Chương 3

Phải có Triệu Minh ở đây...
Đình Nghi lại bị thân ảnh của Triệu Minh làm cho ngây ngốc. Anh đang xoã thùng, mái tóc sốc sốc trong gió khi anh chạy làm cho gương mặt có tí ngố nhưng lại quyến rũ lạ thường.


Đình Nghi kê sát mặt của mình vào hàng rào sân bóng hơn, miệng thì cứ ngu ngơ hé nụ cười, ánh mắt theo sát người Triệu Minh.
Đôi lúc vu vơ ánh mắt Triệu Minh lướt qua chổ Đình Nghi khiến trái tim Đình Nghi bồi hồi.
Ngẩn ngơ nhìn Triệu Minh mà Lục Anh đứng kế bên gọi cũng không nghe.
- Nghi, vào lớp rồi....


- Nghi vào lớp rồi đi thôi...
Đình Nghi chân cứ như bị đóng băng, đứng mãi. Lục Anh mới lôi Đình Nghi.
- Về lớp nào, chuông reo rồi.


Khi thấy đội bóng cũng tập hợp lại một chỗ, đập tay nhau, cười đùa thì càng làm cho Đình Nghi không muốn rời đi hơn. Triệu Minh với nụ cười tươi, hé ra một chiếc răng khểnh, mặt còn lấm tấm mồ hôi, đứng với đám bạn nhưng nỗi trội hơn với dáng cao trội hơn một tí.


Aaaa~ tâm trí của Đình Nghi cứ treo lơ lửng chín tầng mây không làm thế nào kéo xuống được.
Lục Anh lại lôi Đình Nghi đi dược một bước cũng là một quá trình khó khăn, lôi được một bước Lục Anh thở một hơi thật sâu.


Trong sân bóng, đội bóng vẫn chưa rời đi, thì nhất định Đình Nghi sẽ chẳng chịu rời đi. Đâu phải lúc nào cũng có cơ hội ngắm như vậy.
Bạn Triệu Minh cũng thấy Đình Nghi cứ ngẵn ngơ từ nãy giờ mới ghé lại nói nhỏ với Triệu Minh.
Đình Nghi khá ngạc nhiên, chăm chăm nhìn.


available on google playdownload on app store


Người bạn đó vừa nói xong là Triệu Minh nhìn sang hướng Đình Nghi ngay.
Đình Nghi liền trở mặt, ngại ngùng quay đi, không cần Lục Anh kéo nữa mà tự bản thân chạy đi một mạch.
Triệu Minh cùng người bạn vừa nãy bậc cười, giải tán đội bóng về lớp.


Cứ như vậy, mỗi sáng lại ra nhìn Triệu Minh đá bóng. Đi lần lần từ ngoài hàng rào, đến cửa hàng rào, vào gần hàng ghế và ngồi tại hàng ghế trong sân bóng.


Nhờ vào được hàng ghế mới nghe ngóng được từ những nữ sinh khác, người Đình Nghi thầm mến cũng như mục tiêu của nhiều người khác tên là Triệu Minh lớp 9A, là một học sinh xuất sắc của trường.


Oa~ không ngờ người Đình Nghi thầm mến lại sáng lạn như một ngôi sao thế kia. Trái tim Đình Nghi thêm phần xao động.
Đình Nghi luôn kể tất cả cho Lục Anh, Lục Anh mới nói:
- À thì ra mày đơn phương Triệu Minh à.
Đình Nghi không nói, mặt lại đỏ lên, ngại ngùng.


- Nghi à, đừng nhìn bề ngoài mà vội vàng!
- Hả?!
Lục Anh lặng im không nói. Phải chăng Triệu Minh có vấn đề gì?
Kết thúc năm học đó... Chuyện tình của Đình Nghi vẫn chẳng có gì ngoài Đình Nghi nhớ nhung và trộm nhìn Triệu Minh. Có vài lần muốn viết thư nhưng ngại đưa lại thôi.


Kết thúc năm học đó... Đình Nghi không còn thấy Triệu Minh nhiều nữa.
Khi lên lớp 9 chỉ tình cờ gặp ngoài đường, đôi khi thấy Triệu Minh cặm cụi đọc sách, đôi khi lại thấy đi với một người con gái.
Những lúc thấy Triệu Minh đi với một người con gái là Đình Nghi như ch.ết lặng.
Anh có bạn gái sao?


Câu hỏi luôn dằn vặt Đình Nghi mỗi đêm.


Những lúc thấy như vậy là hai ba ngày sau tâm trạng của Đình Nghi liền xuống dốc trầm trọng, mặt sụ xuống, tâm tình bấn loạn, buồn bã không buồn nói chuyện với ai cả, kể cả dì Du và Lục Anh cũng không hỏi han được gì. Chỉ có quyển nhật kí là thứ khônh bao giờ Đình Nghi giấu điều gì cả.


Đình Nghi còn hay tự trách mình: sao không mạnh dạng đưa thư tình cho Triệu Minh một lần? Có khả năng còn được đáp trả!
Còn hay nghĩ Triệu Minh đã thích mình thông qua ánh mắt hay nhìn mình.
Phải rồi đơn phương lúc nào cũng rụt rè, ảo tưởng và đau khổ...


Đến khi lớp 10, biết Triệu Minh học tại trường này, Đình Nghi mới đăng kí vào đây học, cũng không quên kéo theo cả bạn thân của mình học chung cho có đồng bọn - Lục Anh.


Thời điểm hiện tại chính là tuần trước Đình Nghi đã kể với Lụa Anh tất cả, cũng nói cả chuyện sẽ quyết tâm gửi thư tình cho Triệu Minh... Và dựa vào cái lắc đầu cũng có thể hiểu, Triệu Minh không hồi âm gì cả.
Tiết học mới bắt đầu...


Ra chơi... Sự xuất hiện của nam sinh mới làm náo loạn cả sân trường.
Đình Nghi cùng Lục Anh đi xuống mua ít thức ăn. Căntin đang yên yên tĩnh bỗng dưng ồn ào. Đình Nghi quay lại xem tình hình...
À thì ra Hotboy đang ở đây!!!
Hắn ta bước đến gian hàng một cách nghêu ngao, hiên ngang như một đại ca bang nhóm tiếng tăm.


Đình Nghi cùng Lục Anh né sang một bên vài bước nhỏ, giữ khoảng cách, nếu không cứ tuỳ tiện chạm vào người hotboy - thiên thần của bao người có nước bị xé thành trăm mảnh mất.
Đình Nghi đã nhớ và khắc ghi trong tâm trí chuyện chiều hôm qua.


Phải! Cậu hotboy này chính là người tự tiện giật ô của Đình Nghi chiều mưa hôm qua. Nay chạm mặt ở đây, cảm xúc có tí phẫn nộ, xung quanh có thoang thoảng mùi ám khí.
Đình Nghi kìm nén,tỏ ra thật bình tĩnh lựa chọn thức ăn. Bổng nghe thoáng một giọng nói chuyền qua tai.


- Hình như tôi gặp cậu ở đâu rồi thì phải!...






Truyện liên quan