm chí ngày mai bọn mình cũng sẽ ra ngoài, để mình có thể kể cho anh ấy về ngày làm việc đầu tiên!” Giọng cô hạ xuống một điểm. “Mình chắc chắn là không nên gọi cho anh ấy nhưng – ”
“Cậu đã gọi Park rồi?”
“Mình biết, mình đang thúc đẩy nó, nhưng mình muốn anh ấy biết,” Gina nói. “Bọn mình đã nói chuyện suốt cuối tuần, và anh ấy đã bảo mình nên làm gì trong cuộc phỏng vấn, nên mặc gì và mọi thứ. Mình muốn anh ấy biết, và anh ấy thật sự vui và nói rằng bọn mình sẽ ra ngoài. Và bọn mình sẽ ra ngoài!”
Niềm hạnh phúc trong giọng nói của Gina quá rành rành đến nỗi Tess ngừng thở. Đừng ngã vào hắn, cô nghĩ, nhưng những gì cô nói là, “Tuyệt vời thật, Gina. Khi nào cậu bắt đầu?”
“Ngày mai!” Gina nói. “Cậu tin được không? Lúc đầu ngài Nordhausen đã đến trễ vì ông ấy bận chơi quần vợt, và ông ấy đến trong sự mệt mỏi. Mình có thể nói là ban đầu ông ấy không ưa mình lắm, nhưng rồi khi mình và ông ấy bắt đầu nói chuyện và việc mình thật sự biết nhiều người trong nhà hát khi ông ấy nói đến, và kết thúc buổi phỏng vấn ông ấy nói muốn mình bắt đầu ngay – rằng mình chính là điều nhà hát Charles cần, dù sao chăng nữa.”
“Dù sao chăng nữa?”
“Ừ, mình cũng nghĩ nó hơi lạ, nhưng mà quái quỷ gì đâu, mình có việc rồi.” m vực Gina còn lên cao hơn. “Mình đã phỏng vấn, ông ấy thích mình và mình đã kiếm được việc!”
Tess cười với sự sôi nổi của Gina. “Và cậu sẽ làm nó xuất sắc. Cậu là điều tốt đẹp nhất từng đến với Nordstrom.”
“Nordhausen,” Gina nói. “Ê này, cậu ở đâu đấy? Mình đã gọi đến nhà cậu, nhưng công ty điện thoại nói đường dây đã bị hỏng.”
“Toàn bộ căn hộ của mình đã bị hỏng,” Tess nói. “Nó bị phá hoại. Mình đang ở với Nick.”
“Ồ,” Gina nói. “Nick thế nào?”
“Nick ổn. Ngôi nhà hơi bị… à, mình đoán nó không hẳn là kiểu nhà của mình.”
“Đừng có nói. Để mình đoán. Cực kỳ đắt tiền và trông thành đạt. Thôi nào, Tess. Thích nó chứ.”
“Nó không thế đâu,” Tess nói, nhìn xung quanh. “Mình nghĩ cậu cần phải thấy nơi này thì mới hiểu được. Trước hết, nó hoàn toàn là màu trắng và đen.”
“Không màu sắc?”
“Không. Thề đấy, mình sẽ moi mấy cái gối so-pha cũ của mình trong túi ra và đặt chúng lên những cái trường kỷ này chỉ để biết là mình không mù màu.” Cô bắt đầu nhận thấy mình đang ngồi trên trường kỷ và cô trượt xuống sàn. “Thậm chí mình không đời nào ngồi lên mấy cái trường kỷ này.”
“Sao cậu lại không ngồi lên chúng?”
“Chúng làm bằng da thuộc màu trắng.”
“Cậu đùa đấy à.” Gina kêu lên trong tiếng cười. “Mình phải nhìn thấy mới được. Được rồi, anh ấy có ghế trường kỷ bằng da thuộc. Thế có gì sai?”
“À, chả có gì. Ý mình là, anh ấy là người yêu của mình, và anh ấy làʍ ȶìиɦ như thần thánh ấy, và mình an toàn và ấm áp…” Cô nhìn quanh sự lộng lẫy lạnh lùng trong phòng khách của Nick. “Ừm, khá là ấm áp.”
“Nghe như cậu không chắc,” Gina nói. “Nếu anh ấy là một anh chàng tốt, cậu sẽ chắc chứ.” Giọng cô đầy tin tưởng, và nó làm trái tim Tess chìm xuống. Không phải Park, cô nghĩ. Làm ơn, không phải Park.
Vậy chúng ta hãy nghiêm túc về chuyện này,” Gina nói. “Mình cũng muốn cậu hạnh phúc. Cậu tìm kiếm điều gì ở một người đàn ông? Và tại sao mà Nick không có?”
Tess ngừng lại suy nghĩ. “Thực ra thì mình không thật tìm kiếm gì cả, nhưng nếu mình có – ” Cô mỉm cười bâng khuâng. “à, với tập bản thảo và mọi thứ mình đã nghĩ rất nhiều, mình đoán là mình muốn ai đó như Lanny.”
Một sự im lặng khá lâu trước khi Gina nói, “Cậu có từng nghĩ là có lẽ ngay cả Lanny cũng không còn là Lanny ngày hôm nay nữa? Có lẽ ông ấy cũng như Nick.”
“Thật nực cười,” Tess nói. “Lanny sẽ …” Gì đây? Cô không thể tưởng tượng Lanny trong thời điểm này. Ông ấy được bảo toàn vĩnh viễn trong ánh mặt trời vàng những năm sáu mươi đó, như một con côn trùng trong khối hổ phách. “Cậu biết cuộc đời mình sẽ dễ hơn nhiều khi mọi thứ chỉ là trắng và đen,” cô bảo Gina.
“Có lẽ đó là lý do Nick trang hoàng như cậu thích,” Gina nói. “Nghe này, mình chuẩn bị đi rồi. Park sẽ không đón mình sớm, anh ấy phải làm việc hay gì đó, nhưng mình muốn trông thật đặc biệt!”
“Trông cậu đã đặc biệt rồi,” Tess nói, nhưng cô cảm thấy tê liệt khi nghe lời tạm biệt đầy say mê của Gina. Làm ơn đừng làm tổn thương cô ấy, cô cầu nguyện, nhưng biết rằng nó chỉ là niềm hi vọng hão huyền.