Chương 42: Ép hỏi Tần Mặc
Edit:ngocthuybachdang.
Đêm đó, ánh trăng mênh mông.
Tần Mặc một mình đến trước viện của công chúa, trong nội viện không một bóng người. Hắn nhìn về phía phòng ngủ, chỉ thấy chỗ đó tối đen, không nhìn thấy bóng người, hắn liền giật mình, vừa mới giờ Tuất ba khắc ( hơn 11h đêm), công chúa đã muốn đi ngủ sao?
Trước kia hắn đến, công chúa đều chưa ngủ. Nàng luôn tựa vào trên giường ôm một quyển sách yên tĩnh liếc nhìn, công chúa giống như rất thích đọc sách.
Nghĩ đến chuyện đêm qua, trong lòng hắn thở dài, lời nói của Tố Y lại vang vọng ở bên tai.
Nàng nói, công chúa chưa từng để ý tới ai như vậy.
Nàng nói, công chúa là thật lòng với hắn. Hắn tự nhận trượng trách, công chúa tức giận.
Nàng nói, công chúa hôm nay tỉnh lại rất tức giận, đi chân trần đứng trên mặt đất, đứng yên thật lâu rất lâu...
Công chúa nàng nhìn qua cũng không có khôi phục trí nhớ, nhưng hôm nay lại đặt hắn ở trong lòng, đến tột cùng là vì sao? Chẳng lẽ là ý trời? Tần Mặc siết chặt nắm đấm, đến trước cửa, đang muốn gõ cửa, ngoccthuybachdang nắm tay lại dừng giữa không trung. Công chúa đã đóng cửa, vậy rõ ràng là không muốn gặp hắn. Xem ra, chuyện đêm qua làm nàng tức giận. Cả ngày hôm nay hắn đều ân hận, cẩn thận suy nghĩ, cũng cảm thấy hắn làm có chút không thỏa đáng lắm, nhưng nếu lặp lại, hắn sẽ vẫn làm như vậy.
Rất nhiều chuyện, tuy nói không hợp quy củ. Nhưng nếu là công chúa muốn, vậy hắn liền thuận theo công chúa, không hợp quy củ lại làm sao nào, chỉ cần công chúa vui vẻ là được. Hắn cũng không thèm để ý ánh mắt người bên ngoài.
Nhưng là có một số việc, cho dù công chúa muốn, cho dù công chúa bởi vì hắn kháng cự mà tức giận, hắn cũng không thể tùy ý nàng làm bậy. Trinh tiết đối với nữ nhân mà nói thật sự rất quan trọng. Công chúa chưa lập gia đình, hôn sự của nàng và Bình Tây hầu thế tử là Hoàng Thượng tự mình hạ chỉ. Nếu như hắn và công chúa phát sinh quan hệ, vậy sau khi công chúa kết hôn nên làm thế nào đây? Nàng giờ phút này kiên định, ngày sau nếu là đổi ý thì sao?
Hắn tuyệt không thể mạo hiểm như vậy, bất cứ chuyện gì gây thương tổn đến công chúa, hắn đều sẽ không làm.
Tần Mặc thở dài một tiếng, tay vươn ra lại từ từ để xuống, công chúa có lẽ đã ngủ. Vậy hắn liền không quấy rầy. Hắn quay người, đi vài bước, lại dừng lại, thật sự cứ như vậy đi sao?
Công chúa đã từng nói, yêu cầu hắn ngày đêm một tấc cũng không rời theo sát nàng. Công chúa giờ phút này còn đang tức giận, hắn nếu là cứ thế mà đi, công chúa có thể càng giận dữ hay không?
Tần Mặc tiến thoái lưỡng nan, đứng dưới ánh trăng, có chút bất đắc dĩ.
"Ngươi còn chần chừ đến khi nào? "
Thanh âm thanh thúy mang theo tức giận bỗng nhiên từ phía sau vang lên. Tần Mặc quay người, thấy Chiêu Hoa công chúa chẳng biết mở cửa từ lúc nào, đứng ở cửa, nhìn hắn chằm chằm.
Ước chừng là đi gấp, nàng chưa đi giày, đi chân trần đứng trên mặt đất, nhìn hắn trong mắt tràn đầy lên án, Tần Mặc nhíu mày lại.
"Nếu là ta không ra, ngươi định đứng đến hừng đông sao?", giọng điệu chất vấn, thanh âm hơi có vẻ bén nhọn. Truyện đăng tại.
Chiêu Hoa công chúa mặt âm trầm, nhấc chân định đi về phía hắn, trong nháy mắt Tần Mặc đã đến trước mặt nàng, ánh mắt dừng chỗ chân nhỏ, lông mày nhíu càng chặt hơn, "Công chúa, mặt đất lạnh."
Chiêu Hoa công chúa theo ánh mắt hắn nhìn xuống, nhìn thấy chân mình, nàng mở miệng cười lạnh, " Lúc này lại quan tâm tới ta, đêm qua lúc gõ ta hôn mê, sao không thấy ngươi quan tâm ta?"
"...", Tần Mặc gục đầu xuống, công chúa đây là hưng sư vấn tội, hắn vẫn nên im lặng là hơn.
Thấy hắn không nói lời nào, Chiêu Hoa công chúa khẽ cắn môi, đúng là đồ ngốc. Nàng còn không tin chính mình không trị nổi hắn!
Nàng nheo mắt, trong nháy mắt tức giận dâng trào, quát lên: " Nếu ngươi đã không quan tâm ta. Vậy ngươi đi đi, mặc kệ ta ở bên ngoài, đông lạnh một đêm, ch.ết cóng ta chịu!"
Dứt lời, Chiêu Hoa công chúa đẩy ra hắn, giận dỗi đi ra ngoài, chưa đi hai bước, liền bị hắn từ sau bế ngang lên, đá văng cửa, đi vào trong phòng.
Công chúa nằm trong ngực hắn, nở nụ cười như ý, nụ cười này thoáng qua liền mất, nàng lập tức đổi lại vẻ mặt ai oán, "Ngươi ôm ta về làm cái gì, ngươi không phải là không quan tâm ta sao?"
Tần Mặc sắc mặt có chút mất tự nhiên, hắn nhẹ nhàng đặt công chúa ở trên giường, ánh mắt trầm tĩnh nhìn xem nàng, thở dài một tiếng, "Công chúa, thân mình là chính mình, chớ có bạc đãi nó."
"Bạc đãi lại làm sao, đối xử tử tế lại như thế nào". Chiêu Hoa công chúa bĩu môi, hối hận, "Ta bệnh nặng trong người, cần ngươi làm bạn, ngươi lại đối với ta chẳng quan tâm, ta làm công chúa còn có ý nghĩa gì. Không người thương, không người yêu, bệnh ch.ết sớm cho khỏe..."
Tần Mặc lông mày nhíu càng chặt hơn, hắn giúp công chúa đắp chăn, chỉ là do dự một chút, một đôi tay liền duỗi vào, nắm hai bàn chân nhỏ nhắn lạnh buốt trong tay. Đại khái là gần đây cũng làm nhiều chuyện gần người công chúa, dienndanlequydonn.com loại chuyện này làm qua một lần, lại làm lần thứ hai thì nội tâm khúc mắc liền thiếu rất nhiều. Hắn chăm chú nhìn công chúa, thấp giọng nói: "Công chúa không phải không người quan tâm."
"Vậy còn ngươi, ngươi thương ta... Yêu ta sao?", hai mắt Chiêu Hoa công chúa chăm chú khóa lại hắn, giọng điệu có vẻ thoải mái, trong đôi mắt lại rất nghiêm túc.
Ánh mắt nàng dời xuống, dừng trên chăn, có lẽ là trong bóng tối, cảm giác của con người thay đổi đặc biệt mẫn cảm. Lại có lẽ là cảm giác ấm từ chân truyền đến lòng nàng, làm cho nàng đột ngột tăng lên cảm giác năm tháng ấm êm. Có lẽ, nàng cùng Tần Mặc ở cùng nhau cũng không tệ.
Nếu là sau này hàng ngày đều có nam tử đang quỳ trước mặt làm bạn, nàng lạnh, hắn sẽ thay nàng sưởi ấm chân. Nàng xảy ra chuyện, hắn sẽ là người đầu tiên chạy tới, đem hết toàn lực che chở nàng. Nàng vui vẻ, sẽ chia sẻ niềm vui với hắn, hắn tất nhiên là cùng nàng cùng nhau vui vẻ. Nàng không vui, hắn sẽ ở bên cạnh nàng, cho dù chất phác chút, nhưng đáng quý nhất không phải là phần không rời không bỏ sao?
Nếu như là Nghiêm Như Thế nhìn thấy nữ nhân ngoài miệng như bôi mật vậy, chỉ cần nữ tử hơi có chút ám chỉ, liền động thủ động cước, cực biết dỗ lừa nữ tử chẳng lẽ liền rất tốt sao? Tần đầu gỗ tuy không có dỗ nàng vui vẻ, sẽ không thay đổi biện pháp đến trêu đùa nàng, nhưng là chỉ cần nàng cần, hắn sẽ tới, hắn quan tâm nàng lạnh nóng, vì thân mình nàng suy nghĩ... Đầu gỗ cũng có chỗ đáng ngưỡng mộ.
Nếu như Tần Mặc là phu quân, hắn tất nhiên là người đáng giá phó thác chung thân.
Tần Mặc sắc mặt cứng đờ, trong phòng không có đốt đèn, ánh trăng nhàn nhạt chiếu sáng, dưới ánh trăng gương mặt hắn không rõ.
Thật lâu, hắn mở miệng nói: "Công chúa là chủ tử của thuộc hạ, thuộc hạ kính trọng công chúa, tất nhiên là thương yêu công chúa."
"Kính trọng...", đây cũng không phải là đáp án nàng muốn nghe.
Chiêu Hoa công chúa nhìn hắn không chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Nhưng là ta giống như yêu ngươi, ngươi thật sự đối với ta...một chút cảm giác đều không có sao?" An Ninh quận chúa nói rất đúng, tình cảm liền nên làm rõ ràng, nàng chán ghét những thứ ngoắc nghéo cong cong vẹo vẹo. Nếu là ngay cả đối với Tần Mặc cũng cần phải phải quanh co lòng vòng, vậy nàng cũng quá thất bại. Tương lai có quá nhiều chuyện chờ nàng, nàng không có nhiều thời gian.
Tần Mặc cả người cứng lại rồi.
Đây là lần thứ hai công chúa thổ lộ.
Hắn ngước mắt, khi chạm tới đôi mắt trong suốt của công chúa lại khẽ giật mình, không biết làm sao. Nàng có một cặp mắt hoa đào rất đẹp, lông mi dày và dài hơi hơi cong lên, trong mắt nàng là bóng dáng của hắn, dường như trong mắt cũng chỉ có một mình hắn, tâm hắn lại bắt đầu cuồng loạn, so đêm qua còn muốn hơn mấy phần. Hắn mất tự nhiên quay đầu đi, nghĩ đến năm đó, hắn cả người tổn thương từ y quán đi ra, hắn không biết chính mình họ gì tên gì, không biết nhà mình ở nơi nào, trời đất bao la, hắn cũng không biết chính mình từ đâu mà đến, lại nên đi nơi nào.
Trong đầu giống như có một đám lửa, bùng cháy hừng hực, hắn không thấy rõ bóng dáng trong lửa, nhớ mang máng có một thanh âm thống khổ không ngừng kêu gào: chạy mau, chạy mau, chạy đi kinh thành ——
Chạy mau, đi kinh thành ——
Hắn không biết chủ nhân của thanh âm kia là ai, không biết mình vì sao muốn đi kinh thành, càng không biết trong kinh thành có cái gì đang chờ hắn. Hắn biết chính mình quên đi rất nhiều thứ, nhưng hắn nỗ lực nhớ lại, lại không thể nhớ nổi. Cuối cùng hắn vẫn là đi về phía kinh thành, trừ chỗ này, hắn cũng không có chỗ nào để đi.
Một đường ăn xin, một đường nghe ngóng, một đường xóc nảy, nhận hết cực khổ, đi ước chừng hơn tháng, cũng chưa thấy đến. Ngay lúc hắn rốt cuộc đi không được, dừng lại nghỉ ngơi, thì có một đám trẻ con đi tới . Lúc nhìn thấy hắn bọn họ che mũi lộ ra vẻ mặt chán ghét, chỉ vào hắn chửi rủa, cũng không biết là đứa nhỏ nào ra tay đầu tiên, bọn họ lấy cục đá ném hắn, tiến lên đạp hắn, cười nhạo hắn...
Hắn đói đến choáng đầu, cả người bất lực, né tránh không kịp, chỉ có thể mặc cho bọn họ ức hϊế͙p͙. Lúc kinh hoảng bất lực nhất, một giọng nói thanh thúy vang lên, "Các ngươi đang làm cái gì?"
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé dưới ánh mặt trời chói chang, nàng vung tay nhỏ, ra lệnh người hầu bên cạnh đuổi những người đó đi, cất bước đi về phía hắn, đứng ở trước mặt hắn, một đôi mắt đào hoa đánh giá hắn, xì một tiếng nở nụ cười, " Rõ ràng có tay có chân, sao lại đơ như khúc gỗ để mặc người ta ức hϊế͙p͙."
Hắn ngây dại.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, da nàng mềm mại, mặt mày cong cong, một đôi mắt to như là biết nói chuyện, nhìn hắn mang theo chút lo lắng, bên trong không có chán ghét, tiến lên lôi kéo tay của hắn, nói: "Tiểu ca ca ngươi đừng sợ, bọn họ đã muốn đi rồi, sẽ không bao giờ lại có người đến khi dễ ngươi, ngươi nói cho ta nhà ngươi ở nơi nào, ta sai người đưa ngươi trở về."
Một khắc này, hắn cho rằng chính mình nhìn thấy tiên nữ.
Từ đây, cả trái tim hắn đều dừng tại trên người nàng, từ khi đó, hắn liền hạ quyết tâm, giờ phút này, nàng cứu hắn, bảo vệ hắn, đối xử tốt với hắn. Ngày sau, hắn chắc chắn mạnh mẽ lên, đến lúc đó, liền đổi hắn đến hộ nàng.
Với hắn mà nói, thay vì nói công chúa là chủ nhân của hắn, chẳng bằng nói, Chiêu Hoa công chúa là người hắn muốn bảo hộ cả đời.
Thấy hắn cúi thấp đầu, không nói lời nào, Chiêu Hoa công chúa nhẹ nhàng đẩy hắn một chút, "Ngươi không có gì muốn nói sao?" Sau khi nàng chính miệng nói ra yêu hắn, hắn lại ngu ngơ hả?
Không nên.