Chương 11

Sau khi kết thúc huấn luyện, chủ nhiệm giáo dục Thôi Giác cũng ghé qua, thầy hỏi han về tình hình ngày hôm nay, sau khi nghe Từ Thiên Dịch nói Châu Mộ và Tiểu Hao đã hoàn thành tốt tương tác thì liền nở nụ cười.
Nhưng cười xong, thầy liền cảm thấy ánh mắt Từ Thiên Dịch nhìn mình không đúng lắm, “Sao vậy?”


Từ Thiên Dịch nào dám nói, “Không gì ạ.”
Thôi Giác có cảm giác cực kỳ không ổn: “Trò mau nói đi chứ!”


“Cũng không có gì đâu chủ nhiệm Thôi, chỉ là hôm nay nhìn thấy đàn anh Tiểu Hao, em liền cảm thấy tu vi của ngài lại tinh thông hơn rồi.” Từ Thiên Dịch nịnh nọt, “Đến cả răng của thần khuyển cũng có thể đánh gãy được.”


“Ai nói vậy!” Thôi Giác thiếu chút nữa hít thở không thông, ánh mắt quét qua Châu Mộ phía bên kia, không khỏi âm thầm ai oán.


“Việc này không thể nói ra sao? Kỳ thật cũng không có chứng cứ, nhưng rất nhiều người đã đoán được là do ngài ra tay rồi.” Từ Thiên Dịch tâng bốc, nói xong liền thấy răng mình hơi đau, xem ra sau này tuyệt đối không thể phạm những tội nằm trong phạm vi quản lý của chủ nhiệm Thôi được.


“Ha ha, vậy thầy đúng thật là lập được đại công rồi.” Thôi Giác vẫy vẫy tay với Châu Mộ đã nhìn thấy tầm mắt của thầy, “Bạn học Châu Mộ đến đây một chút, vừa khéo, trò đi theo thầy một chuyến, chuyện tiền trợ cấp còn có vài vấn đề.”


available on google playdownload on app store


Châu Mộ có hơi không tình nguyện mà bước qua: “Không phải đã lãnh rồi sao.”


Thôi Giác cười gượng nói: “Chính là còn có chút thủ tục cần bổ sung, thầy nhắn qua Wechat cho trò rồi, những trò lại quên mất không đi tìm thầy.” Thầy nhìn mắt cá chân Châu Mộ, “Nào, có phải thầy cần phải dìu trò không a ha ha.”


Châu Mộ đáng thương nói: “Vâng, cám ơn ngài, vết thương của em còn chưa ổn nữa.” Cậu quay đầu nói với Du Kỳ, “Vậy anh về ký túc xá trước đi, không cần chờ tôi nữa.”
“Ha ha ha ha được.” Thôi Giác dìu Châu Mộ đi mất.


Châu Mộ đã đi được một khoảng, Du Kỳ vẫn nghe thấy cậu đang cáo trạng với Thôi Giác: “Có thể khiếu nại thầy Tay ở Kim Uyển được không…”
Khóe miệng hắn không khỏi nhếch lên.
……


Châu Mộ bước đi nhẹ nhàng theo sau Thôi Giác, vào phòng làm việc của thầy, bên trong rộng rãi, bố trí cũng rất đơn giản, ngoại trừ bàn làm việc, tủ và giá sách ra thì còn bày một cái đài Lưu Ly hình dáng giống với cái mà thầy Tay đang trưng dụng ở Kim Uyển như đúc.


Nhưng hôm nay lại có thêm một thứ, chính là đàn anh Tiểu Hao đang ở trong văn phòng, chỉ thấy khắp nơi đều là thức ăn cho chó, nó ăn cực nhiều, tủ đựng thức ăn cho chó bên cạnh bị thủng một lỗ lớn, nghĩ liền biết là chuyện tốt do nó làm ra.
Mặt Thôi Giác biến sắc: “Tiểu Hao——”


Là một thần khuyển quý hiếm, lại có ý nghĩa tượng trưng nhất định, thức ăn cho chó của Tiểu Hao đều là hàng đặc chế, do chủ nhiệm giáo dục đích thân bảo quản. Hôm nay sau khi xong việc, Tiểu Hao liền tủi thân chạy tới văn phòng Thôi Giác lục lọi một phen, đào thức ăn ra.


Tiểu Hao nghe thấy giọng của Thôi Giác cũng không sợ hãi, thậm chí còn thừa dịp thầy đi dọn thức ăn cho chó mà nhanh chóng nuốt thêm hai ngụm lớn.
Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, Tiểu Hao liền thấy Châu Mộ đang cười tủm tỉm nhìn mình đăm đăm, “Khụ! Khụ! “
Sao lại là cậu ta nữa?


Tiểu Hao ho khan hai tiếng, thiếu chút nữa đã nhổ thức ăn ra ngoài, cúi đầu cụp đuôi chạy ra cửa, căn bản không dám đối mặt với Châu Mộ, càng không dám đụng trúng vạt áo của cậu.


Gặp lần đầu thì bị tẩn đến rụng răng, gặp lần hai thì thiếu chút nữa bị vò trụi đầu… Nó không thể mất thêm bất cứ thứ gì nữa đâu!


“Phù——” Thôi Giác đau đầu nhức óc vò vò tóc mình, đi đến bên cạnh đài Lưu Ly, nói với Châu Mộ, “Thế thì, lại làm phiền trò rồi, bạn học Châu Mộ.”
Châu Mộ ra khỏi văn phòng liền nhận được WeChat của người trung gian.


Hổ Ưng do cậu bào chế đã tìm được người mua rồi, đang thương lượng giá cả, chỉ riêng đôi cánh kia ít nhất cũng có thể bán được một trăm ngàn tệ. Chỉ cần Châu Mộ trao quyền, người trung gian liền sẽ ký hợp đồng, một bên gửi hàng một bên trao tiền.


Thế là sắp nhận được một khoản thu nhập rồi, Châu Mộ nghĩ mình nên tặng một phần quà cho Du Kỳ.


Đây là một chuyện cực kỳ hiếm gặp với người như Châu Mộ, xét thấy hiện giờ cậu và người nhà đang có chút hiềm khích, không chịu nhận tiền sinh hoạt, cậu còn là kiểu người được cưng chiều từ bé. Nhưng mà, dù sao hai người giờ đây đã là bạn cùng phòng thân thiết, vả lại nguyên liệu còn là do Du Kỳ cung cấp nữa.


Thế nhưng, nên tặng gì đây?
Thoạt nhìn Du Kỳ cũng không có sở thích gì, hắn lại không ăn gì cả, thậm chí chuyên ngành đang theo học hiện tại có thể cũng không phải là ngành mà hắn thích.
Châu Mộ cầm điện thoại quay về lầu 5, mọi ý nghĩ trong đầu đều là Du Kỳ sẽ thích gì nhỉ.


Bên cạnh hình như có người đi xuống lầu, chạm trúng bả vai, nhưng Châu Mộ còn đang nghĩ về vấn đề của mình nên cũng không buồn để tâm.
Lúc bước thêm nửa bước nữa thì người bên cạnh liền hung bạo giữ chặt lấy Châu Mộ!


Châu Mộ bị ép lên tường, ngẩng đầu nhìn mặt Xuân Mười Chín: “Làm gì đấy?”


“Cậu phản ứng cũng chậm quá rồi đấy, khai giảng lâu vậy rồi mà vẫn cứ không điều động linh lực của mình là không được đâu.” Xuân Mười Chín một tay đè Châu Mộ, tay kia còn cầm một que kem chocolate, thong dong, thiếu đánh nói, “Không thể ỷ vào có Du Kỳ bảo vệ liền buông lỏng cảnh giác được đâu, Hoa Linh nguy hiểm lắm đó.”


Xuân Mười Chín lộ ra chút khí tức âm u lạnh lẽo của mình, đến gần, hai con mắt màu lục trong nháy mắt liền ngưng thành đôi đồng tử dựng thẳng, rồi lại trở về nguyên trạng.
Châu Mộ nhìn gã chằm chằm.


Xuân Mười Chín: “Nghe nói dạo gần đây cậu còn đang huấn luyện chó nữa, không sợ đàn anh nữa à?”
Nét mặt của Châu Mộ đến lúc này mới có biến hóa, muốn nói lại thôi, “Anh…”


Sợ rồi à? Tôi còn hung dữ hơn chó nữa nè, Xuân Mười Chín đắc ý nói, “Ú a ú ớ cái gì, muốn nói thì cứ nói đi?”
Muốn xin tôi tha thứ thì cứ nói to lên, giống như lúc ở cạnh Du Kỳ ấy.


Châu Mộ nhìn thẳng vào hắn, quả nhiên lấy dũng khí to giọng khẩn cầu: “Kem của anh sắp chảy rồi kìa! Cảm phiền anh mau ɭϊếʍƈ nó đi!”
“…” Đùa kiểu gì vậy. Xuân Mười Chín nhìn que kem trên tay phải của mình, há miệng ngậm xuống, hơi lạnh.


Châu Mộ nhìn gã ăn kem, lúc này tâm tình mới thả lỏng, ầy dà, vừa rồi nhìn một màn như thế làm cậu sốt ruột muốn ch.ết.
“Ài, anh có thể đừng cứ xuất hiện đột ngột như vậy nữa được không.” Châu Mộ cúi đầu nói.


Kỳ thật nơi này cách 1203 không xa, Xuân Mười Chín vốn cũng không định làm gì, chỉ dọa dẫm Châu Mộ chút thôi, gã ung dung bước xuống, cũng không quay đầu lại, nói: “Hí hí, không thể.”
“Chờ chút đã, Xuân Mười Chín,” Châu Mộ gọi gã lại, “Có thể hỏi anh một chuyện không.”


Xuân Mười Chín chỉ cảm thấy hiếm lạ, “Chuyện gì?”
Châu Mộ thành thật nói: “Tôi muốn hỏi anh, anh có biết Du Kỳ thích gì không, tôi muốn tặng quà cho anh ấy.”
Mặt Xuân Mười Chín đen xì.


Gã vốn muốn rời đi, lại ngẫm nghĩ đôi chút, ngậm kem que đánh giá Châu Mộ: “Ha ha, tôi có thể nói cho cậu biết, vậy cậu nói cho tôi đi, cậu rốt cuộc thuộc tộc gì mà lại có thể khiến cho Thôi Giác từ ngày đầu khai giảng đã ra tay bảo vệ cậu rồi.”


Ban đầu Xuân Mười Chín chỉ thuận miệng nói thôi, cũng giống như đang càu nhàu, không ngờ Châu Mộ lại không chút do dự nói: “Được!”
Hắn ngạc nhiên nhìn Châu Mộ, bị ngốc à, chỉ vì để tặng quà cho Du Kỳ sao?


Tiếng tăm của Du Kỳ còn kém hơn tôi đôi chút, chỉ vì bảo vệ cậu mà… Nực cười thật, cái gọi là bảo vệ này ai biết được có phải nuôi để sau này ăn hay không. Hơn nữa, rõ ràng lần trước ở nhà ăn tôi cũng có tới giúp cậu.


Một lúc lâu sau, Xuân Mười Chín cười nói: “Bỏ đi, sao có thể tùy tiện nói nguyên hình của mình cho người khác chứ—— Cậu nấu một món cho tôi ăn đi, tôi cũng muốn ăn bạch tuộc luộc trắng. Vừa khéo ngày mai tôi có tiết học cùng với Quy Hữu Kỳ.”


Châu Mộ không chút nghĩ ngợi liền nói: “Không được! Sao anh lại đối xử với Quy Quy như thế!”
Xuân Mười Chín: “…”
Đừng tưởng tôi không nghe ra trọng âm là ở chữ “anh” nha, ý là chỉ mỗi cậu mới được bắt hải sản à?


Sao lại có người tình nguyện nói ra nguyên hình, nhưng lại không chịu nấu ăn vậy chứ, Xuân Mười Chín nghiến răng, phun ra một câu: “Được, vậy thì dùng điều kiện lúc đầu.”
Châu Mộ thế mà lại gật đầu thật.


Tùy ý như thế, vì lớn lên cùng loài người, thế nên không có đủ tính cảnh giác.


Tuy nói Xuân Mười Chín và Du Kỳ cũng không phải là anh em cột chèo gì cho cam, nhưng tốt xấu thì vẫn là bạn học mấy năm, còn ở ký túc xá đối diện nhau, Xuân Mười Chín hừ nói: “Bình thường Du Kỳ không có sở thích gì, nhưng cậu ta rất chán ghét cái rọ mõm kia, nếu cậu có lòng thì có thể cho cậu ta tốt nghiệp sớm, gỡ bỏ cấm chế.”


Châu Mộ: “… Sao tôi cho anh ấy tốt nghiệp sớm được”
Hơn nữa, nói cái này có khác gì là không nói đâu, Du Kỳ thích rọ mõm hay không còn cần tới phiên gã nói à.
Xuân Mười Chín: “Hoặc là cho cậu ta một người mẹ cũng được, quan hệ giữa cậu ta và mẹ mình không được tốt.”


Châu Mộ: “…”
“Giờ đến lượt cậu,” Xuân Mười Chín khoanh tay, “Nói đi, cậu là gì?”
Châu Mộ cảm thấy không công bằng: “Như vậy cũng tính à?”
Xuân Mười Chín cố tình nói: “Sao lại không thể tính được?”


Gã thấy Châu Mộ không tình nguyện mà lải nhải, còn nhỏ giọng oán giận: “Hỏi cũng như không, còn không bằng hỏi lai lịch của anh.”
Xuân Mười Chín chỉ cảm thấy buồn cười, chọt chọt bả vai Châu Mộ, “Bỏ đi, tôi không bắt nạt cậu nữa, tôi cũng sẽ nói cho cậu biết lai lịch của tôi.”


Châu Mộ: “Hả?”


Xuân Mười Chín đúng thật là chưa từng công khai lai lịch của mình, gã không có hứng thú với việc lúc nào cũng nói đến nguyên hình, nhưng lúc này đây lại hào hứng muốn trao đổi với Châu Mộ. Đương nhiên, việc gã nói ra lai lịch cùng việc Châu Mộ nói ra, ý nghĩa sẽ không giống nhau, vì không có ai dám ngấp nghé gã cả.


Đôi mặt xanh của Xuân Mười Chín chớp chớp, gợi ý: “Tôi sinh ra ở Tây Nam, vào một ngày Xuân.”
Châu Mộ thoáng tìm kiếm trong đầu, lập tức nói: “Anh là Bách Nhạc Xà đắc đạo!”
Thảo nào, cậu đã nói là có chút thân thuộc mà…
Xuân Mười Chín gật đầu.


“Ài, được rồi, vậy tôi cũng nói cho anh biết,” Châu Mộ thở ra một hơi thật dài, nhỏ giọng nói, “Anh biết tôi đến từ khu tập trung của loài người đấy, nhưng có biết tôi đến từ nơi nào của loài người không.”
Xuân Mười Chín: “Ở đâu?”
Châu Mộ: “Trường An.”


Trường An? Xuân Mười Chín không hiểu, “Vậy thì làm sao, có liên can gì với lai lịch của cậu? “


Châu Mộ hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói, “Tôi là một tượng binh mã thứ hai trừ trái sang, nằm trong hàng thứ tư của đội quân đất nung hầm số ba ở thắng cảnh cấp 5A là Viện bảo tàng Lăng mộ Tần Thủy Hoàng, hấp phụ tinh hoa nhật nguyệt đất trời mà đắc đạo, là di tích văn hóa được bảo vệ cấp quốc gia, sau khi đúc thành công, lúc Thủy Hoàng đế đến kiểm duyệt thì tôi vì được chế tác công phu tinh xảo nên được vuốt ve tận hai tiếng đồng hồ, thế là tôi liền nhiễm tử* khí của thiên tử trên người Thủy Hoàng đế, sinh ra sức hấp dẫn trí mạng với yêu tộc. Học viện Hoa Linh được chính phủ loài người ủy thác bảo vệ tôi theo quy định của pháp luật. Nếu anh động vào tôi, anh sẽ liền phạm pháp!”


(*Tử ở đây là màu tím)
Xuân Mười Chín: “!!!”
Xuân Mười Chín thất thanh nói: “Thật á?”
Châu Mộ chạy thình thịch lên trên, thuận hướng nhìn lên, chỉ thấy nơi xa nhất chính là Du Kỳ không biết đã xuất hiện từ lúc nào, đang khoanh tay dựa vào tường.


Du Kỳ vươn tay ra, bắt lấy Châu Mộ đang cách mình bốn năm bậc thang, dễ dàng xách người ra phía sau, có lẽ Xuân Mười Chín không hiểu rõ, nhưng hắn thoáng cái liền đã nghe ra, lúc này từ trên cao nhìn xuống, ngữ khí trào phúng: “Đương nhiên là giả rồi, sao có thể tùy tiện nói ra nguyên hình được, cậu ngốc à?”


Xuân Mười Chín: “……”






Truyện liên quan