Chương 13
Tối ở cái Sài Gòn rộng lớn ồn ào tấp nập , có một lũ quỷ ồn. Hôm nay bọn chúng bị nhập hả gì ấy mà ko đứa nào lên tiếng , mỗi đứa một cái điện thoại. Bọn chúng cứ đi đến VD Club , thì mới lên tiếng :
- vào đi , đứng đây ngấm cảnh à - nó nói
Bọn chúng cũng vâng , dạ đi theo. Vào bar , hôm nay hình như vắng khách thì phải nhưng cũng ko kém phần ồn ào của tiếng nhạc
- sao hôm nay vắng khách vậy , bình thường đông lắm mà - Khánh nói
Nó nhún nhẹ vai rồi liếc nhìn quản lý , ý muốn nói ông đừng có chào hỏi nó quá long trọng , mà tiếc là ông quản lý quá ngốc , không hiểu ý nó nói gì
- chào tiểu....ơ chào mọi người......muốn vào phòng vip hay ngồi bàn - ông quản lý định nói thì bị sáu ánh mắt sắc lạnh nhìn ông như muốn nuốt chửng ông , giờ mới hiểu ý của nó liền đổi cách xưng hô
- karaoke - nó nói ngắn gọn nhưng cũng đủ để ông quản lý run sợ
Nói rồi nó kéo mọi người vào thang máy lên tầng 5. Đều khiến mọi người * trừ Yến and Ngân vì thừa biết nó là chủ mu của việc này * ( nó ghét ồn ào ) ngạc nhiên là ở đây rất yên tĩnh , không có những ánh đèn led từ các phòng và tiếng hát hò , nơi đây y như là nhà mới bị bỏ hoang
- bar nổi tiếng nhất Sài Gòn mà lại vậy á - tên Khánh liếc quanh khung cảnh ở đây phán một câu
- mệt quá vào đi - nó lôi tụi nó vào phòng vip lớn nhất
Cùng lúc , ở dưới bar. Tất cả đều cuối chào cung kính ba con người vừa bước vào
- chào cô , cậu hôm nay vào bar chơi à - ông quản lý run rẩy hỏi
- hỏi nhảm , ngày nào không vào đây - Hân nói lạnh ngắt
- ờ , dạ - ông quản lý mặt tái mét , thầm nghĩ " hôm nay là ngày gì vậy , toàn đại ca , sư tỷ vào bar vậy trời "
Hắn liếc quanh bar , khẽ chao mày
- vắng - hắn nói chỉ duy nhất một từ mà làm tất cả người ở đây run lẩy bẩy
- dạ , có người bao bar nên vắng vậy ạ - ông quản lý giải thích
- hừ - hắn hừ lạnh
- cũng tốt ! Karaoke đi - Duy nũng nịu
Hắn không nói gì đi thẳng vào thang máy , H,D cũng đi theo
- mày nghĩ ai gan mà giám bao cả bar của mình - Hân hỏi , ánh mắt đâm chiêu
- kệ đi , hôm nay vắng khách chơi xã láng - Duy nói , miệng tươi cười
Thang máy vừa mở cửa ra , xung quanh không một bóng người , nhưng có tiếng ca hát của con người và ánh đèn led mờ ảo. Hân , Duy và hắn bước đến căn phòng phát ra tiếng người như phản xạ tự nhiên.
- hể ! Là Nhi em , Yến và Ngân kìa - Hân ngạc nhiên nói
- nhìn tụi nó chơi vui vậy tham gia luôn đi - Duy
Thấy có bóng người đứng trước cửa bọn nó theo phản xạ nhìn ra thì
- ê ! Anh Duy và anh Đông kìa , đẹp trai quá - mấy tụi con gái mắt trái tim , miệng bông hoa hét lên
- để tao ra mở - nó nói rồi tung tăng ra mở cửa
- anh Duy chị Hân vào chơi với tụi em đi - nó cười te tét rồi quay sang hắn hất mặt ra hiệu cho hắn bước vào
Hắn bước vào lòng khẽ nghỉ " sao cô cứ cư xử với tôi như vậy hả ". Hắn nào biết thái độ mà nó đối với hắn chính là bản chất thật của nó " lạnh lùng , ít nói " nó chỉ như vậy với người mà nó yêu thương ( sao nó khác người vậy ? )
- mấy anh rũ Nam luôn đi cho đủ bộ - Yến nói
- gì chứ ? Mới xa có chút mà nhớ rồi à - nó chiêu chọc
- có đâu - Yến ngượng đỏ mặt , nói mà ko quên lườm nó cháy da
- khỏi rũ , anh điện nó rồi chút nữa tới giờ - Duy nói
" Cóc cóc cóc "
- ấy thấy chưa , anh nói có sai đâu , nó tới rồi đấy - Duy nói tiếp khi nghe tiếng rõ cửa
Em đã có xin góp ý của mấy vị tiền bối , họ nói truyện của em không nên viết tắt , lời thoại quá nhiều và vốn từ nghèo nàn , họ nói rất đúng , em sẽ cố gắng sửa chữa , nhưng mà lời thoại quá nhiều em chỉ giảm bớt câu từ để nó ngắn gọn hơn chứ bỏ không được vì những nhân vật trong truyện nói rất nhiều , hihi thông cảm cho em ( nếu còn sai sót , góp ý giùm em nhá ) cảm ơn nhiều