Chương 56
Trước khi ch.ết, được con gọi dì một tiếng "mẹ" thì dì ch.ết cũng có thể nhắm mắt thanh thản rồi.
Đình Nghi bất giác im lặng. Từ nhỏ cô đã mất đi cả cha lẫn mẹ, chỉ có dì Du luôn chăm sóc cô. Tuy một tiếng mẹ cô chưa bao giờ dám chính thức gọi trước mặt dì ấy, nhưng thâm tâm cô đã thừa nhận người mẹ này từ rất lâu, rất lâu rồi.
Nếu bây giờ đó là ước muốn của mẹ, vậy thì...
"Thôi, chắc ta lại làm khó con con phải không? Ta thật là.."
"Mẹ!"
Tiếng gọi ấy cất lên, bay bỏng khiến lòng dì Du như trút đi một gánh nặng lớn.
Tiếng gọi ấy cất lên, nhẹ nhàng nhưng lại khiến lòng người ch.ết lặng. Lâm Thức đã dẫn bác sĩ đến trước cửa phòng bệnh, lại nghe tiếng gọi đó mà ngăn cản.
Giây phút này, vẫn không nên chen vào.
Nghe tiếng mẹ này, thật sự không có từ nào có thể diễn tả được tâm trạng của dì Du.
Mới trước đó nói rằng, tâm nguyện cuối chỉ là muốn nghe một tiếng mẹ.
Nhưng khi nghe được rồi lại không đành lòng bỏ đi.
Không đành lòng!
Dì Du là người chăm sóc cho Đình Nghi từ khi còn trong bụng bà chủ, rồi đứa bé ấy chào đời, ông chủ bà chủ vui mà bà cũng vui lây. Hằng ngày nhìn đứa bé ấy không ngừng lớn lên. Tập đứng tập ngồi tập nói, bi bô gọi cha gọi mẹ, từ một tinh linh nhỏ bé trở thành một tiểu quỷ rất đáng yêu.
Đáng thương thay, vừa nhớ rõ gương mặt cha mẹ lại chỉ có thể nhìn thấy họ qua tấm ảnh lạnh tanh. Đêm đêm khóc đòi mẹ, ngày ngày chỉ thui thủi một mình, không muốn nói chuyện, cũng chẳng muốn gặp mặt ai. Ăn lại càng ít, người càng lúc càng ốm.
Đến trường bị bè bạn trêu chọc chỉ biết chạy trốn. Có hôm trốn kĩ quá cô giáo tìm không ra phải gọi dì Du tới gọi ra. Có lần sốt cao nhập viện cả một tuần, đêm mớ gọi mẹ, đáng thương vô cùng.
Lớn hơn một chút đã cởi mở hơn, học về mắt cũng không xưng húp nữa, không còn bị bạn bè xa cách nữa. Cuộc sống dần vui vẻ hơn, thành tích học tập cũng cải thiện hơn nhiều.
Chứng kiến quá trình trưởng thành của đứa trẻ ấy, bây giờ tâm nguyện lớn nhất cũng đạt được rồi, lại tham lam không muốn từ bỏ sớm như vậy.
Con người ta đúng là tham lam như thế.
Trong cái hạnh phúc đó, những cơn đau nhói làm toàn thân tê dại đi, đã kéo dì Du về lại với hiện tại.
Hạnh phúc mới đến cuối cùng lại hóa buồn đau.
Dì Du vẫn gượng cười "Vậy là tâm nguyện lớn nhất của ta cũng hoàn thành rồi. Thật tốt. Thật tốt..."
Bỗng dưng máy nhịp tim kêu lên, hơi thở của dì Du ngày càng yếu đi. Đình Nghi hoảng hốt "Mẹ. Mẹ là sao vậy? Mẹ, mẹ ơi."
Lúc này Lâm Thức cùng bác sĩ vội vàng chạy vào.
Bác sĩ: "Nhanh để tôi kiểm tra."
Y tá: "Mời cô ra ngoài, giữ bình tĩnh để bác sĩ kiểm tra."
Lâm Thức đến đỡ Đình Nghi ra, tay Đình Nghi nắm chặt gra giường, không muốn đi, Lâm Thức an ủi "Đi thôi. Sẽ không sao đâu. Sẽ không sao đâu. Đã có bác sĩ ở đây rồi."
Đình Nghi nghĩ một chút rồi cùng Lâm Thức đi ra ngoài.
Cuộc kiểm tr.a này trôi qua rất nhanh... rất nhanh...
Đình Nghi thoả hiệp đi ra ngoài, vừa đóng cánh cửa lại thì ánh mắt liền dính vào khung kính nhỏ nhỏ trên cánh cửa.
Bác sĩ làm đủ mọi kiểm tra, cố gắng dùng mọi biện pháp để giữ được tính mạng của dì Du.
Nhịp tim lên xuống thất thường, sau đó liền biến thành một đường thẳng cùng tiếng kêu tít dài không hồi kết.
Dì Du nhắm mắt lại, buông hơi thở cuối cùng, đôi môi lại ẩn hiện nét cười.
Tâm nguyện của bà hoàn thành rồi. Dù tiếc nuối nhưng cũng rất hạnh phúc.
Từ giây phút đó cả người Đình Nghi ch.ết sững, cổ họng cô đặc, không thể phát thành tiếng, nước mắt vừa mới cố kèm nén đó lại vô thức rơi xuống, trong lòng có thứ gì đổ nát rất lớn.
Bác sĩ cùng y tá tỏ lòng thương tiếc vô cùng, cởi khẩu trang, mũ ra, cúi đầu trước dì Du. Bọn họ cũng có một phần trách nhiệm với tính mạng của bệnh nhân, xãy ra chuyện nhưng vậy cũng để lại một gánh nặng trong lòng bọn họ.
Thi thể của dì Du được tấm vải trắng phủ qua đầu.
Bây giờ dù không muốn đối mặt thì ông trời cũng bắt phải đối mặt.
Bác sĩ đi ra, nhìn Đình Nghi cũng chỉ có thể thở dài, lúc này có nói gì cũng chỉ là biện hộ cho sự bất tài của chính mình, bác sĩ đành cúi đầu trước Đình Nghi rồi rời đi.
Đình Nghi vẫn đứng đó, ánh mắt vô hồn hướng về chiếc giường, không thể thốt nên lời gì cả.
Lâm Thức đứng kế bên, chứng kiến hết tất cả, tâm anh cũng hoảng hốt, rối loạn, anh cũng chỉ im lặng, rơi nước mắt.
Người con gái của anh lại chịu một tổn thương lớn nữa rồi.
Trong lòng bất giác cuộn lên một khát khao lớn, là phải bảo vệ cô ấy, cho cô ấy hạnh phúc nhiều hơn, nhiều hơn, nhiều hơn.
Lâm Thức gạt nước mắt, tiến lại chỗ Đình Nghi kéo cô vào lòng.
"Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."
____________
Xin lỗi vì lâu quá không ra truyện. Còn ai theo dõi không ạ T.T