Chương 39: - Bạn Gái Cũ Gả Thay (7)
*Edit: Shari.*
*_________________*
Có lẽ là do việc ngoài ý muốn của ngày hôm ấy khiến Ngụy Ngọc tâm phiền ý loạn, nên đã một tháng nay hắn không tiếp tục đến gặp Lâm Lang.
Hắn mỗi ngày vẫn bình thường thượng triều, nhưng khi về nhà liền nghiên cứu giống hoa hải đường kia.
Chỉ là thứ đồ chơi này đã trồng trong đất lâu như vậy mà còn chưa có ngoi đầu!!
Tại sao lại như vậy?
Chẳng lẽ cách hắn làm không đúng?
Những thư tịch trân quý có liên quan tới thực vật hoa cỏ trong Vương phủ đều bị Ngụy Ngọc lật qua toàn bộ, nhưng vẫn không có cách. Hắn đành phải mặt dày hỏi thăm kinh nghiệm của một ít thợ hoa lâu năm.
Nhưng không nghĩ tới, trải qua một phen lăn lộn như vậy, bất tri bất giác hắn lại trở thành một đại sư.
Tỉ như mấy chậu hoa mẫu đơn trong phủ khiến nhóm thợ hoa bó tay không có biện pháp làm hoa mọc nhiều cánh, Ngụy Ngọc lại lập tức nhìn thấy điểm mấu chốt.
Coi như sau này mình không thể làm Vương gia, trồng một ít cây cỏ hoa lá cũng có thể tự nuôi sống bản thân. Ngụy Ngọc thầm nghĩ.
Mẹ nó đều là do tiểu trứng thối kia bức thành như vậy!
Ngụy Ngọc thất thần vuốt ve xuôi theo chậu hoa ánh màu kim tuyến.
Cũng không biết tiểu trứng thối không tim không phổi kia hiện giờ đang làm gì?
***
Lại nói Lâm Lang đang làm gì?
Đương nhiên là vuốt lông cho chó.. à không đúng, vuốt lông cho nam nhân của nàng rồi.
Hoàng đế bệ hạ anh tuấn xụ mặt, “Ngụy Vương tên kia hình như rất để ý nàng.”
Kỳ thật trong lòng của hắn hối hận, sớm biết rằng như vậy, thì hắn không nên đồng ý phương án của Lâm Lang, để nàng đi tiếp cận Ngụy Vương!
Mặc dù Ngụy Sâm biết Lâm Lang sẽ không có khả năng thích tên kia, nhưng chính là khó chịu, đồ của mình lại bị một con sói nhớ thương, bực mình!
Trong cơn khó chịu, hắn đem tay của nữ nhân kéo lại, ngao ô một tiếng, cắn xuống một chỗ không ngừng.
Trên cánh tay trắng tuyết tức khắc lưu lại một dấu răng đỏ thẫm.
Lâm Lang: “……”
Hắn thật là cẩu đúng không? Cái tính tình hở một tí liền cắn người này quả thật là rất muốn ăn đòn!!
Ngụy Sâm vừa lòng.
Ừm.. trên người nàng đã được đánh lên dấu ấn của riêng trẫm, người ngoài không thể mơ ước.
Sau đó hắn suy nghĩ một chút, quyết định tiếp tục dỗi tới tình địch.
“Nghe nói Ngụy Ngọc mỗi ngày trở về liền đùa nghịch viên hạt giống nhỏ kia, hắn ta đường đường là Vương gia của Đại Ngụy, lại còn muốn làm thợ hoa hay gì?! Tục tằng! Quá tục tằng!” Ánh mắt của hắn tràn đầy khinh thường.
Lâm Lang mỉm cười, “Thợ hoa không tốt sao? Theo ý của ta nha, nam nhân mà hiểu được trồng hoa càng có tình thú.”
“……”
+10 000 điểm bạo kích.
Nam nhân trầm mặc một lúc.
Sau đó, hắn thâm trầm một khuôn mặt, chậm rãi mở miệng.
“Trẫm…… Kỳ thật cũng rất hiểu về kỹ thật gieo trồng.”
Ừ, ngày mai thượng triều phải phân phó cho Tiểu Nguyên Bảo đi ra ngoài thu về mấy thợ hoa đứng đầu mới được!
Hoàng gia kỳ thật cất giữ không ít điển tịch về trồng hoa làm ruộng, tất cả đều dọn đến Ngự thư phòng của hắn đi!
Hắn hiện tại không biết, không có nghĩa là về sau cũng sẽ không biết, đúng không?
Vì thế Hoàng đế bệ hạ đúng lý hợp tình mà nói, “Nếu trong lúc trồng hoa nàng có cái gì không hiểu, trực tiếp hỏi trẫm là được rồi!”
Chà.. tuyên thệ này còn rất to lớn vang dội.
“Bệ hạ còn hiểu biết về trồng hoa nữa sao? Người thật thông minh.”
Lâm Lang cười với hắn, ý vị thâm trường.
Ha hả, còn trồng hoa?
Hoàng đế là muốn làm phân bón hoa của nàng à?
Nhớ lần trước nam nhân ngu xuẩn này hưng phấn chạy tới đây, nói muốn tưới nước cho hải đường của nàng, cho nó cảm thụ được cái gì gọi là ‘Đế vương chi ân’ [ân nghĩa của vua]. Kết quả thì sao? Khiến mấy chậu cây ngập úng cũng không nói, bị nàng bắt được lại giả ch.ết, đem toàn bộ trách nhiệm đẩy cho Tiểu Nguyên Bảo từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện.
Bất quá, nam nhân ấy mà, đến ch.ết cũng sĩ diện, khen hắn một chút thì tốt rồi.
“Vậy về sau tất cả hoa của thần thiếp đều dựa vào Bệ hạ.”
Lâm Lang ngọt ngào mà khảy tóc của hắn.
Nam nhân được ‘vuốt lông’ quả nhiên rất cao hứng, lúc trước hắn còn muốn ‘hỏi tội’, giờ lại bị dăm ba câu của Lâm Lang chuyển đề tài, hứng thú dạt dào đàm luận cùng nàng về những ‘tâm đắc’ trồng hoa làm ruộng của Hoàng gia, muốn biểu lộ rõ ràng bản thân hắn ‘rất có kinh nghiệm’.
***
Thoáng cái đã một tháng trôi qua, hải đường mà Ngụy Ngọc tâm tâm niệm niệm vẫn còn chưa nở.
Nam nhân đang cầm chậu hoa, ủ rũ đứng trước mặt Lâm Lang.
Hôm nay Quý Phi mặc bộ váy gấm phết đất màu xanh ngọc phá lệ động lòng người, vành tay mảnh khảnh đeo hoa tai màu tím đong đưa, phảng phất như hoa ảnh mùa xuân đều dừng ở đầu vai của nàng.
“Ta…… Ta thất bại.”
Không biết vì cái gì, Ngụy Ngọc không khỏi có chút hổ thẹn.
Lâm Lang đã thưởng thức đầy đủ sự mất mát hiện lên trên mặt hắn, mới chậm rì rì mà nói, “Nếu mà ngươi thật sự làm hoa mọc được, vậy thì thật thần kỳ.”
Nghe một câu như thế, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu.
“Đó là một hạt giống chỉ để ngắm, đẹp mắt, nhưng lại không có sinh mệnh.” Nàng nghiêng người nhìn hắn, làn thu thủy ẩn ẩn trong xanh, “Cái này mà ngươi cũng nhìn không ra, Ngọc ca ca thật sự quá ngu ngốc rồi!”
[S: Nhớ lúc đưa hạt giống nó hiện lên ánh sáng lưu ly không.. hạt giống chỉ để ngắm..]
Ngụy Ngọc: “……”
Cho nên hắn lại bị tiểu trứng thối này chơi một phen đúng không?
Khuôn mặt nhỏ thanh lệ kia đột nhiên thò lại gần, “Ta nói nha, vì cái gì Ngọc ca ca lại thành thật như vậy? Ngươi có thể tìm đại một cây hải đường tới để qua loa lấy lệ ta mà.”
Dù sao thì âm hiểm xảo trá mới đúng là sở trường của nam chủ!
Ngụy Ngọc nín thở.
Con ngươi của nàng đen nhánh, tựa như hai hạt Minh Châu sáng loáng đẹp đẽ, từ đầu chí cuối thanh triệt như nước.
Đúng vậy, vì cái gì?
Hắn hoàn toàn có thể lừa nàng, hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn một chút, sau đó thoát khỏi nàng, thoát khỏi gia hoả làm hắn tâm thần không yên.
Nhưng hắn, vậy mà không có.
Như là lung lay đi lại bên bờ huyền nhai, không cẩn thận một chút cũng sẽ tan xương nát thịt.
Chỉ là phong cảnh bên kia huyền nhai quá đẹp, đẹp đến mức khiến tầm mắt của hắn không thể chuyển dời.
Ngụy Ngọc khó được thất thần.
Lâm Lang lại đoan trang ngồi trở về, thận trọng cười nói, “Xét thấy sự thành thật của ngươi, chuyện thứ hai này ta cho ngươi thông qua.”
“Vậy đa tạ nương nương giơ cao đánh khẽ.” Hắn miễn cưỡng mà cười, nhìn khuyên tai đong đưa khi nàng vô ý quay đầu, phảng phất như là bàn đu dây, ngây thơ vừa mỹ lệ.
“Một chuyện cuối cùng……”
Nàng thần bí mà cười, cười đến trái tim Ngụy Ngọc căng thẳng.
Thật xinh đẹp.
Đây là ý niệm đầu tiên của hắn.
***
Ngày 15 tháng giêng của tết Thượng Nguyên là tháng đầu tiên có trăng tròn của năm mới, buổi tối, ánh trăng mông lung, bên phố treo đủ loại đèn lồng sặc sỡ. Nam nữ tử chưa thành gia lập thất kết bạn mà đi, thường thường dừng chân thưởng thức các loại biểu diễn, làm ban đêm tháng này nhiều hơn vài phần kiều diễm.
*Tết Nguyên Tiêu (Rằm Tháng Giêng) là ngày lễ hội cổ truyền tại Trung Quốc và là tết Thượng Nguyên tại Việt Nam. Lễ hội trăng rằm từ giữa đêm 14 (đêm trước trăng rằm) trọn ngày 15 (ngày rằm) cho đến nửa đêm 15 (đêm trăng rằm) của tháng giêng Âm lịch.
“Tướng công, chàng nhanh tới nhìn cái này, thật mạo hiểm.”
“Ngươi đừng mãi chen vào bên trong.” Nam nhân nhíu mày, “Có ngã ta cũng không đỡ ngươi.”
“Ai nha, biết rồi, khó lắm mới có thể ra ngoài, ngươi không thể tùy theo ý ta một lần được à? Lại nói, không phải còn có ngươi sao?” Nữ tử chớp chớp mắt, “Ta biết tướng công nhất định sẽ bảo vệ ta thật tốt, đúng hay không?”
Hồng y đuôi phượng làm nổi bật lên vòng eo lả lướt của nàng, cầm theo một đèn kéo quân tám cạnh, đón gió mà đứng, chen chúc trong đám người lại đang cười đùa với hắn. Bóng bạc của cây ẩn hiện lấp lánh phía sau nàng, đèn lồng và ánh trăng, đều không sánh được phong tình của người trước mặt.
Vài thiếu niên đi ngang qua bởi vì nhìn nàng mà ngây ngốc đụng phải sạp hàng, lại là một trận người ngã ngựa đổ.
Hắn hình như cũng có chút minh bạch tâm tư của vị bạo quân kia rồi.
Ngụy Ngọc mặt ngọc ửng đỏ, thấp giọng mà nói, “Biết rồi..”
Lần này Lâm Lang giả bệnh, hắn tránh thoát hộ vệ, mang người vụng trộm ra cung, giả làm một đôi phu thê mới cưới bình thường đến đây xem hội rước đèn. Nàng nhưng không e lệ chút nào, đứng trước ánh đèn rực rỡ, thoải mái hào phóng gọi hắn ‘tướng công’, toát ra thân mật chi sắc.
Một loại cảm xúc không tên cứ luôn quay cuồng trong lòng Ngụy Ngọc.
Thời điểm ở bên Phùng Tư Tư, hắn sẽ luôn trêu cợt nàng ấy, gọi ‘nương tử’ cũng thực thuận miệng. Nhưng đối với Lâm Lang, xưng hô này có vẻ quá trang trọng, làm hắn không dám tùy ý mở miệng, luôn cảm thấy phải cẩn thận hơn một chút mới tốt.
Bọn họ theo dòng người mà đi, ngắm hoa đăng, nhìn biểu diễn, ăn Nguyên Tiêu, trong ngày hội vui mừng khắp chốn này, ngược lại rất giống một đôi phu thê nhỏ bình thường.
Lâm Lang cảm thấy mỹ mãn bảo Ngụy Ngọc tự xuất tiền túi đi mua vòng tay bạc tinh xảo, cười tủm tỉm mà nói, “Chủ sạp đúng là người tốt mà, cho chúng ta tiện nghi nhiều như vậy.”
Vành tai của nam nhân ửng đỏ, may mắn là đang đi phía dưới bóng cây, bóng tối đã che đi sự quẫn bách của hắn.
Người chủ sạp bụ bẫm ấy còn nói, bọn họ là đôi phu thê xứng đôi nhất mà ông từng gặp, hợp mắt duyên của ông, nên liền nửa bán nửa tặng. Còn nói lần sau nếu họ có ghé qua, đến lúc đó sẽ có một đợt hàng mới, cũng có bán khuyên tai làm bằng lưu ly, nhất định sẽ làm nổi bật mỹ mạo của phu nhân lên vài phần.
“Đáng tiếc, ta còn muốn nhìn thấy khuyên tai kia.” Lâm Lang tiếc nuối mà nói, quay đầu đối với Ngụy Ngọc, “Ngươi nói ta có phải rất tham lam hay không? Rõ ràng, đây là lần cuối cùng của cả hai, ta lại còn muốn vô cớ gây rối.”
Hắn không dám nghĩ sâu ý nàng ám chỉ là gì, chật vật lảng tránh ánh mắt của nàng.
Một lần cuối cùng sao?
Đúng rồi.. sau khi chấm dứt chuyện thứ ba này, nàng sẽ trở về hoàng thành uy nghiêm, trở lại làm Hoàng Quý Phi ung dung hoa mỹ, không còn liên quan gì đến hắn. Nàng đã nói qua, nếu nàng đã đáp ứng hắn, thì sẽ khiến Chu Lâm Lang chân chính biến mất vĩnh viễn..
Thứ biến mất, cũng bao gồm tình nghĩa của hai người lúc nhỏ sao?
Không đúng, giữa bọn họ không có gì gọi là ‘những thứ tốt đẹp’. Bắt đầu từ cái ngày hắn lãnh khốc mà đánh ngất nàng, từ thời khắc hắn nhìn nàng bị đưa lên cỗ kiệu đỏ kia, hắn đã không hề có tư cách gì để giữ lại.
“Ngươi ước nguyện điều gì?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
Trong một mảnh ánh nước rực rỡ, chiếc đèn màu lam xinh đẹp từ từ trôi xa.
“Ta tưởng rằng chàng sẽ biết.”
Hồng y thiếu nữ ngồi bên hồ quay đầu, khuôn mặt nàng dưới ánh đèn càng thêm tú mỹ tinh xảo, đôi mắt mỹ lệ tựa lưu ly kia, giờ khắc này mềm mại đến không thể tưởng tượng, nhợt nhạt hoạ nên một vòng băng kính trong màn đêm sâu thẳm.
Cùng với thân ảnh của hắn.
Ma xui quỷ khiến, hắn ngồi xổm xuống, tùy ý để một góc của trường bào ngấm vào dòng nước lạnh băng.
Nhẹ nhàng hôn lên ‘ thê tử ’ lúc này của hắn.
Mùi vị vừa mặn lại chát..
Hắn nếm được..
Là nước mắt..
… Của ai?
***
Ngụy Ngọc một đường hoảng hốt mà trở về phủ.
Phùng Tư Tư trắng đêm không ngủ, ở trong đại sảnh [phòng khách] chờ hắn.
“Chàng đi đâu?”
Bị gió lạnh thổi suốt một đêm, Phùng Tư Tư không khỏi chất vấn.
Ngày hội thích hợp cho tình lữ chơi đùa náo nhiệt như Tết Thượng Nguyên này, vậy mà lại không thấy bóng dáng hắn đâu! Mệt cho nàng ta tự tay chế tác một bộ y phục xinh đẹp, nghĩ là khi lên phố sẽ mặc, khiến nam nhân này kinh diễm trước tay nghề của mình.
“Ta đi làm công sự.”
Ngụy Ngọc nói, dáng vẻ không muốn nói chuyện nhiều, nhưng trước đến nay Phùng Tư Tư lại không biết nhìn sắc mặt người khác, sau khi nàng ta đi vào thế giới này liền được vương tôn công tử nâng niu, mọi người cũng đặc biệt thích tính cách sang sảng thẳng thắng của nàng, vì thế hành sự càng thêm bừa bãi.
Phùng Tư Tư ngăn hắn lại, lạnh lùng mà nói, “Làm công sự còn cầm đèn kéo quân, ta nhìn chàng là đi gặp giai nhân mới đúng!”
Nhìn lồng đèn tám cạnh còn xoay tròn trong tay, hắn trầm mặc.
Nàng nói, ít nhất muốn lưu cái gì đó để tưởng niệm.
Vì thế, nàng mang vòng tay, chiếc đèn này thì hắn giữ.
Trong lòng Phùng Tư Tư lộp bộp một chút, chẳng lẽ thật sự đoán trúng?
“Khốn nạn!” Nàng ta nhịn không được hét lên một tiếng, tròng mắt đỏ bừng “Ngươi dám tìm tiểu tam sau lưng bà?!”
Tiểu tam là cái gì?
Hắn cũng không rảnh chú ý tới những từ ngữ cổ quái trong miệng đối phương.
Ngụy Ngọc chỉ nghĩ... lúc nàng đứng trong phòng, nhìn hắn, cánh cửa chậm rãi đóng lại.
Trong nháy mắt đó, nàng và hắn, phân ranh rõ ràng thành hai thế giới.
Phùng Tư Tư đã phẫn nộ đến cực hạn, nhào lên cắn xé hắn, bị nam nhân tùy tay hất ra.
Nàng ta ngơ ngẩn ngã ngồi trên mặt đất, không thể tin tưởng nhìn hắn.
“Người tới, đưa Vương phi trở về phòng.”
Ngụy Ngọc phất tay áo đi ra.
Hắn cũng không biết mình đang làm gì, mở ra giấy Truyên Thành, đặt bút, một nữ tử ngắt một cành mai đưa lên nhẹ ngửi liền xuất hiện trên giấy, tư thái cúi đầu cười ôn nhu kia, thổi tan hàn ý trong mảnh băng thiên tuyết địa.
Thiếp phát sơ phúc ngạch, chiết hoa môn tiền kịch.
Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai.*
Khờ.
Thật khờ.
*[27.05.2020]*