Chương 7

Vẫn không sao, chưa hẳn là quá trễ!
Đình Nghi đứng trước cổng trường rồi thở, sau đó mới từ tốn đi vào sân.


Sân trường thì lúc nào cũng nhộn nhịp. Đi lên hành lang đầu tiên, Đình Nghi vừa đi vừa nhìn xung quanh, hầu như không có gì xãy ra. Hành lang tiếp theo, vẫn bình thường. Hành lang cuối cùng là gần đến lớp của cô.


Vừa bước hết bậc cầu thang, bước hai bước, xoay người về bên trái hướng về lớp thì... Đình Nghi đứng sựng lại.


Lâm Thức và Triệu Minh đang đi về hướng cô, chắc có lẽ vừa ngang qua lớp cô làm gì đó, chứ Triệu Minh trước giờ ít xuất hiện ở hành lang dãy này. Còn hôm trước đi lướt ngang qua chắc chỉ là sơ xuất nhằm đường. ( người ta đi nhìn chị mà)


Có chút nhói lòng, có chút bối rối (chạm môi chị rồi), Đình Nghi liền lấy lại tinh thần, hít một hơi thật sâu, tỏ ra thật lạnh mới đạp gót đi tiếp.
Khoảng cách còn tầm 8m....
7m
6m
5m
4m
3m
2m
1m
- Hey! Nói chuyện với tôi một chút được không?


Lâm Thức chặn đường Đình Nghi, cất lời, miệng còn cong cong hé nụ cười, chắc không nghiêm túc gì cả.
Nghe gọi Đình Nghi dừng lại một chút, đầu vẫn không ngẩn lên nhìn, bước đến thêm một bước nhỏ, nói


available on google playdownload on app store


- Tôi không có chuyện muốn nói với cậu. - Đồng thời định lách sang phải đi tiếp. Lại bị chặn đường.
Lâm Thức lách qua trái một chút, giơ tay lên định nắm hai vai Đình Nghi ngăn chặn nhưng lại đổi lại thành động tác như định giải bày gì đó. Lại nói.


- Này sao lại xưng hô như vậy với tôi, dù thế nào cũng phải nể tôi lớn tuổi hơn mà gọi một tiếng "anh" chứ?
- Đây là chuyện anh muốn nói với tôi. - Đình Nghi ngước mặt lên, lạnh nhạt nói một câu. - Vậy nói xong chưa? Tôi muốn về lớp, phiền anh tránh sang một bên.
Lâm Thức cười.


- Không. Có chuyện lớn hơn chuyện thế này.
Vẫn mặt lạnh Đình Nghi đáp.
- Anh có chuyện muốn nói nhưng tôi không muốn nghe được chứ?
Lâm Thức hơi nghiêm nghị, chỉ ngón tay cái sang bên cạnh.
- Thế còn bạn tôi muốn nói chuyện?
Đình Nghi không chuyển dời ánh mắt trực tiếp trả lời.


- Người ấy...- dừng lại một chút, dồn hết dũng cảm bình sinh đến giờ nói tiếp - Tôi càng không muốn nói!
Xong liền hấc cả phần bên của Lâm Thức và bước đi. Lâm Thức ngơ ngác nhìn theo Đình Nghi, rồi lại nhìn vẻ mặt không một tí cảm xúc của Triệu Minh lắc đầu.


Nghe xong câu tuyệt tình vừa rồi Triệu Minh tan nát cõi lòng, nhưng vẫn len lõi một chút vui mừng.
Có lẽ từ lúc này, anh đối với cô chẳng là gì cả cũng như anh đã nói cô không là gì cả.
Và có lẽ anh đã có động lực từ bỏ tình cảm không môn đăng hộ đối này. Không còn cảm thấy áp lực.


Triệu Minh im lặng quay gót, Lâm Thức chẳng có thể cất lên lời nào, cũng lẽo đẽo theo sau.
Đình Nghi bước vội, rồi lại dừng lại. Gương mặt cô thả lõng hơn, lại trở về vẻ buồn bã.


Cô..chính cô vừa tuyệt tình từ chối cuộc đối thoại có lẽ sẽ bắt đầu từ Triệu Minh, cũng như cô vừa tuyệt tình cắt đứt quan hệ. Cắt đứt tình cảm của chính bản thân.
Thật khó khăn!


Những ngày qua, Đình Nghi đã suy nghĩ rất nhiều. Vì sao anh lại không chấp nhận tình cảm của cô? Cô có gì không tốt sao?
Rồi lại chính mình dằn vặt bản thân. Chắc thật sự cô có điểm xấu, có điểm không đẹp trong mắt anh! Hay anh chê cô là một con nhỏ không đủ điều kiện bên anh?


Cô mồ côi, nhà không giàu có gì, học không giỏi.... Rốt cuộc, là tất cả những gì cô có không xứng đáng với anh.
Đặt chữ "bỏ mặc" lên hàng đầu trong suy nghĩ.
Phải! Không đến được với nhau. Không xứng với nhau thì thôi. Bỏ mặc!


Bây giờ thì quan trọng cứ học hành đi đã. Trên đời này không phải chỉ có anh ta là tốt nhất. ( còn có Lâm Thức ca ca kìa chị)
Những tiết học lại trôi nhanh, ngày tháng cũng không chờ đợi điều gì mà chậm trễ nhịp. Một chuỗi ngày lại trôi qua, không suy nghĩ, không buồn phiền, không nặng nề...


Hôm nay lại một ngày chiều mưa, đang đi lang thang trên phố với cái ô mới ( Lâm Thức ca ca anh không trả ô cũ cho chị à? -ĐN: hắn nuốt trọn rồi - LT: tui vô tội mà).


Góc phố nhỏ vẫn vậy, vẫn nhường đó hình ảnh... Ý có ai đằng kia quen quen nhỉ? Đình Nghi nhìn cảnh tượng trước mặt. Trời mưa to quá thật sự cũng không nhìn thấy rõ. Đình Nghi vẫn chăm chú, nhìn kĩ một chút. A! Biết rồi! Đình Nghi cười tươi thầm khen mắt mình thật tinh. Đó là Lâm Thức. Phải rồi là Lâm Thức, kế bên còn một người, hình như là một người nữ.


Đình Nghi bước gần lại hướng đó. ( -ĐN: ê ê tui đính chính là nhà tui hướng đó chứ không phải tui nhiều chuyện đâu nha, đừng nghĩ xấu tui)
Hai người trông như đang giằn co, chắc là Lâm Thức quen cô ta, giờ chán nên đòi chia tay mà cô ta không chịu rồi. Chắc chắn là như vậy.


Đình Nghi lại thầm khen óc mình quá thông minh.
Mưa chợt nhỏ lại, âm thanh truyền đi xa hơn một tý, Đình Nghi đứng lại chỗ cũng cách không xa hai người kia mấy nên cũng nghe được thoang thoáng cuộc đối thoại giữa hai người.
- Anh à, em xin anh. Đừng bỏ em. Em còn yêu anh nhiều mà.


- Nhưng tôi không còn yêu cô. Tôi chán cô rồi.
Thế nào lại giống như trong phim tình cảm Hàn Quốc, mấy thằng cha chỉ thích yêu qua loa, thấy vật lạ là làm quen, quen cho vui rồi bảo hết tình cảm rồi bỏ người ta. Đểu! Hết sức đểu!
Đình Nghi len lén ngóng chuyện, rồi len lén phê bình ( thế mà bảo không nhiều chuyện)






Truyện liên quan