Chương 1
Chủ đề: Vượt khu thi vào Học viện Hoa Linh là trải nghiệm như nào?
Chủ lầu: Lớn lên ở khu tập trung của loài người, học cũng ở trường học của loài người, bây giờ muốn vượt khu và thi vào chuyên ngành của Học viện Hoa Linh, nghe nói bên đó phần lớn là chủng tộc phi nhân loại, không biết có thể thích ứng hay không nữa.
Lầu 1: Hoa Linh? Chạy ngay đi.
Chủ lầu:
Lầu 3: Doạ chủ lầu làm chi, Hoa Linh không phải là trường học tổng hợp có ngăn cấm học sinh trong trường ăn nhau top 1 rồi sao, đã giữ vững kỷ lục năm mươi năm rồi, nói ra còn có quy tắc hơn so với nhiều trường học thuần nhân loại khác kia kìa.
Lầu 4: Học sinh ăn nhau thì không còn nữa, nhưng tổn thương da thịt thím có hiểu không? Một ngày ăn thím một miếng cũng đâu có tính là ăn nhau đâu. Hơn nữa lớn lên ở khu loài người, qua đây không thích ứng được thì rất dễ bị bạo lực học đường đó, tui biết một đàn anh quỷ tu lưu ban năm chục năm, sách giáo khoa đã sửa lại mười một lần rồi, ảnh vẫn chưa tốt nghiệp.
Lầu 5: … Đó đơn giản là bản thân ảnh thi không đậu mà!
Lầu 6: Nếu không tin thì tự đi nghe ngóng đi, Hoa Linh, tương đương với hung tàn.
Chủ lầu: QAQ
Châu Mộ xách hành lý tiến vào cổng lớn của Học viện Hoa Linh, nheo mắt nhìn một vòng dưới ánh mặt trời chói chang, không giống với trường học trước đây, nơi này kề núi cạnh sông, gần như chiếm luôn cả đỉnh núi mà xây lên.
Trước mặt là một bức tượng Nhị Lang Thần, người đến liền vái lạy, phía dưới có đồ cúng là hoa quả tươi.
Đối diện có thể nhìn thấy tòa nhà dạy học gần nhất thấp thoáng trong hàng cây, treo vài con chữ màu vàng: Học quán tam giới, tu hành lệ năng, kiêm dung các tộc, đoàn kết chí thiện.*
(*Học quán tam giới, tu hành mài dũa năng lực, thích hợp với mọi chủng tộc, đoàn kết hướng thiện.)
Muốn đi đến nơi báo danh phải băng qua một quảng trường lớn, gương mặt mới lạ của Châu Mộ có chút nổi bật ở nơi hiếm khi có học sinh ngoại lai như Học viện Hoa Linh này.
Châu Mộ có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt bắn ra từ hai bên, và cả ở trên nữa…
Cậu từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy một nữ quỷ đang lơ lửng cách mặt đất hai mét, mặc áo choàng đồng phục của Hoa Linh.
Quỷ tu cùng Châu Mộ bốn mắt nhìn nhau, cô cười hì hì hai tiếng, bay xuống thấp một chút, chủ động xung phong đưa Châu Mộ đi báo danh, sau đấy vừa đi vừa khen cậu: “Đàn em, tay cậu trắng ghê ó!”
“Đàn em từ nơi nào chuyến đến á?”
“Đàn em, chân cậu dài ghê ó!”
Mỗi khi cô nói một câu là quỷ khí dày đặc, lạnh lẽo liền phả vào người Châu Mộ, ngày nắng to thế mà lại mát mẻ đến lạ, làm cho Châu Mộ mới nãy còn thấy ngại trước lời khen thẳng thắng đó cũng nhịn không được sáp lại gần nữ quỷ thêm một chút.
Quỷ tu âm thầm cười điên cuồng trong lòng, há há há há! Vào mùa hè chưa có bạn học nào từ chối kết bạn với cô hết á!
“Keng——”
Tiếng chuông văng vẳng từ tháp chuông phía xa vọng ra, làm kinh động đến rất nhiều chim chóc cùng quỷ tu.
Chỉ nghe thấy:
“Á! Giữa trưa rồi——”
Châu Mộ lại ngẩng đầu, bên cạnh đến cả cái bóng quỷ cũng không có.
Giữa trưa vừa đến, đàn chị quỷ tu dẫn đường quay qua quay lại liền không thấy tăm hơi rồi!
“…” Châu Mộ đứng một mình ngay giữa quảng trường có chút lúng túng.
Cậu quan sát xung quanh, đành phải tự mình đi tìm đường. Kết quả có hơi không chú ý liền giẫm lên một mảng cỏ chồng trên đống lá khô, đạp hụt một bước, rơi vào trong một cái hố to.
Ngộ nghĩnh nhỉ, nhìn cách sửa sang có khi còn chưa tới ba năm, sao mà đi tới đi lui trên đường lại xuất hiện cả một cái hố to tổ bố như này!
Miệng hố nhỏ hẹp nhưng bên trong lại rất lớn, bụng hố to như hồ lô, Châu Mộ thầm nghĩ chắc là không có ai nhìn thấy đâu, mất mặt trường cũ quá đi, nhanh chóng bò ra ngoài.
Tấm bùa trên người cũng bị cọ rơi ra trong lúc leo lên trên, Châu Mộ dùng cái đó để ẩn giấu yêu khí.
Nửa người đang treo trên miệng hố, Châu Mộ xoay người lại muốn mò mẫm lá bùa, thoáng thấy trước mắt xuất hiện một đôi chân mang giày chơi bóng.
Châu Mộ ngẩng đầu, chủ chân của đôi chân này liền ngồi xổm xuống, một tay đem cậu xách ra hỏi hố, áp sát lại, dường như là kề luôn vào chóp mũi ngửi thật sâu một chốc, “Bạn học thơm ghê nơi này… Sao tôi chưa thấy cậu bao giờ nhỉ?”
… Ầy dà.
Bốn mắt nhìn nhau, người này bên trong mặc áo thun quần bò, bên ngoài là chiếc áo choàng nhăn nheo bèo nhèo, tóc dài buộc lại sau gáy, đôi con ngươi màu xanh thẫm sáng bừng.
Châu Mộ bị con ngươi màu lục của người này nhìn chăm chăm, nước mắt sắp rơi ra đến nơi rồi, siết chặt hồ sơ trong tay, nuốt nước miếng nói: “Tôi là học sinh mới, năm nay vừa từ bên ngoài thi vào trường.”
Vóc người của ngài mắt xanh lục này thật là cao to, so với Châu Mộ thì lớn hơn tận hai vòng, như thể ôm Châu Mộ vào trong lòng vậy.
Mắt xanh nhìn lướt qua hồ sơ trong tay cậu, thấy được trường học tốt nghiệp vậy mà là trường học của loài người bình thường, không hề có bối cảnh tu hành gì cả, tuổi mới hai mươi, còn có dòng chữ nhỏ màu đỏ tươi, chữ đầu là cực, chữ cuối là sinh, bị che lại một chút.
Học sinh cực nghèo? Học sinh năng khiếu?*
Nội quy nhà trường có một điều là học sinh có quyền, nhà trường cũng có trách nhiệm bảo vệ sự riêng tư của họ, bao gồm cả chủng tộc—— Còn tự nguyện công khai thì khỏi bàn.
Nhưng mặc dù không nói, mắt xanh vừa nhìn liền biết chắc chắn là yêu tộc cực kỳ hung tàn, nói không chừng còn là loại chỉ xơi thịt các kiểu.
Học viện Hoa Linh danh bất hư truyền nha.
Mắt xanh không tự chủ được ɭϊếʍƈ môi một cái…
Rốt cuộc là tiểu yêu quái của tộc nào, khí tức dụ người như thế.
Châu Mộ nhỏ giọng nhắc nhở: “Hình như trường học quy định không được ăn bạn học á.”
Mắt xanh sững sờ một chốc, lập tức cười lớn, ôm Châu Mộ kéo lên, kề sát mặt cậu nói: “Ha ha ha ha ha, quả nhiên là từ bên ngoài thi vào trường, thuộc nội quy nhà trường dữ vậy. Nói không được ăn, chứ đâu có nói không được gặm…”
Gã vừa lên tiếng, đôi môi đã tiến lại gần gò má tuyết nộn bên quai hàm của Châu Mộ.
Con ngươi của Châu Mộ hơi co rút lại——
“Xuân Mười Chín!”
Một tiếng quát lớn.
Mắt xanh phản ứng cực nhanh, dường như là cùng lúc đó liền buông Châu Mộ xuống, xoay người sửa sang lại áo choàng, cười cợt nhả nói: “Chào chủ nhiệm, em đang kéo bạn học bị rơi xuống hố lên giúp ạ.”
Giáo viên được gọi là chủ nhiệm sốt sắng nói: “Trò mau thả bạn xuống!”
Câu này của thầy thậm chí còn chậm hơn động tác của mắt xanh nửa nhịp.
Nhưng không để ý đến thứ khác, thầy nín thở xông tới, từ trong túi lấy ra một tấm bùa ẩn nấp mới, dán lên cho Châu Mộ: “Ở trường học không nên tùy tiện để lộ yêu khí, trừ khi trò mong tất cả mọi người đều biết lai lịch của trò, ở lớp thực chiến bị người ta nhắm vào điểm yếu chủng tộc mà thay phiên nhau tẩn trò!”
Lời nói không chút khách khí, nhưng ai cũng biết đó là vì muốn tốt cho học sinh.
Châu Mộ thừa cơ nấp sau lưng thầy: “Cảm ơn thầy ạ.”
Trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, lễ nghĩa xã giao của trường mới cũng đặc biệt ghê nơi, bạn học vừa gặp mặt liền có thể xách người ta không buông tay. Cậu thuận theo bả vai của thầy giáo nhìn thấy “Xuân Mười Chín” kia đã đổi sang vẻ mặt ung dung, nhưng đôi mắt xanh lục rõ ràng vẫn đang nhìn mình chằm chằm…
Châu Mộ vội vàng cúi đầu.
“Báo danh đúng không? Để thầy đưa trò đi.” Chủ nhiệm giáo dục chắp tay, tốc độ nói cũng nhàn nhã lại, “Đi theo thầy.”
Giọng điệu thầy nhẹ nhàng, tốc độ cũng không chậm, hai chân đạp cước mạnh mẽ, Châu Mộ phản ứng chậm một giây, cong chân đuổi theo.
Xuân Mười Chín đứng tại chỗ, thấy hơi buồn cười nhặt bùa và hành lý của Châu Mộ bị rơi dưới hố lên, thế mà bị dọa đến nỗi cả hành lý cũng không dám lấy luôn rồi?
Thế gã phải làm việc tốt rồi, mang về giúp vậy.
Xuân Mười Chín lại nhấm nháp khí tức của Châu Mộ, gã thế mà không phân biệt được rốt cuộc là chủng tộc nào. Còn một điều khiến gã chú ý nữa, chính là thái độ gắng sức của chủ nhiệm, ngày thường chủ nhiệm hẳn là đã quen với loại “bạo lực học đường” này rồi, sao lần này lại giống như là… cực kỳ để tâm nhỉ?
……
Sau khi làm xong thủ tục thì phải dọn vào ký túc xá, Châu Mộ hai tay trống trơn cùng giáo viên phòng giáo vụ đi vào ký túc xá, có chút hối hận lúc nãy không cố gắng gượng thêm chút nữa, mang hành lý đi, giờ thì hay rồi…
Châu Mộ ảo não cả một đường, cùng thầy giáo đến tòa ký túc xá.
Ký túc xá của Học viên Hoa Linh hai người một phòng, dù sao thì cũng một mình chiếm cả đỉnh núi, không thiếu đất, cũng không thiếu điều kiện.
Thầy giáo nghe theo phân phó của chủ nhiệm, phải săn sóc cậu học sinh vượt khu thi vào này một chút, cho đến khi đưa cậu đến trước cửa ký túc xá, gõ vào ván cửa, “Chính là nơi này.”
Thầy giáo gõ rất nhẹ, bên trong lại lập tức có phản ứng, giống như đã chờ rất lâu rồi.
Cửa vừa mở ra, Châu Mộ liền sửng sốt.
Khéo ghê chưa, người đang dựa vào đầu giường đọc sách bên trong thế mà là Xuân Mười Chín mới gặp ban nãy.
Xuân Mười Chín lại giống như không bất ngờ chút nào, vẫy vẫy sách trong tay, “Đã cất hành lý giúp cậu rồi, bạn học Châu Mộ.”
Mặt Châu Mộ trắng bệch, sao mà đến tên của cậu cũng biết rồi, lần trùng hợp này thật sự là trùng hợp sao?
Chuyện, chuyện này…
“Em không muốn ở chỗ này, thầy có thể sắp xếp phòng khác không ạ?” Châu Mộ thấp giọng hỏi thầy giáo.
Thầy giáo nhíu mày: “Ký túc xá của chúng ta cũng đầy rồi, chỉ còn lại nơi này thôi, trò không hài lòng với điều kiện ký túc sao?”
Chậu Mộ tủi thân ấm ức nhìn Xuân Mười Chín một cái.
Cậu cũng muốn nói thẳng nguyên do, nhưng nói ra cũng ngại miệng quá thể.
Xuân Mười Chín từ trên giường nhảy xuống, vài bước vọt đến cửa, cúi đầu cười rộ lên: “Lai lịch gì đây, được nuông chiều từ bé phỏng?”
Chậu Mộ bị động tác của gã dọa lui về sau hai bước, dựa vào cửa phòng ký túc xá đối diện, phát ra một tiếng “rầm”.
Không ngờ rằng thầy giáo dẫn đường vẫn luôn thờ ơ thoáng cái liền hoảng hốt, vội vàng kéo cậu trở về: “Trò cẩn thận chút!”
Đây là quan tâm sao? Châu Mộ chần chừ nói: “Cảm ơn ạ.”
Thầy giáo: “…”
Xuân Mười Chín thiếu chút nữa liền bật cười, lười biếng nói: “Du Kỳ không có ở trong ký túc xá.”
Biểu cảm của thầy giáo lúc này mới bình tĩnh lại đôi chút, sau đó phản ứng lại, ưỡn ngực giải thích: “Ha ha, thầy chỉ sợ làm ồn đến bạn học đang đọc sách thôi.”
Xuân Mười Chín trợn mắt trắng.
Cộp. Cộp.
Từ phía cuối hành lang, tiếng bước chân dần dần đến gần, bóng người ngược sáng cực kỳ cao to, một tay xách theo một chậu cây, lúc đi tới gần mới có thể thấy rõ hắn dường như đang đeo khẩu trang. Cùng là mặc áo choàng, nhưng hắn cẩn thận tỉ mỉ đóng khuy vào, phần cơ thể bị lộ ra bên ngoài cực kỳ ít.
Mặc dù chưa lộ ra hết cả khuôn mặt, nhưng chỉ riêng đôi con ngươi tối tăm như có thể hấp thu tất thảy ánh sáng kia đã rất dễ làm cho người ta chú ý rồi.
Châu Mộ nhìn hắn đăm đăm, như thể bị đôi mắt kia hấp dẫn.
“Du Kỳ.” Xuân Mười Chín đánh tiếng một câu.
Du Kỳ tùy ý phất tay đáp lại, mở cánh cửa ký túc xá đối diện, góc độ này của Châu Mộ vừa hay có thể nhìn thấy bên trong cũng là phòng hai người tiêu chuẩn, nhưng chỉ có một cái đệm giường, một bên khác trống không.
Liền trong nháy mắt, Châu Mộ chặn lại cánh cửa ký túc xá Du Kỳ đang muốn đóng lại.
“Thầy ơi, phòng ký túc xá này cũng có giường trống nhỉ, em có thể đổi sang phòng này không?”
Một câu nói bất thình lình của cậu, không biết vì sao lại khiến hiện trường lâm vào tĩnh mịch.
Du Kỳ nhướng mày.
Xuân Mười Chín lùi về sau tựa đầu lên ván cửa, cái bóng trên hành lang càng kéo dài hơn, gã cười không ngơi được: “Cậu là nói, không muốn ở cùng tôi, muốn ở phòng đối diện?”
Châu Mộ cũng nhìn ra Xuân Mười Chín cười đến là vi diệu, cậu cảnh giác nói: “À đúng…”
Xuân Mười Chín tiếp tục ngậm đầy ý cười, lại nhìn Du Kỳ một cái.
Châu Mộ cũng thuận theo nhìn đôi mắt của Du Kỳ.
Du Kỳ cũng nhìn lại, sau khi thở một hơi, chậm rãi nâng tay lên, tháo khẩu trang xuống.
Châu Mộ hít thở không thông—— Phía dưới khẩu trang của Du Kỳ, ấy thế mà là một cái rọ mõm ánh lên tia sáng lạnh lẽo.
Trên làn da là phù văn* được vẽ bằng chu sa, lấy kinh nghiệm tự học “Tuyển tập phù văn Hoa Hạ cổ đại” của Chậu Mộ, phù văn này nhìn không đầy đủ, nhưng phù đan* là loại cấm chế không lệch đi đâu được. Làn da bị vẽ phù văn liên kết với một cái khung kim loại lạnh như băng, vây khốn miệng mũi Du Kỳ vào bên trong.
(*Phù văn: chữ hoặc ký hiệu trên bùa
Phù đan: là linh hồn, nội dung chính của lá bùa)
Chỉ là một thay đổi nho nhỏ, cách ăn mặc kín đáo của Du Kỳ dường như cũng mang hàm nghĩa mới, làm cho người ta có cảm giác đó không phải là cẩn thận tỉ mỉ, mà lại mang đến cảm giác như nó cũng đang cấm chế hắn, giống với cái rọ mõm…
Khóe miệng Du Kỳ nhấc lên đầy lạnh lùng, thậm chí mang theo một tia ác liệt, đỡ cửa: “Cậu muốn chuyển qua?”
Châu Mộ: “………”
Xuân Mười Chín khoanh tay, hả hê khi người gặp họa nói: “Có muốn tôi chuyển hành lý qua giúp không?”
Châu Mộ nhìn vẻ mặt cười đến tràn đầy ý xấu của Xuân Mười Chín, lại nhìn Du Kỳ lạnh nhạt lại hung tàn, nghẹn họng ba giây, trong ánh mắt hoảng sợ của thầy giáo vọt vào ký túc xá của Xuân Mười Chín, kéo hành lý ra ngoài, đi đến cửa ký túc xá của Du Kỳ: “Tôi tự chuyển! Tôi muốn ở phòng đối diện!”
Du Kỳ không động tay, chỉ cúi đầu xuống, rọ mõm cọ cọ tóc Châu Mộ, ngửi một hơi.
Đương nhiên, bùa ẩn nấp đang ở trên người thì mùi gì cũng không có.
Nhưng động tác này vẫn khiến sau gáy Châu Mộ có chút tê dại, là cái cảm giác dã thú đang ở ngay phía trên mình, cổ họng lại khô khốc hơn, cứng ngắc ngẩng đầu lên, lặp lại: “Nội quy nhà trường là không được ăn bạn học…”
Du Kỳ vẫn đang cúi đầu, động tác Châu Mộ ngẩng đầu lên cứ như là đang dâng mặt mình đến trước mặt hắn vậy.
Lời nói có phần ngây ngô của Châu Mộ làm cho người ta bật cười, hắn chưa thấy yêu tộc nào ở Hoa Linh như thế này bao giờ.
“Trò, trò muốn ở cùng Du Kỳ, chuyện này…” Thầy giáo khó xử, thầy đã nhắc nhở rõ ràng như vậy rồi mà, cậu học sinh này sao lại không sợ ch.ết như vậy chứ.
Tuy nói khẩu hiệu của trường Hoa Linh là thích hợp với mọi chủng tộc, đoàn kết hướng thiện, nhưng để phòng ngừa xung đột trong sinh hoạt mà nhiều lúc khi sắp xếp phòng ngủ, bọn họ sẽ để ý đến đặc tính của chủng tộc.
Một mặt là hiện tại đang đề xướng các tộc hòa hợp giúp đỡ lẫn nhau, mặt khác là quả thật có chỗ không yên tâm, thật sự rất khó để lo liệu.
“Thế này, chờ thầy gọi điện thoại cho chủ nhiệm đã.” Thầy giáo nhớ tới Châu Mộ là chủ nhiệm giáo dục dẫn đến, có cơ hội vứt cái nồi này đi rồi, thầy vội vàng gọi điện thoại, đem tình hình bên này nói rõ.
Chủ nhiệm giáo dục vừa nghe điện thoại vừa lắc đầu quầy quậy: “Sao mà như vậy được!! Tôi không phải đã sắp xếp sẵn cho thầy là Châu Mộ ở toà số ba sao, sao lại chạy qua bên đó rồi!”
“Í?” Thầy giáo gãi đầu, thầy nhìn thấy rõ ràng là sắp xếp sống ở chỗ của Xuân Mười Chín mà.
Giáo viên mở loa ngoài, tất cả mọi người đều nghe thấy.
Châu Mộ liếc mắt nhìn Xuân Mười Chín một cái: “…”
Yên ắng hai giây, chủ nhiệm giáo dục hiển nhiên cũng đã ý thức được Châu Mộ bị theo dõi rồi, e là cưỡng ép đổi ký túc xá cũng vô dụng, thầy ngây người một lúc lâu, thở dài liên tục, “Không được, không được.”
Xuân Mười Chín nghe được chủ nhiệm còn cố ý sắp xếp chỗ ở cho Châu Mộ thì lại càng thêm hứng thú, chỉa đầu về phía điện thoại nói: “Chủ nhiệm Thôi, sao thầy lại săn sóc bạn học Châu Mộ dữ vậy, thầy nhận hối lộ của nhà cậu ấy hả?”
Chủ nhiệm giáo dục thiếu chút nữa tức xỉu: “Trò đừng có nói bậy!!!”
“Thầy cũng không ngại nói cho trò biết,” Chủ nhiệm giáo dục điều chỉnh lại tâm tình một chút, cảnh cáo nói, “Xuân Mười Chín, thân phận của Châu Mộ đặc thù, thầy mặc kệ trò ấy ở đâu, trò mà dám động đến trò ấy thì hậu quả tự gánh lấy. Lệnh cấm của nhà trường cũng không phải là giỡn chơi.”
Dứt lời thầy liền rất dứt khoát cúp máy cái rụp.
Thầy giáo cùng Châu Mộ mắt to trừng mắt nhỏ mắt ba giây, vốn tưởng rằng Châu Mộ sẽ nhân cơ hội xin giúp đỡ, không ngờ rằng cậu học sinh loài người mới đến này lại rất gan dạ, còn thật sự kéo hành lý đi vào trong ký túc xá của Du Kỳ.
Cái trò này…
Bỏ đi, ở Hoa Linh một khoảng thời gian thì trò sẽ biết nơi này không giống trường học của loài người thôi.
Thầy giáo thở dài một hơi, vừa đi vừa lẩm bà lẩm bẩm.
Du Kỳ vừa định đóng cửa, lại bị Xuân Mười Chín gọi lại.
“Du Kỳ, thế tạm thời gửi ở chỗ cậu vậy.” Xuân Mười Chín nói.
Du Kỳ nhìn hai mắt của gã, rất dứt khoát nói: “Cút.”
Phía bên kia.
Chủ nhiệm giáo dục Thôi Giác ngồi trước máy tính, hai ngón trỏ to như khủng long bạo chúa vụng về gõ lên bàn phím, mở trang sắp xếp phòng ngủ ra, quả nhiên nhìn thấy tên của Châu Mộ đã được xếp chung với Du Kỳ ở toà số 5 phòng 1203.
“Ài… Như này nguy hiểm quá thể.”
Ngón tay Thôi Giác hơi nhúc nhích, không cẩn thận chạm phải tên Châu Mộ, một tấm bảng tình hình của học sinh xuất hiện trên màn hình, chính là một trong những thông tin mà Châu Mộ báo danh lúc sáng.
Chỉ thấy sau tên Châu Mộ được ghi chú bằng bốn con chữ nhỏ màu đỏ tươi:
Học sinh cực đói*.
(*Học sinh cực nghèo: 特困生
Học sinh năng khiếu: 特长生
Còn Học sinh cực đói của bé Mộ là 特饿生, mình không biết để như nào cho hay hơn, nên mọi người cứ góp ý nha.)