Chương 24
Đình Nghi đi làm như thường ngày, đi đến trước quán thì bỗng thấy phía trên kia có gì là lạ, đứng lại quan sát một chút.
Chị chủ từ trong quán thấy Đình Nghi bên ngoài mắt nhìn phía trên mãi, liền lớn tiếng gọi.
- Nghi Nghi, vào quán nhanh đi.
Đình Nghi nghe gọi, nhìn vào quán rồi đi vào.
- Chuyện gì ạ?
Linh Y nói.
- Em đang nhìn quán phía trên kia đúng không? Đông khách chứ gì?
Đình Nghi ngạc nhiên vì chị chủ lại đoán trúng, liền gật đầu. Linh Y nói tiếp.
- Tí nữa Thức đi làm, hai đứa sang ấy thám thính giúp chị. Vì mùa này các quán ấy cũng giống như chúng ta hay làm ra các chương trình khuyến mãi cho tình nhân lắm.
- Tình nhân? Em với hắn...
- Làm sao?
Từ đằng sau Lâm Thức sà tới chen miệng vào. Đình Nghi giật mình nhìn sang. Còn Linh Y thì vui vẻ.
- Vừa nhắc tào tháo, Lâm Thức đến ngay.
Đình Nghi và Lâm Thức nhìn Linh Y bất mãn.
Có cả câu đó...?!
Lâm Thức lại quay về chủ đề chính vừa nãy, ghé vô tai Đình Nghi nói nhỏ.
- Không phải định phơi bày sự thật đó chứ?
Đình Nghi cười
- Hihi ai nói gì đâu.
Linh Y lại nhắc chuyện (cái ao lòng anh cứ thấy nao nao *xàm*) vừa nãy nói.
- Đình Nghi em hiểu chưa. Giờ người yêu em tới rồi dắt nhau đi (trốn:v) đi. Chị còn phải chăm sóc lại nhan sắc đi tìm "gấu chó" của mình. Cô đơn mãi thế này chắc bị hai em dùng đường chôn mà ch.ết.
- Chị không định bán hôm nay sao?
- Chị nói thế thôi, chứ kiếm tiền vẫn quan trọng mà.
- Trời!!!
Lâm Thức và Đình Nghi đành cạn lời với chị chủ. Sau đó liền bàn bạc với nhau để đi thám thính tình hình.
- À chị chỉ cho hai đứa nghỉ một giờ thôi nhá. Lố giờ chị trừ lương thì đừng mà xin với xỏ.
- Ok.
Hai người giả vờ tình nhân lại giả đò làm cặp khách tình nhân đi đến quán café. Thật sự đang rất đông vui. Hai người bước vào quán.
Ánh mắt Đình Nghi loé lên vì sự đẹp đẽ trong quán, chút cổ kính lẫn với hiện đại. Và nhiều hơn cả phụ vụ toàn là nam nhân, nước da trắng, gương mặt tuấn tú, hay cười.
Cảnh đẹp mĩ miều thế này quả là lôi cuốn người khác.
Đình Nghi đứng ch.ết cứng tại chỗ. Lâm Thức kế bên như là hư vô.
Cảm giác bị gạt sang một bên ôi chua!!!
Lâm Thức ngắt nhẹ Đình Nghi một cái.
- Trai đẹp bên em nè. Nhìn đâu vậy.
- Xùy anh xê ra.
Lâm Thức khó chịu vì thái độ của Đình Nghi.
- Rốt cuộc em muốn làm nhiệm vụ hay ngắm trai.
- Tất nhiên là.....ngắm trai...
Rẹt.... Sét đánh ngang tai.
- Nhưng sẽ vừa làm nhiệm vụ vừa ngắm.
Đình Nghi nói xong tiến đến một bàn trống, nở một nụ cười gian. Lâm Thức đi theo, lòng chỉ muốn chém hết bọn trai trong này.
À trai đẹp yêu nhau cả rồi.
Câu nói được vô vàn người sử dụng này bỗng xuất hiện trong đầu Lâm Thức. Nhưng nhìn bộ dạng nhìn đến phát thèm của bạn nữ kia thì chắc có nói ra thì mặt trời cũng không mọc hướng tây được, đã mê trai thì không bỏ được.
Thôi bổn đại nhân im lặng.
Một người nhân biên đi đến bàn Đình Nghi. Đình Nghi đã quan sát thấy từ phía xa, lòng lâng lâng.
Trai đẹp tiến tới bàn mình ahihi. ( cười là thấy dê rồi: )
Gần hơn nữa thì mọi cảm xúc vui mừng tuột dốc toàn bộ. Đình Nghi trơ mắt nhìn Lâm Khả tiến lại, miệng cứng đờ không nói nên lời.
Lâm Khả cũng đã thấy Đình Nghi, và bóng lưng Lâm Thức nhưng không dám chắc là Lâm Thức vì anh ngồi ngược lại.
Thấy Đình Nghi vẫn chưa hồi âm cho mình, nay lại thấy đi với người con trai khác hơi không vui.
Tiến đến bàn Đình Nghi, Lâm Khả vẫn phải vui vẻ thực hiện công việc.
- Hai vị dùng gì?
Đình Nghi thật sự là muốn giấu mặt đi vì Lâm Khả cứ nhìn chằm chằm, ngại ngùng không nói nên lời.
Lâm Thức ngước lên nhìn thì thấy Lâm Khả thât sự cũng khá bàng hoàng. Sau đó lại cười.
- Cu cậu đã biết đi làm rồi sao?
Lâm Khả cười trừ. Lâm Thức nhìn Đình Nghi có vẻ không ổn, liền kêu hai tách café. Lâm Khả rời đi rồi, Đình Nghi mới thở phào.
Không biết An Nhã có nói cho Lâm Khả biết chuyện của mình chưa? Bây giờ lại gặp thế này! Giấu mặt đi đâu đây!
Đúng là ở quán có khuyến mãi, lại chiêu mộ một dàn nhân viên hút hồn nữ giới nên mới đông như vậy!
Thám thính xong rồi thì về thôi. Hai người đồng thời đứng dậy. Tuy cả buổi chẳng nói câu nào với nhau nhưng có vẻ lại tâm đồng ý hợp.
Hai người rời quán. Lâm Khả chạy theo Đình Nghi.
- Đình Nghi! Đình Nghi! Đợi một lát.
Đình Nghi dừng bước quay lại nhìn. Còn Lâm Thức thì không thể làm kì đà cản mũi nhưng lại xoáy một câu.
- Sắp hết thời gian rồi đó.
Rồi thong dong bước đi. Đình Nghi nghe câu đó, lòng cũng khá nôn nóng. Lâm Khả chạy đến, không biết trong lòng thế nào nhưng Đình Nghi chưa bao giờ thấy Lâm Khả có thái độ khác ngoài biểu cảm cười. Lâm Khả cố chạy hết sức. Đình Nghi vẫn nhìn.
Lâm Khả chạy đến trước mặt Đình Nghi, giọng mệt mõi, thều thào.
- Sao....cậu...vẫn chưa....trả lời tôi?
Đình Nghi lúng túng. Không quen từ chối lại không muốn đồng ý.
" Sắp hết thời gian rồi đó! " Câu nói đó vang vọng trong đầu Đình Nghi.
Đình Nghi lại vội lãng tránh.
- Xin lỗi, tôi trễ rồi. Chào cậu.
Rồi một mạch rời đi. Lâm Khả chỉ biết ngậm ngùi nhìn theo bóng dáng Đình Nghi, khòng biết làm gì hơn.
Lần thứ hai..!!