Chương 17
Sắc mặt của cô trầm xuống, rầu rĩ nói: "Cậu nói đơn giản quá, thời gian ngắn như vậy,phải đi đâu tìm bạn trai?"
"Xem mắt!" Thường Tiểu Nhạc cười tủm tỉm ra chủ ý," Dì Nhiễm mở biển hiệu làm mai mối nổi danh ở trấn trên, cậu nhờ Quán Trưởng nói một tiếng với dì ấy giúp cho cậu, cam đoan nhất định có thể tìm được một nam nhân vĩ đại giống bạn trai trước của cậu."
Lâm Gia Gia trầm mặc không nói, cảm thấy phương pháp này giống như cũng không tồi, có lẽ có thể tạm thời thoát khỏi được sự đùa bỡn của Trình Dư Chân.
Nhìn ra cô có chút động lòng, Thường Tiểu Nhạc nhịn không được truy vấn,"Nhưng...... tại sao cậu lại chán ghét bạn trai trước như vậy? Anh ta không phải đã hạ mình, muốn cùng cậu gương vỡ lại lành sao?"
"Bởi vì anh ta...... anh ta trước kia bắt cá hai tay, ngay cả câu xin lỗi cũng chưa nói, hơn nữa...... anh ta cũng không có nói muốn cùng tớ gương vỡ lại lành." Cô thấp giọng phản bác, "Cho nên tớ nghĩ...... có lẽ là do địa phương ở nông thôn đối với anh ta mà nói rất nhàm chán, mới...... mới đem tớ trở thành món đồ chơi, muốn giết thời gian."
Thường Tiểu Nhạc hồi tưởng lại những năm tháng cùng trường, độ ngơ ngác của Lâm Gia Gia có tăng không giảm, quả nhiên phi thường thích hợp, đầu trống trơn, bất luận cất vào cái gì, cuối cùng đều trống rỗng. Thật tốt, cuộc sống những người như vậy thực ra rất đơn giản.
Cho nên năm năm trước kích thích Trình Dư Chân ban cho cô nhất định rất lớn, mới có thể làm cho cô ghi hận đến bây giờ, cho dù muốn cùng cô tiếp tục lại một lần nữa, nhất định phải giải tỏa phiền muộn trong lòng của cô trước.
Hơn nữa nam nhân bí hiểm như Trình Dư Chân này, tuy rằng hành vi của anh làm cho người bên ngoài cảm thấy, anh đối với Lâm Gia Gia có hứng thú rất lớn, chỉ là cá tính không thích lật bài ngửa, cho nên mới làm cô ấy mơ hồ xoay vòng vòng.
Thường Tiểu Nhạc nghĩ rằng, đôi này nhất định phải tốn rất nhiều thời gian đây.
"Được rồi! Đợi tớ đến tìm dì Nhiễm, nhờ dì ấy tìm một nam nhân có điều kiện tương đương với Trình Dư Chân, sau đó an bài thời gian cùng cậu xem mắt."
Tuy rằng gật đầu đáp ứng, nhưng Lâm Gia Gia phát hiện đáp ứng của mình có chút miễn cưỡng.
Mình là thực sự muốn cùng Trình Dư Chân cắt đứt quan hệ sao? Đột nhiên, trong lòng có một thanh âm hỏi lại cô.
Thường Tiểu Nhạc đem tất cả biểu tình bạn tốt của đều xem vào trong mắt, nhịn không được có chút đồng tình Trình Dư Chân, gặp được cô gái yêu cầu cuộc sống chỉ sáu mươi phần trăm, thực sự rất vất vả.
Chuyện xem mắt lần này, cao hứng không phải là chính người được xem mắt, mà là cha mẹ.
Lâm Gia Gia vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, buổi xem mắt đã an bài vào ba ngày sau, chỉ có thể nói Hồng nương quán của Nhiễm gia quá nổi danh, hiệu suất làm việc có một không hai.
Cô vốn dĩ chỉ muốn đơn giản một chút, trong lòng chỉ muốn cho Trình Dư Chân biết được, Lâm Gia Gia cô cũng không phải không có anh là không được, mới dứt khoát kiên quyết đáp ứng đi xem mắt.
Bất quá trấn nhỏ chính là trấn nhỏ, chuyện cô đi xem mắt không cần cô chính mồm nói ra, cũng đã truyền ồn ào huyên náo.
Mẹ của cô cao hứng giống như đã trúng số độc đắc, liên tục vài ngày đều vui mừng vô cùng, đêm xem mắt đó còn cùng cô tham dự, vội vã muốn đem cô đi ra ngoài đẩy mạnh tiêu thụ.
Cô không khỏi bắt đầu có chút lo lắng, quyết định này có phải làm sai lầm rồi hay không? Nếu là chuyển giả thành thật, thì làm sao bây giờ đây?
Lâm Gia Gia không yên bất an, ngồi trên ghế chờ nhà trai đến.
Ước chừng qua mười phút, cánh cửa từ bên ngoài bị mở ra, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng quý giá, theo phía sau bà là một nam nhân cao gầy mặc Âu phục trang nhã.
"Thật ngại quá, chúng tôi đến muộn." Người phụ nữ ăn mặc sang trọng hoàn toàn không ra vẻ kiêu kì, nở nụ cười thân thiết. "Đều là bởi vì tôi chậm vài phút mới rời khỏi nhà, làm cho thằng bé cũng muộn theo......"
"Không sao, không sao." Mẹ Lâm vội vàng đứng lên "Đi xe an toàn quan trọng nhất, trễ vài phút cũng không sao." Bà đá đá con gái,"Gia Gia, mau đứng lên chào hỏi đi con."
"Vâng ạ." Lâm Gia Gia ngây ngốc đứng lên, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngay sau đó, vẻ mặt của cô kinh ngạc như là nhìn thấy quỷ,"Anh...... anh...... Trình Dư Chân, tại sao anh lại xuất hiện ở trong này?"
Thì ra nam tử đứng ở phía sau vị phu nhân này chính là Trình Dư Chân, hiếm khi anh mặc y phục chỉnh tề thế này, mái tóc đen còn dùng sáp chải tóc tạo nếp thẳng thớm.
Trình Dư Chân kéo ghế giúp mẹ, đợi mẹ ngồi xong, mới toét miệng cười nói: "Mẹ Lâm, mời ngồi."
"Được, được." Mẹ Lâm cười ngồi xuống, thấy vẻ mặt con gái kinh ngạc, lôi kéo cánh tay của cô.
"Lâm Gia Gia......" Đừng làm cho lão nương mất mặt!
"Không phải, anh ta......"
"Không phải em nhờ Hồng nương quán của Nhiễm gia bảo muốn xem mắt sao?" Anh vẻ mặt vô tội nhìn cô,"Thật sự em làm anh quá bất ngờ, không nghĩ em còn gấp hơn cả anh nữa."
"Cái gì...... cái gì?" Anh đang nói cái gì? "Tôi xem mắt, liên quan gì đến anh? Tại sao anh có thể xuất hiện ở trong này?"
"Không phải em trực tiếp bỏ qua quá trình anh theo đuổi em, muốn lấy kết hôn làm điều kiện đầu tiên, mới muốn xem mắt sao?"
Anh mỉm cười, sau đó nhìn về phía Mẹ Lâm, nịnh nọt mở miệng "Mẹ Lâm, đây là mẹ của con."
Hai bà mẹ khách sáo chào hỏi, nhưng hai đôi mắt đều nhìn chăm chú vào Lâm Gia Gia.
Không phải nói cùng nhau là mang người lớn đến, để gia đình hai bên biết mặt con dâu cùng với con rể nhau sao? Tại sao cô gái này lại ngơ ngác giống như không biết gì cả vậy? ((_ _!) Đương nhiên không biết rồi, anh sắp xếp hết mà. Quá thâm!)
Lâm Gia Gia hết đường chối cãi, chỉ có thể trừng mắt, quỷ tha ma bắt hắn đi! Sau đó ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế.
"Dư Chân, thực sự giống như lời của con, Gia Gia thật đáng yêu." Mẹ Trình nở nụ cười tươi rói, khi bà cười rộ lên thưc sự cùng con bà giống nhau như đúc."Gia Gia, cám ơn con đã cho con trai của bác một cơ hội, bằng không bác nghĩ đời này của bác chắc không có cơ hội bế cháu rồi."
"Ha ha a......" Cô xấu hổ cười, vội vàng xua tay, "Dì Trình à, dì...... Có lẽ dì đã hiểu lầm, con cùng anh ta......"
"Các người thực sự đã hiểu lầm." Trình Dư Chân thoải mái tiếp lời.
"Hiểu lầm?" Mẹ Lâm nhướng mày. Chẳng lẽ nhà họ Trình đang đùa sao?
"Đúng vậy!" Anh diễn trò diễn thập phần tự nhiên "Kỳ thật hôm nay không phải lễ xem mắt."
"Đúng vậy! Đúng vậy!" Lâm Gia Gia bất chấp tất cả, vội vàng gật đầu."Mẹ, mẹ thực sự hiểu lầm, con không phải xem mắt cùng với anh ta!" May thật, rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mẹ Lâm trừng mắt nhìn con gái, "Bằng không hiện tại là như thế nào?"
"Mẹ Lâm," Trình Dư Chân nhẹ giọng kêu gọi, trong giọng nói ẩn chứa cầu xin cùng thành khẩn,"Hôm nay con mong mẹ hãy thành toàn, cho chúng con kết hôn với nhau, đầu tiên là được đính hôn trước."
Lâm Gia Gia thiếu chút nữa bị nước miếng nghẹn ch.ết, toàn thân phát run,"Đính...... đính hôn?"
Đây không phải kịch bản cô cùng Tiểu Nhạc đã nghĩ ra!
Mẹ Lâm phục hồi tinh thần lại, ra vẻ đã hiểu,
"Khụ, khụ khụ, không phải bác phản đối, chỉ là không biết chị thông gia nghĩ như thế nào......"
Ba chữ "Chị thông gia" đều đã nói ra...... Sắc mặt Lâm Gia Gia xanh mét, đem hi vọng cuối cùng đặt ở trên người mẹ Trình.
Nói chung, cô chỉ là thôn cô ngốc nghếch ở nông thôn, hoàn toàn không xứng với con trai của bà, tương lai bà ấy có lẽ sẽ đứng bật dậy, chỉ thẳng vào mũi cô, bảo cô đừng vọng tưởng chim sẻ biến phượng hoàng.
"Chúng tôi vui mừng còn không hết ấy chứ chị thông gia." Mẹ Trình tươi cười đầy mặt như trước, hoàn toàn không có vẻ áp bách, ra vẻ sang trọng chán ghét cô gì cả, ngược lại thân thiết cầm bàn tay nhỏ bé của cô, "Gia Gia, về sau con của bác nhờ con chăm sóc nhiều hơn."
Vẻ mặt Lâm Gia Gia nản lòng, mờ mịt nhìn về phía Trình Dư Chân.
Anh nở nụ cười, khẽ nghiêng về lỗ tai của cô, hạ giọng, lấy âm lượng chỉ có hai người nghe thấy nói: "Lâm Gia Gia, em muốn theo tôi đấu, cũng phải xem duyên phận của em tốt hơn tôi hay không."
Cái gì?
Cô trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt nghi hoặc.
Ai? Rốt cuộc là ai bán đứng cô?
(_ _!) Ai vào đây???