Chương 16
Các sư huynh sư đệ của Du Kỳ đều bày ra vẻ mặt ngờ nghệch của những tấm chiếu chưa trải, dung lượng não nhất thời không đủ để lý giải cảnh tượng trước mắt. Hai người này, có hơi giống… nhưng lại không thể nào… đâu nhỉ?
Thầy Thảo cũng cạn lời, nhấc khối bánh Strudel nhỏ xíu lên, nhẹ nhàng cẩn thận, sợ dùng sức thêm tí nữa sẽ bóp nát nó.
Bỏ đi, tình nghĩa thầy trò chỉ đáng giá nhường đấy thôi.
Phần này chỉ một ngoạm là hết, thầy Thảo há miệng cắn một ngụm, vỏ bánh liền nát thành vô số mảnh vụn ở giữa hai hàm răng, phát ra tiếng rộp rộp, để lộ ra phần nhân mềm dẻo bên trong, phân lớp rõ ràng.
Lớp vỏ mỏng giòn bao bọc lấy phần giăm bông cắt hạt lựu, cắn xuống một miếng, trước tiên là cảm nhận được lớp vỏ giòn tan, tiếp sau đó, mùi thơm của từng hạt giăm bông dai mềm cũng lan ra, bùng lên mạnh mẽ trong khoang miệng, mặn ngọt đậm đà—— Đây là vị mặn được bọc trong ngọt, cũng là vị ngọt được lan tỏa nhờ vào từng tầng vị mặn.
Ngon quá đi mất!
Thầy Thảo cảm thấy mình đã hiểu được vì sao Du Kỳ vẫn chưa ăn Châu Mộ rồi, nếu ăn liền thì không phải quá đáng tiếc sao, cậu còn có tay nghề tốt nhường này cơ mà.
Thầy rõ ràng là đang nghĩ về chuyện này, nhưng chỉ vì nhìn Du Kỳ nhiều hơn hai cái, hắn lập tức nhận ra uy hϊế͙p͙, lấy dụng cụ ra, ăn sạch hơn phân nửa phần bánh Strudel.
Thầy Thảo: “…”
Đệ tử hiếu thuận muốn rớt nước mắt.
Rộp rộp rộp.
Du Kỳ cắn, những người khác nhìn hắn, nuốt xuống ngụm nước bọt.
Chuyện này với Du Kỳ mà nói thật sự một là trải nghiệm xa lạ và dị thường, bị người khác nhìn chằm chằm đầy ngưỡng mộ.
Thế mà cũng khiến người ta đắc ý phết đấy.
Sau khi ra khỏi phòng thí nghiệm, Châu Mộ kể về chuyện mình muốn báo danh ở đại hội thể thao để lấy tiền thưởng cho Du Kỳ nghe, dáng vẻ như hận không thể đăng ký hết tất cả hạng mục, còn hỏi Du Kỳ có muốn tham gia hay không.
Đại hội thể thao cho sinh viên đại học của yêu tộc này không theo lệ thường, ngay cả vòng tuyển chọn cũng không có, có gan thì cậu cứ đến báo danh, dù sao thì tuổi thọ của mọi người cũng dài, địa bàn lại rộng, người nhiều thì cứ việc thi nhiều thêm vài vòng thôi.
Nhưng cũng giống như Yến Hành Khác nhắc nhở, kỳ thi này có chút hung tàn, học sinh bình thường nếu muốn tham gia thì đều sẽ cân nhắc một chút về khả năng chịu đựng của bản thân.
Du Kỳ buồn cười nói: “Cậu thiếu tiền đến vậy sao?”
“Tôi muốn tự kiếm tiền sinh hoạt.” Không biết còn phải đối cứng với gia đình đến khi nào nữa, Châu Mộ giải thích.
“Không phải cậu có tiền trợ cấp cho yêu tộc thiểu số sao?” Du Kỳ nhớ lại vì chuyện này mà hình như Châu Mộ thường xuyên đến văn phòng của Thôi Giác.
“Ấy, à ờm.” Châu Mộ hiếm thấy bị ngắc ngứ đôi chút, “Tôi cũng tiêu nhiều tiền mà.”
Lời này nói cũng không sai, Châu Mộ thích nhất là càn quét máy bán hàng tự động.
Du Kỳ trầm ngâm đôi chút, nói: “Hạng mục võ tự do có thi theo đội, năm người tổ đội tham gia, cũng là hạng mục có tiền thưởng hậu hĩnh nhất. Nếu như cậu nhất định muốn tham gia, tôi báo danh hạng mục này cùng cậu, mấy hạng mục khác thì bỏ đi, tiêu hao tinh lực lắm, cũng không hợp với cậu, cậu sẽ không có thời gian để học tập. Nếu thiếu tiền thì cứ đi đánh vài con yêu thú là được rồi.”
Châu Mộ vui vẻ, Du Kỳ quen thuộc với địa bàn xung quanh Hoa Linh hơn cậu nhiều, hắn biết rất rõ có thể săn bắn ở đâu. Có phương pháp tiết kiệm công sức như thế, tất nhiên cậu sẽ không chủ động yêu cầu tham gia thêm mấy hạng mục nữa làm chi.
“Anh tốt thật đó.” Châu Mộ khen, “Vậy thi tổ đội năm người, chúng ta còn phải tìm thêm ba người nữa, hầy.”
Cậu lập tức suy tính: “Yến sư huynh của tôi nói có việc thì cứ tìm anh ấy, hay là cứ thêm ảnh vào đi, còn đàn anh Từ Thiên Dịch thì có thể hỏi thử một chút, còn lại một người…”
……
Châu Mộ: “Ký tên vào đi, Quy Quy.”
Du Kỳ: “Chỉ còn mỗi cậu thôi đó.”
Quy Quy: “………”
Quy Hữu Kỳ cầm đơn đăng ký, tuyệt vọng nói: “Sao lại tìm tôi chứ, tôi không muốn tham gia thi đánh nhau, tôi đến để học cơ mà.”
Tại sao hạng mục đấu vật lại có tiền thưởng cao nhất, còn không phải là vì sẽ đánh dữ nhất sao. Tuy rằng gã tự cho là mình rất dũng cảm, nhưng trong lòng cũng có cân nhắc, không muốn ẩu đả với cao thủ bên ngoài trường đâu.
“Bá láp bá xàm, tôi đi nghe ngóng rồi, thành tích của cậu rất kém. Còn không bằng đi thi đấu để lấy thêm tín chỉ.” Châu Mộ mang Du Kỳ đến khuyên Quy Hữu Kỳ báo danh gia nhập đội bọn họ.
Du Kỳ cũng nói: “Dây dưa cái gì, cũng không cần đến phiên cậu đánh.”
Quy Hữu Kỳ thầm nghĩ nói hươu nói vượn, con mẹ nó các người muốn tôi bị thương để nhặt mấy cái tua về ăn chứ gì, ý nghĩ viết hết lên mặt rồi kia kìa!
Thế nhưng, Quy Hữu Kỳ lại nhìn qua Du Kỳ, nếu tham gia thi đấu thì sau này có thể sẽ bị thương, bây giờ không đồng ý, thì chính là bị thương ngay lập tức.
Món nợ này Quy Hữu Kỳ vẫn sẽ tính, gã mặt như táo bón nói: “Hứ, được rồi.”
“Tốt quá rồi, tụi tôi nhất định sẽ gánh cậu nằm không cũng thắng. Thế thì Quy Quy à, để tôi xem xem vết thương lần trước của cậu ra sao rồi, tôi vẫn luôn lo lắm đó.” Giọng điệu Châu Mộ thân thiết cứ như cha ruột của gã.
Quy Hữu Kỳ: “…”
Quy Hữu Kỳ ở biển là ác quỷ biển khơi, ở trường vốn cũng ngang ngược hoành hành, lúc này muốn nổi giận nhưng lại kiêng dè Du Kỳ, cũng không muốn bị ăn nữa, gã nhăn nhó nói: “Không cần đâu, Quy Quy còn chưa khỏi hẳn.”
Châu Mộ còn chưa nói gì, một bạn học đi ngang qua bên cạnh lại phát ra một tiếng “ọe”.
Quy Hữu Kỳ nổi đóa, một cái xúc tu đột nhiên vươn ra ngoài, cuốn vị bạn học kia kên, điên cuồng hét lớn “Cậu có ý gì! Cậu dám chế giễu tôi! Bức bách tôi! Thèm muốn tôi!”
Bạn học: “…”
Không phải, hai câu sau là từ đâu chui ra nữa vậy.
Quy Hữu Kỳ phát ra tiếng thét dài, mắt thấy như sắp đấm mạnh vào cậu ta, bạn học này ôm đầu hét to: “Quy sư huynh, tôi không có chế giễu anh, tôi là Bạc Ngư mà!”
——“……Núi Nữ Lang, trên đó không có cỏ cây. Nước thạch cao đổ ra từ đây, rồi theo hướng Tây chảy xuống dòng nước, trong nước có nhiều Bạc Ngư, hình dạng giống như cá tầm long, nhưng chỉ có một mắt, phát ra âm thanh như tiếng nôn (ọe), thấy nó, thiên hạ sẽ gặp đại hạn.”
Quy Hữu Kỳ nắm chặt nắm đấm, hung tợn trừng cậu ta một lúc lâu rồi mới quăng người xuống, “Cút mau.”
Bạn học Bạc Ngư: “Vâng ạ, ọe.”
%¥#@ Cái thứ này thiếu đánh thật sự, sợ người ta không biết cậu là Bạc Ngư hay gì!
Quy Hữu Kỳ mang theo vẻ mặt hung hãn quay đầu lại, chỉ thấy Châu Mộ vẫn quan tâm dõi theo mình, lập tức cảm thấy ớn lạnh, nhanh chóng thu hồi cái xúc tu vừa vươn ra, “Tôi còn có tiết, gặp lại ở cuộc thi nhé!!”
Châu Mộ liền cầm đơn đi đăng ký, người phụ trách chính là Từ Thiên Dịch, một cán bộ hội học sinh luôn luôn bận rộn.
Anh cũng là thành viên của đội này, lúc mà Châu Mộ đến nói, Từ Thiên Dịch nghĩ thầm nằm không cũng thắng không phải là quá tốt à, thuận miệng liền đồng ý, giờ đây tiếp nhận tờ đơn đăng ký, nhìn thấy cái tên cuối cùng ấy vậy mà là Quy Hữu Kỳ, anh không khỏi cười thành tiếng.
Cái chuyện Quy Hữu Kỳ bị ‘bắt hải sản’ ở căng tin đã sớm bị truyền đi đến mức mọi người ở Hoa Linh ai ai cũng biết rồi.
“Cậu ta đến để làm nhân viên nấu ăn kiêm luôn món ăn sao?” Từ Thiên Dịch trêu nói, “Đàn em à, sao cậu thuyết phục được Quy Hữu Kỳ gia nhập đội thế.”
“Cũng có gì đâu, chỉ là ‘du thuyết’* cậu ấy chút thôi.” Châu Mộ cũng cười, “Để Du Kỳ đi thuyết phục cậu ấy.”
Từ Thiên Dịch: “…”
Rồi, biết rồi, hóa ra nghĩa của “du thuyết” là như này à. Không hổ là đệ tử của Hồ Hải tản nhân, tiếng Trung của cậu tốt thật đó.
(*游说 Du thuyết: Thời xưa gọi chính khách đi thuyết khách là du thuyết, đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình. Du thuyết của người ta là đi đến nơi khác để thuyết phục, của bé Mộ thì là mang Du Kỳ đến để thuyết phục =)))
Anh nhập đơn đăng ký vào, nói: “Trường đã mở vài khu vực để cho học sinh dự thi luyện tập. Nếu cậu muốn luyện tập thì nhớ là chỉ luyện trong phạm vi đó thôi, hơn nữa, tốt nhất là cẩn thận một chút, những yêu tộc kia đều rất thất đức.”
Tỷ như những bạn học luyện ngự kiếm, sẽ cố ý ngự kiếm thấp xuống, chọc cho đàn anh Tiểu Hao đuổi theo điên cuồng phía sau.
Sau khi báo danh xong, lúc Châu Mộ phải lên lớp thì sẽ vẫn lên lớp, thời gian rảnh cũng không có ai thấy cậu đi qua khu vực luyện tập.
Chuyện này cũng không có gì kỳ lạ, tuy rằng Du Kỳ chưa bao giờ báo danh, nhưng mọi người đều không nghi ngờ việc Du Kỳ có thể một gánh bốn, đoạt lấy giải quán quân. Dưới loại tình huống như này, Châu Mộ chạy tới sân luyện tập quần ma loạn vũ thì mới là đồ ngốc.
“Châu Mộ, môn hạ của thầy vẫn chưa có đệ tử nào có thứ hạng trong đại hội thể thao, lần này trò phải tranh giành hăng hái chút đấy.” Loa Quán Trung răn dạy Châu Mộ.
Có một sư huynh ồn ào nói: “Thầy ơi, môn hạ của chúng ta có quán quân không phải là chuyện chắc chắn rồi sao, chỉ cần tiểu sư đệ không trở mặt với Du Kỳ là được.”
Loa Quán Trung: “Bình thường, tan lâu rồi lại hợp, hợp lâu rồi lại tan…”
Châu Mộ: “…”
“Ting.” Châu Mộ nghe tiếng liền cúi đầu nhìn, “Ơ, thầy ơi, hàng chuyển phát nhanh của em đến rồi, em có thể đi trước không?”
Loa Quan Trung khoát tay, ý bảo cậu đi đi.
Châu Mộ chạy đến chỗ bảo vệ nhận hàng, vừa nhìn địa chỉ liền biết, là quần áo đặt cho Du Kỳ ở chỗ bác thợ may của nhân tộc lần trước.
Châu Mộ khui hàng trong phòng ngủ, bên trong có một bộ âu phục, bao gồm áo sơ mi và cà vạt. Còn có một chiếc cà vạt khác được bác thợ may (bị ép) gửi tặng, nó được làm bằng phần còn thừa của bộ đồ tây. Ngoài ra còn có vài thứ như thước da, kéo và các vật dụng đã qua sử dụng khác.
Thấy vậy, cậu mắng thẳng ông lão: “Vật liệu còn thừa mà chỉ làm được một cái cà vạt? Ông keo kiệt ch.ết đi được!”
Cậu hùng hùng hổ hổ thay áo sơ mi, lại cầm chiếc cà vạt kia lên đánh giá, cũng được, chung quy thì kiểu dáng và chất vải đều là cậu dựa theo sở thích của mình để chọn. Cái này cậu tự giữ lại, dù sao Du Kỳ cũng không cần nhiều cà vạt đến vậy, món hời này cứ để cậu đến chiếm đi.
Lúc đang suy nghĩ thì Du Kỳ đẩy cửa tiến vào.
Hắn thấy Châu Mộ mặc một chiếc áo sơ mi cắt may vừa vặn, đang thắt cà vạt.
Áo sơ mi đóng thùng ở thắt lưng, càng lộ ra thân hình gầy gò gọn gàng, tuy rằng bình thường Châu Mộ lười chảy thây, ăn no rồi cũng không thích đi bộ, nhưng bây giờ xem ra, kỳ thật vóc dáng của Châu Mộ rất tốt, sống lưng thẳng tắp, một chút thịt thừa cũng không có.
Hơn nữa, Du Kỳ chú ý tới cà vạt trong tay cậu…
Lại nhìn một bộ âu phục khác rõ ràng có kích thước lớn hơn, hình như là cùng một chất vải.
“Anh về rồi, Du Kỳ, mau thử xem, quà đã đến rồi.” Châu Mộ thúc giục hắn, thấy hắn nhìn chằm chằm cà vạt của mình, “À, đây là quà tặng của ông lão, tôi tự dùng không sao đâu nhỉ.”
Du Kỳ cũng không có ý kiến gì, thậm chí khi nhìn thấy cách phối đồ cứ như đồ đôi này, tâm tình không hiểu sao lại rất vui vẻ, hắn cầm âu phục lên, thấy Châu Mộ còn đang nhìn mình, liền xoay người đi vào nhà vệ sinh.
“Thay ở bên ngoài không được sao? Hẹp hòi thật đấy.” Châu Mộ rầm rì lẩm bẩm.
Cậu cúi đầu muốn nhân lúc này nhắn tin mắng bác thợ may, mới đánh được hai chữ, tai phải liền khẽ động.
Tiếng gì thế kia?
Châu Mộ chống một tay lên khung giường, cả người lần theo âm thanh, linh hoạt nhảy đến bên cửa sổ, lặng yên không một tiếng động đáp xuống đất, giương mắt nhìn ra ngoài, có một khoảnh khắc, đôi mắt hạnh to tròn kia lại lạnh lùng tựa như một lưỡi dao sắc bén.
Chỉ thấy kiếm khí tung hoành trên không trung, có hai người ngự kiếm đang tranh đấu.
Không biết có phải là đánh đến ấm đầu rồi không, thế mà lại ra khỏi khu vực luyện tập mà trường quy định.
Sau khi va chạm kịch liệt, chấn động tạo ra mây mù, một người trong đó bị rớt xuống, lại còn biến trở về nguyên hình ngay giữa không trung, lớn đến độ che khuất bầu trời, ai quen biết thì vừa nhìn liền có thể gọi ra tên, đó rõ ràng là một con Vụ Kình* trẻ tuổi, giống như đạn pháo mà nện về hướng tòa ký túc xá, nhìn vào nguyên hình to lớn cùng tốc độ rơi xuống của nó, thật sự là uy thế bức người.
(*雾鲸 Vụ Kình: cá voi sương mù.)
Cùng lúc đó, Châu Mộ cũng nghe thấy tiếng “đậu má” vang lên từ bốn phía ký túc xá, hiển nhiên những người khác cũng đã phát hiện ra. Dù sao sống ở Hoa Linh, chuyện hiếm lạ gì mà chưa từng gặp, nên phải cực kỳ cảnh giác.
Nếu cứ mặc cho Vụ Kình nện xuống, vậy thì tòa nhà số 5 phỏng chừng cũng phải xây lại.
To đến thế cơ mà…
Tay Châu Mộ vịn chặt khung cửa sổ, khóe mắt liếc thấy một bóng hình bay ra từ ban công bên cạnh, lao thẳng về phía Vụ Kình, không hề né tránh, trước khi nó rơi xuống liền nện một quyền vào bụng cá voi.
Thân thể khổng lồ của Vụ Kình ấy thế mà thật sự hơi ngưng lại trên không trung!
Tất cả học sinh, hoặc là vây xem bên cửa sổ, hoặc là đã chạy ra khỏi tòa nhà, đều “Ồ——” lên một tiếng, bọn họ thấy rất rõ ràng, người ra tay chính là Du Kỳ.
Hơn nữa Du Kỳ lại hiếm thấy mà mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cúc áo còn chưa đóng lại hoàn toàn, cà vạt cũng chưa thắt, cổ áo phiêu động trong gió, lướt qua mặt dưới cái rọ mõm của hắn.
Vụ Kình đau đến mức có hơi mất đi lý trí, kêu rên đáp trả, phun ra mấy mũi tên nhỏ ngưng tụ từ nước.
Cá voi lớn bình thường có thể phun ra khoảng một ngàn năm trăm lít không khí mỗi giây, mà lực đạo cùng tốc độ của những mũi tên của con Vụ Kình đang chịu đau đớn này ngưng tụ ra lại càng kinh người, thậm chí bởi vì quá nhanh, chấn động mãnh liệt làm cho tiếng xé gió như muốn nổ tung!
Nhưng Du Kì là ngự phong chi thú, tốc độ cũng không ngán ai bao giờ.
Du Kỳ nghiêng người tránh qua, nguy hiểm đến mấy thì cũng không để cho mũi tên xẹt qua áo sơ mi, nhưng hai má và cổ đều có thêm vài vết máu.
Máu tanh sẽ kích phát hung tính của dã thú, sắc mặt Du Kỳ lạnh lùng, hai mắt càng đen sẫm, điều khiển gió cuốn lấy đuôi của Vụ Kình, không rút đao, mà chỉ tay không quẳng sinh vật khổng lồ này đi, hung hăng nện xuống mặt đất!
Tòa nhà số 5 được bảo toàn, nhưng cây xanh phía trước coi như là bị phá hết rồi, nện ra một cái hố sâu.
“Hộc——” Bạn học Vụ Kình phát ra tiếng rên rỉ với tần suất cao nhưng lại hữu khí vô lực, gào thét đứt quãng.
Chiến ý của Du Kỳ còn chưa tan, nhìn Vụ Kình đã mất đi năng lực hành động, vừa xoay người lại, học sinh vây xem khắp nơi đều lui về sau hai bước, né tránh khí tức quá mức sắc bén của hắn.
Tòa nhà số 5 dường như không bị ảnh hưởng, chỉ là khói bụi cuồn cuộn, Du Kỳ nhảy lên, tay bám lên bệ cửa sổ phòng 1203, trèo lên, ngồi xổm trên đó, chính diện mặt đối mặt với Châu Mộ đang đứng bên cửa sổ.
Châu Mộ theo bản năng lùi về sau một bước, nhìn thấy sau sợi tóc bị gió thổi loạn của Du Kỳ là đôi mắt vẫn sáng rực, mang theo lãnh ý còn chưa vơi hết, vết thương trên gương mặt đã chảy xuống hai vệt máu, dưới cổ áo mở rộng, cái áo sơ mi màu trắng tinh lại càng làm cho vết thương màu đỏ tươi cùng bụi bặm càng trở nên nổi bật.
Đây cũng không phải là lần đầu Du Kỳ động thủ trước mặt Châu Mộ, lúc mới khai giảng hắn đã giết một con Hổ Ưng ngay trước mặt cậu, khi đó Châu Mộ cũng bị dọa sợ. Hoặc là, lúc đầu hắn bị mùi hương của Châu Mộ hấp dẫn, Châu Mộ cũng co rúm lại dưới tư thế săn mồi của hắn. Tuy rằng sau đó đã bình thường trở lại, nhưng nghĩ cũng biết, làm sao lại có người không sợ sinh vật muốn ăn mình được chứ.
Giờ phút này, Du Kỳ nhìn thấy cả cậu cũng lùi một bước, môi giật giật, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra.
Mà lúc này Châu Mộ mới chú ý tới cái áo sơ mi còn nguyên vẹn của Du Kỳ cùng mấy vệt máu kia, thị lực của cậu tốt như vậy, sau khi ngẫm lại, đương nhiên sẽ hiểu được vừa rồi vì sao quỹ đạo né tránh của Du Kỳ lại không được hoàn mỹ như vậy. Châu Mộ không khỏi vươn tay, dùng ngón tay lau đi giọt máu trên mặt hắn.
Bỗng nhiên, ánh mắt Châu Mộ hơi ngưng lại.
Cậu nhận thấy Du Kỳ dưới lòng bàn tay mình đã giải trừ tất cả phòng bị, ngừng vận chuyển linh lực, giống như một con thú bình thường nhất ở nhân gian. Vả lại, với động tác của Châu Mộ lúc này, chỗ hiểm của Du Kỳ đang nằm ngay trong lòng bàn tay cậu.
Cậu không thể hiểu được, tại sao lại có người dưới tình huống không bị uy hϊế͙p͙ mà bại lộ chỗ hiểm của mình như thế?
Du Kỳ hơi nghiêng đầu, dán vào lòng bàn tay cậu, thấp giọng nói một câu: “…Đừng sợ tôi.”