Chương 14
Cô giống như là mật ngọt, làm cho anh nếm một lần rồi lại môt lần.
Tuy rằng cô gái dưới thân phi thường không xứng hợp, nhưng dục vọng là một loại bản năng của nhân loại, hơn nữa anh nhìn thấy được, cô đối với anh kỳ thật đang có vô hạn mị hoặc ch.ết người.
Anh có thể xác định trăm phần trăm, cô gái nhỏ quật cường này kỳ thật còn lưu luyến anh, chỉ là giữa bọn họ giống như đang có một bức tường vô hình, nếu cô đã đóng cửa trái tim mình, vậy anh đành phải vượt qua bức tường này, cho dù dùng tất cả các biện pháp xấu xa nào, cũng phải tiến vào trái tim của cô.
Anh cùng với cô bất đồng, bởi vì anh chỉ cần đặt ra mục tiêu, sẽ cố gắng hướng mục tiêu đi tới, cùng cá tính sáu mươi phần trăm của cô hoàn toàn bất đồng.
Năm năm trước cô bất ngờ đá anh, năm năm sau lại ở trên người anh, gán cho một đống tội danh, cho dù có cho cô cơ hội, cũng không nguyện ý nghe rõ sự thật.
Không sao cả, cái anh có chính là thời gian.
Trình Dư Chân đem Bra của cô đẩy lên trên, bàn tay thay thế vào đó, lập tức mê muội.
Anh thực thích bộ ngực nhỏ của cô, nho nhỏ, cũng rất đáng yêu, để cho anh có thể một tay nắm giữ, anh thích xúc cảm như vậy.
Lâm Gia Gia vặn vẹo thân mình, lại chỉ là gia tăng phản ứng tự nhiên nhất của thân thể.
Cô khẽ thở gấp, không lâu sau, cô cảm nhận được cơn run rẩy giống như trong mộng tựa hồ đang dần dần dâng trào lên thân thể của cô.
Thuộc loại bản năng của thân thể, cô không thể kháng cự, hơn nữa tuấn nhan của anh đang ở trước mắt mình, làm cho cô giống như bị trúng cơn nghiện, không thể tự kềm chế.
Cô còn muốn kháng nghị gì đó, chỉ thấy hai đầu ngón tay của anh không ngừng xoa bóp, thân mình mẫn cảm rốt cuộc không chịu nổi, nhẹ nhàng run lên.
Anh lộ ra nụ cười tà, động tác không thể gọi là quân tử, giống như thợ săn ác liệt đang đùa bỡn con mồi đã đầu hàng, đầu lưỡi còn lướt qua hai má phấn của cô, sau đó chuyển tới xương quai xanh của cô, nhấm nháp mỹ vị của cô.
Cô cắn môi, không muốn phát ra tiếng rên rỉ tu nhân, nhưng khi đầu lưỡi của anh ɭϊếʍƈ xuống, vẫn là nhịn không được rên nhẹ một tiếng.
Dục vọng chinh phục ở trong cơ thể của anh càng lúc càng lớn, vì thế tay anh lại chuyển dần xuống thân dưới của cô.
Không bao lâu, chiếc quần dài màu trắng của cô đã bị cởi ra.
Trình Dư Chân khẽ động, quỳ gối dưới giường, sau đó bàn tay to của anh tách đôi chân cô ra, một mùi hương nữ tính xông vào mũi anh, làm anh mê say.
Anh vươn tay, trùm lên chiếc qυầи ɭót nhỏ, không ngừng trêu chọc, giống như muốn khoét một đường thẳng đi vào trái tim của cô.
"Đừng mà." Cô rốt cục nhịn không được khẽ kêu lên. Nếu anh còn tiếp tục như vậy, cô sợ bản thân không có sức để phòng thủ sự xâm lược của anh.
"Không cần sao?" Anh thốt ra tiếng cười đùa cợt, "Từ lúc anh biết em đến giờ, em không biết nói dối, phản ứng của em như vậy là không cần sao?"
Hai gò má của cô đỏ bừng, liều mạng muốn ngồi dậy, bất đắc dĩ thân thể của cô như là kẹo đường hòa tan, mềm nhũn vô lực.
Nếu không có sức lực để chạy trốn, cô chỉ có thể ưỡn cong người dậy, hô hấp càng lúc càng dồn dập, ngoan ngoãn thừa nhận cuộc tấn công mới của anh.
"Trình Dư Chân?" Hai mắt của cô có chút sương mù, thanh âm cũng trở nên kiều mỵ.
"Gia Gia, em còn dám nói em không có cảm giác không?"
"Đừng nói nữa," Thực dọa người nha! Cô hờn dỗi mắng, "Anh dừng tay!"
"Không cởi ra, sẽ bị cảm đó." Động tác của anh gọn gàng cởi qυầи ɭót của cô ra, không cho cô có thời gian suy nghĩ, bàn tay của anh đã thay thế vào đó.
Lâm Gia Gia không ngừng cầu xin anh, Trình Dư Chân ngoảnh mặt làm ngơ.
Ý thức của cô dần dần mơ hồ, trong cơ thể càng lúc càng nóng, gần như đến mức không thể khống chế lý trí cùng cảm giác thẹn thùng ném ra phía sau.
"Nóng quá." Cô thực sự rất nóng, hai chân trong lúc này giống như là có vạn con kiến đang cắn cắn, không an phận vặn vẹo thân thể.
Anh tà nịnh nhếch khóe miệng lên, ngón tay càng thêm mềm mại, xoa nắn.
Hai tay của cô bị băng gạc trói chặt, muốn ngăn cản anh, lại lực bất tòng tâm, chỉ có thể theo động tác của anh, không ngừng bị rơi vào tay giặc.
Hậu quả không có sức chống đỡ, chính là sẽ rơi vào biển dục vọng.
Khi anh nhận thấy được cô sắp đạt tới cao trào, cố ý rút ngón tay ra, nhìn cô giống như cánh hoa đang run rẩy trước cơn gió lạnh.
Cô híp hai mắt lại, lộ ra vẻ mặt chưa thỏa mãn.
"Muốn sao?" Anh nhìn cô, thân mình lập tức nằm đè lên người cô, đôi chân dài của anh cố ý tách chân cô ra.
Cô ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ cánh môi khô khốc, phát ra thanh âm nhỏ vụn.
Anh cởi bỏ băng gạc, để cho hai tay của cô đạt được tự do, nhưng cô không có phản kháng, ngược lại nhu thuận ngồi dậy, chủ động tiến sát vào trong lòng của anh, ma xát cọ cọ, tìm kiếm giải dược có thể giải trừ dục hỏa trong cơ thể.
Cô biết, anh chính là giải dược tốt nhất.
"Đợi một chút." Trình Dư Chân bắt lấy hai vai của cô, ác liệt mở miệng,"Chờ em trả lời câu hỏi của anh, anh sẽ thưởng cho em như ý muốn."
Cô khó hiểu nhìn anh, cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm một câu.
"Nói cho anh biết, năm đó tại sao em lại chia tay với anh?" Bàn tay to của anh vuốt ve cằm của cô, khiêu khích cô.
Lâm Gia Gia nuốt một ngụm nước miếng, do dự một chút "Anh, anh bắt cá hai tay." Thân thể của cô vặn vẹo chủ động hướng vào trong lòng của anh, hai tay cởi bỏ nút áo sơ mi của anh.
"Bắt cá hai tay?" Anh bất động, để mặc cô yêu thương nhung nhớ.
"Tối hôm Noel đó, tôi đi tìm anh, thấy anh cùng một nữ sinh trần trụi nằm ở trên giường." Cô vừa nói đầu lưỡi vừa ɭϊếʍƈ dọc theo môi của anh.
Tuy rằng cô nói đứt quãng, nhưng anh cố gắng nhứ lại những chuyện lúc trước.
Lễ Noel? Nữ sinh? Trần truồng?
Thời gian không đến một phút, anh đã nhớ lại những chuyện đã xảy ra năm năm trước.
Thì ra tối hôm đó cô có tìm đến anh, mà anh bởi vì bị bạn học bày kế, uống say không còn biết gì, sau đó lại bị bạn nữ lột sạch sẽ, sau đó còn áp chế anh, muốn anh phụ trách.
Bí ẩn của năm năm trước...... Lúc này, rốt cục đã được giải trừ.