Chương 16: Người phụ nữ đến khởi binh vấn tội
- Thà đắc tội với quân tử chứ chớ đắc tội với phụ nữ -
Tô Thiên Thanh ăn bí đỏ hấp trứng của Nguyễn Trữ Khanh làm, hương vị quen thuộc ấy vẫn còn quanh quẩn trong miệng anh, khiến cho anh có một nỗi xúc động không thể kiềm chế được, muốn biết rõ toàn bộ quá trình làm món ăn này.
Sắc mặt của Nguyễn Trữ Khanh hơi căng thẳng, nhìn vẻ mặt tươi cười của Tô Thiên Thanh, cô lại chẳng biết mở miệng thế nào. Liếc qua Phùng Sở Sở đang đứng một bên, đầy vẻ "chuyện không liên quan đến mình", muốn đọc được tin tức gì từ trên mặt cô hoàn toàn không có khả năng. Chẳng còn cách nào khác, Nguyễn Trữ Khanh chỉ đành nhắm mắt, vừa hồi tưởng, vừa giải thích: "Đầu tiên cắt bí đỏ đi một nửa, nạo, sau đó rửa sạch, bỏ vào trong nồi hấp. Sau khi hấp chín, đánh trứng đổ vào, chờ trứng chín thì lấy ra."
"Chỉ đơn giản như vậy?" Tô Thiên Thanh có chút khó tin, nghi ngờ hỏi.
Nguyễn Trữ Khanh hít một hơi, giống như hạ quyết tâm nói: "Phải, chính là như vậy. Tôi làm món ngọt nên có cho thêm chút mật ong, còn có một cách ăn khác là rắc thêm muối, nhưng mà các bước làm đều giống nhau."
Sắc mặt Tô Thiên Thanh rất bình tĩnh, không nhìn ra anh ta có hài lòng với đáp án này hay không, chuyện này khiến cho Nguyễn Trữ Khanh càng căng thẳng hơn, thi thoảng lại quay đầu lại nhìn Phùng Sở Sở, cuối cùng không nhịn được hỏi, "Vậy, tôi có thể đi được rồi chứ?"
Phùng Sở Sở liếc qua Tô Thiên Thanh, ý bảo anh ta mở miệng, Tô Thiên Thanh gật đầu một cái, lời còn chưa ra khỏi miệng, Nguyễn Trữ Khanh đã như được ân xá, xoay người định bước ra cửa.
"Chờ chút, Nguyễn tiểu thư."
Nguyễn Trữ Khanh vừa mới nghe Tô Thiên Thanh gọi, trái tim vừa mới buông lỏng lại trở nên căng thẳng, quay đầu lại, nhíu mày nhìn anh ta.
Tô Thiên Thanh cũng không vặn vẹo chuyện bát trứng hấp kia nữa, chỉ mỉm cười chỉ vào chân của Nguyễn Trữ Khanh, quan tâm hỏi: "Chân cô, không bị làm sao chứ?"
Nguyễn Trữ Khanh sửng sốt một chút, ngay sau đó nhớ lại những chuyện ở cửa thang máy ngày hôm đó, không khỏi cười nói: "Không phải lo, tôi không bị thương."
Thực ra thì cô sớm đã biết, người mình gặp phải hôm đó ở tạp chí chính là Tô Thiên Thanh, chẳng qua là vừa nãy bị hỏi trực diện, trong thời gian ngắn đã quên béng mất chuyện kia. Giờ anh ta lại đột nhiên nhắc tới, khiến cho trong lòng Nguyễn Trữ Khanh không khỏi có cảm giác an ủi. Người này, xem ra không chỉ nhiều tiền đẹp trai không thôi, tâm tư của anh ta cũng rất tỉ mỉ, cho dù anh ta có là một anh chàng nghèo, chỉ riêng với phẩm chất như vậy thôi cũng đủ để hấp dẫn ánh mắt của các cô gái rồi.
Phùng Sở Sở thì ngược lại, nghe cuộc đối thoại của bọn họ mà trong lòng tràn ngập nghi vấn, cô lấy cớ đưa Nguyễn Trữ Khanh xuống lầu, để Lưu Dục ở lại với Tô Thiên Thanh tiếp tục thử món ăn. Còn mình thì kéo Nguyễn Trữ Khanh ra ngoài, tìm một căn phòng yên tĩnh, kéo cô nàng vào trong.
"Nói đi, thế này là thế nào?" Sau khi đóng cửa lại, Phùng Sở Sở lập tức bắt đầu "tr.a hỏi".
"Chuyện gì chứ?" Nguyễn Trữ Khanh không hiểu rốt cuộc cô đang hỏi chuyện nào, ngồi trên ghế sa lon, vừa xoa bắp chân, vừa tùy ý trả lời.
Phùng Sở Sở ngẫm kỹ, nghi vấn trong lòng không chỉ có một, lập tức ngồi xuống bên cạnh cô nàng, bắt đầu giải quyết từng chuyện một: "Trước tiên là nói về chuyện bát bí đỏ kia đi. Tô Thiên Thanh tại sao lại đặc biệt gọi cậu lên hả, chỉ để hỏi cậu làm món ăn đó thế nào?"
"Chuyện này mình phải hỏi cậu mới đúng." Nguyễn Trữ Khanh bất mãn trả lời, "Vừa rồi mình cũng suýt bị hù ch.ết, cứ tưởng là món ăn mình làm có vấn đề gì ấy chứ."
"Cậu không làm gì thì chột dạ cái gì?"
Nguyễn Trữ Khanh chu môi lên, làm nũng nói: "Ai chột dạ chứ, chẳng qua là gan người ta bé, nhìn thấy đại gia thì căng thẳng tí thôi mà."
Phùng Sở Sở nghi hoặc nhìn cô nàng một cái, không tin lắm. Cô nàng này chỉ được cái bề ngoài trông có vẻ nhát gan thôi, quen biết với Nguyễn Trữ Khanh lâu như vậy rồi, còn không rõ tâm địa gian xảo kia của cô nàng hay sao. Vừa định mở miệng tiếp tục nghi vấn, lại nhìn thấy Nguyễn Trữ Khanh lấy trong túi áo ra một cái lọ nhỏ.
"Đúng rồi, cái này mình nhặt được ở trong nhà vệ sinh, cậu nói xem bên trong có gì?"
Nguyễn Trữ Khanh cầm cái lọ kia tinh tế nghiên cứu. Lúc mới nhặt được, vì trong lòng vẫn nghĩ đến cuộc thi nên chưa để ý lắm.
Cô ấy vừa nói vậy, Phùng Sở Sở cũng bị thu hút, cô đoạt lấy cái lọ kia, mở ra ngửi một cái, cảm giác hình như là hương liệu dùng để nấu ăn. Hồi tưởng lại cuộc cãi vã của Tử Vân và Trần Tĩnh khi sáng, dường như cô đã hiểu ra điều gì đó.
"Cậu, tìm được ở chỗ nào trong nhà vệ sinh?"
Nguyễn Trữ Khanh suy nghĩ một lúc, đáp: "Ở dưới bồn rửa tay, khi ấy mình đang trang điểm lại, lúc lấy thỏi son trong túi xách ra, không cẩn thận lại bị rớt xuống đất, lúc cúi xuống tìm, vô tình nhìn thấy cái này."
"Cậu đúng là to gan, không biết là cái gì mà cũng dám nhặt mang về. Vừa nãy lại còn không biết xẩu hổ mà xưng là nhát gan nữa chứ."
Nguyễn Trữ Khanh ngượng ngùng cười cười, cười hì hì lảng qua chuyện bí đỏ hấp trứng. Nhưng sóng trước chưa yên sóng sau đã tới, Phùng Sở Sở mặc dù tạm thời không để ý đến bát bí đỏ kia nữa, nhưng lại rất khó hiểu trước sự quan tâm và mờ ám của Tô Thiên Thanh với Nguyễn Trữ Khanh.
"Cậu với Tô Thiên Thanh, không phải đã từng gặp nhau rồi đấy chứ?"
Lần này, Nguyễn Trữ Khanh thực sự không giấu diếm gì mà kể lại sạch sành sanh cuộc gặp gỡ ngượng ngập ở cửa thang máy, nghe mà khiến cho Phùng Sở Sở phải cảm thán trong lòng, quả nhiên ngốc nhân có ngốc phúc. Bao nhiêu người làm biết bao chuyện dư thừa chỉ để thu hút sự chú ý của Tô Thiên Thanh, cô nhóc này thì ngược lại, tùy tiện đi thang máy mà cũng có thể lấy được sự yêu thích của đại gia.
Kể ra, xét trên phương diện này, Nguyễn Trữ Khanh và Khương Nghị thực ra cũng rất xứng đôi, ít nhất bọn họ đều từng mèo mù đụng phải chuột ch.ết, từng cùng gặp mặt Tô Thiên Thanh một lần. Tiểu khu chỗ Nguyễn Trữ Khanh, theo như Tô Thiên Thanh nói, hôm đó là lần đầu tiên anh ta đến đó để thăm một người bạn cũ. Mà tòa soạn của Phùng Sở Sở, hôm đó cũng là lần đầu tiên Tô Thiên Thanh tới. Không thể ngờ nổi, hai "lần đầu tiên" của anh ta, đều đụng phải một cặp cực phẩm như vậy.
Cuộc thi tài nấu nướng cứ thế kết thúc trong cơn sóng gió nho nhỏ. Lúc Phùng Sở Sở xuất hiện ở cửa, vừa hay chạm mặt Trần Tĩnh. Cô không hỏi kết quả của cuộc thi, chỉ lấy cái lọ kia ra từ trong túi xách, đưa cho cô ta, cười như không cười nói: "Chắc cô không ngờ tới, mình đã giấu ở nơi bí mật như vậy mà vẫn bị người khác lấy mất, nói vậy, cô và Từ Vân giờ đã đứng cùng trên một vạch xuất phát. Có điều không biết là kết quả cuối cùng, ai sẽ cười, ai sẽ khóc đây?"
Trần Tĩnh nhìn cái lọ nhỏ kia, lúng túng đứng đó, nửa ngày vẫn không vươn tay ra đón lấy. Phùng Sở Sở lười phải nói tiếp, nhét cái lọ vào tay cô ta, nghênh ngang bước đi.
Trên đời này, có rất nhiều chuyện sẽ thay đổi theo thời gian, dần dần biến chất. Tình bạn là như vậy, tình yêu cũng giống như thế.
Tình yêu giữa Nguyễn Trữ Khanh và Khương Nghị, cứ vậy mà đặt một dấu chấm hết trong lòng cô. Cho nên, khi cô bước ra khỏi nơi tranh tài, nhìn thấy chị gái Khương Nghị ở con phố đối diện, trong lúc nhất thời cảm thấy khó chịu.
Hai người phụ nữ, mỗi người đứng ở một đầu, nhìn đối phương ở đầu phố bên kia, mặc dù không có lấy một câu nói, nhưng trong mắt như có thiên ngôn vạn ngữ.
Cuối cùng, Nguyễn Trữ Khanh vẫn đứng tại chỗ, chờ Khương Hinh đi tới. Sau đó, hai người vẫn yên lặng, cùng nhau đến một quán cà phê gần đó.
Sau khi ngồi xuống gọi đồ uống, Khương Hinh bèn mở đầu trước, mở miệng hỏi thẳng: "Tôi nghe A Nghị nói, cô từ chối lời cầu hôn của nó."
Nguyễn Trữ Khanh nghe giọng điệu của chị ta, dường như có hơi hướm chất vấn, trong lòng đã thấy mất hứng, khi đáp lời, giọng điệu cũng có vẻ cứng rắn: "Đúng vậy, tôi đã chia tay với anh ta rồi, đương nhiên sẽ không chấp nhận lời cầu hôn của anh ta."
"Cô cảm thấy nó có điểm nào không tốt ư?" Khương Hinh cầm cốc cà phê lên uống một hớp, dường như quên bỏ đường và sữa.
"Không có gì không tốt, chẳng qua là, hai chúng tôi không phù hợp."
"Không phù hợp ở đâu?’ Khương Hinh vẫn nhất quyết không tha.
"Điểm nào cũng không phù hợp." Nguyễn Trữ Khanh cũng là người gặp mạnh thì mạnh, nói chuyện ngày càng chua ngoa, "Tôi tự nhận, tôi không phải là một người phụ nữ giỏi giang, cho nên tôi cần tìm một người đàn ông để tôi có thể nương tựa. Đáng tiếc, Khương Nghị không phải là một người đàn ông chín chắn mang lại cảm giác an toàn, anh ta sống, phần lớn đều dựa dẫm vào chị, cho nên, tôi không thể ở bên cạnh anh ta được, bởi vì dù tôi không ngại việc mình dựa dẫm vào đàn ông, nhưng tôi lại rất để ý việc mình phải dựa dẫm vào chị của người đàn ông đó."
Khương Hinh biết Nguyễn Trữ Khanh được mấy năm, mặc dù bình thường tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng cũng nhìn ra cô là một người dịu dàng biết nghe lời, giờ nghe thấy cô nói một tràng như vậy, thực sự là ngoài dự liệu của chị ta. Chị ta vốn cho là, chỉ cần mình ra tay, nói thêm mấy câu là có thể kéo Nguyễn Trữ Khanh về bên cạnh Khương Nghị lần nữa, giờ xem ra, dường như mình đã quá khinh địch, coi thường cô gái nhỏ nhắn trước mặt này.
"Lý do này của cô hình như có chút khiên cưỡng, tôi không thể chấp nhận được."
"Tôi không cần chị phải chấp nhận gì cả." Nguyễn Trữ Khanh khẽ mỉm cười, tiếp lời nói, "Tôi chỉ cần biết là, tôi và Khương Nghị đã chấm dứt, anh ta cũng đã nói, sau này sẽ không đến gây phiền phức cho tôi nữa, thế là đủ rồi, những chuyện khác, tôi không việc gì phải giải thích với người khác, cũng không cần ai phải thấu hiểu cả, đây là việc riêng của tôi."
"Nói cho cùng, không phải cô cũng chỉ vì tiền thôi sao. Bằng không cô đã chẳng đi tham dự cái cuộc thi vớ vẩn đó, tranh giành một người đàn ông cùng mấy nghìn cô gái khác." Khương Hinh quả nhiên là lão làng trong thương trường, làm việc cũng phải thực hiện đủ công tác chuẩn bị.
Nguyễn Trữ Khanh lại không có phản ứng như chị ta dự đoán, chẳng những không tức giận, lại còn cười vui vẻ hơn: "Đúng vậy, tôi rất thích tiền. Cho nên, kiểu đàn ông chỉ biết dựa vào người khác mà sống qua ngày như Khương Nghị, tôi sao có thể cần được? Anh ta núp dưới bóng cây vĩ đại như chị, sống rất là sung sướng, tôi nghĩ cả đời này anh ta cũng chẳng muốn ra khỏi đó. Nếu không phải vì chị là chị gái của anh ta, chỉ e trên đời này, người anh ta muốn cưới nhất, chính là chị."
"Cô hãy tôn trọng tôi một chút." Khương Hinh giận đến mức đặt mạnh cốc cà phê trên tay xuống bàn, cà phê bắn ra tung tóe, tiếng động quấy nhiễu đến những người khác, khiến thỉnh thoảng bọn họ lại nhìn qua bên này.
Nguyễn Trữ Khanh cảm thấy hơi mất mặt, không muốn tiếp tục nói chuyện với chị ta nữa, xách túi lên, đứng dậy, nghiêm túc nói với Khương Hinh: "Thực ra chị đâu cần phải chạy đến trước mặt tôi tự rước lấy mối nhục này." Dứt lời, xoay người định đi.
Khương Hinh sao nuốt nổi cơn tức này, đứng dậy túm lấy tay Nguyễn Trữ Khanh, cứng rắn nói: "Không được đi, tôi còn chưa nói hết lời."
Nguyễn Trữ Khanh cảm thấy chị ta rất có tiềm năng làm mấy mụ đàn bà đanh đá, trong lòng có chút bất an, cô chưa chắc đã đánh không lại chị ta, chẳng qua là trước mặt mọi người, cô không cam lòng phá hoại hình tượng của mình. Nhưng nếu thực sự động tay động chân, cô mà không đánh trả, chỉ sợ sẽ bị chị ta đánh cho thê thảm, đến lúc đó thì hình tượng cũng vẫn bị phá hủy.
Đúng vào lúc đang ở thế lưỡng nan, một cánh tay chợt vươn tới, túm lấy cổ tay Khương Hinh, kéo tay chị ta ra khỏi cánh tay Nguyễn Trữ Khanh.
"Dương Quang?" Nguyễn Trữ Khanh nhìn rõ người đến là ai xong, hơi có chút giật mình.
Khương Hinh vô cùng bất mãn với việc Dương Quang ra tay, nhìn chằm chằm anh ta, cười lạnh nói: "Tôi đang nghĩ sao đang yên đang lành cô lại chia tay với A Nghị, thì ra là đã thông đồng với người đàn ông khác. Nguyễn Trữ Khanh, đừng tưởng là cả thế giới này đều không biết cô là loại gì, giả vờ ngây thơ, sau lưng lại làm mấy chuyện nam nữ xấu xa."
"Tiểu thư, tôi thấy cô cũng là người có văn hóa, có khí chất, sao lời nói ra cứ như một tuần chưa đánh răng vậy." Nguyễn Trữ Khanh còn chưa mở miệng, Dương Quang đã không nghe nổi nữa, mở miệng châm chọc.
"Không phải để ý đến chị ta, chúng ta đi thôi." Nguyễn Trữ Khanh không muốn bị mọi người vây xem, kéo cánh tay Dương Quang ra khỏi quán, chỉ để lại mình Khương Hinh đứng đó tức đến hít thở không thông, lại còn phải trả tiền một bàn đồ uống kia.
Ra khỏi quán, Nguyễn Trữ Khanh không nói gì, chỉ bước nhanh về phía trước. Về phần phải đi đâu, chính cô cũng không biết, chỉ cảm thấy nhất định phải nhanh chóng rời khỏi quán cà phê đó, càng nhanh càng tốt.
Dương Quang đi theo sau cô, cẩn thận để ý tình trạng của cô, di động đột nhiên vang lên, vừa nghe, là Phùng Sở Sở, "Này, anh đi đâu đấy? Bảo anh đứng ở siêu thị chờ em mấy phút, sao đã chẳng thấy tăm hơi đâu rồi?"
"Anh thấy Trữ Khanh, định chào cô ấy một tiếng, ai ngờ..."
"Cô ấy làm sao, có chuyện gì phiền phức à?"
Dương Quang vừa đi theo Nguyễn Trữ Khanh, vừa kể lại chuyện vừa nãy cho Phùng Sở Sở nghe, bảo cô nhanh ra ngoài. Anh là đàn ông, không biết an ủi con gái thế nào.
Phùng Sở Sở xách túi bước ra khỏi siêu thị, đi hơn trăm mét mới đuổi kịp hai người Dương Quang. Cô nhét đồ vào tay Dương Quang, tiến lên ôm lấy vai Nguyễn Trữ Khanh, thoải mái hỏi: "Sao thế, vẫn còn mất hứng vì cuộc thi à?"
"Đâu có." Nguyễn Trữ Khanh quay đầu lại, cười đến là rạng rỡ. Đột nhiên quay đầu lại nhìn Dương Quang nói: "Anh có lái xe đến đúng không, đưa em về nhà đi."
Phùng Sở Sở nghi ngờ liếc mắt nhìn Dương Quang, dường như đang chất vấn anh, tại sao khi nãy lại nói Nguyễn Trữ Khanh tâm trạng không ổn, trông như muốn tự sát, nhìn cô nàng hớn ha hớn hở, rõ ràng là đang vui đến nở hoa trong lòng.
Dương Quang nhún vai với cô, vẻ mặt vô tội, đành phải chịu bị đày đi làm tài xế, đưa Nguyễn Trữ Khanh về nhà trước, sau đó lại lái xe đưa Phùng Sở Sở đi ăn cơm.
Sau khi ăn xong, sắc trời đã tối dần, theo thói quen lúc trước thì giờ này, hai người nếu không đi xem phim thì cũng chuẩn bị về nhà. Nhưng hình như hôm nay Dương Quang có sắp xếp khác, anh kéo Phùng Sở Sở lên xe, không nói câu nào đã tự lái xe đi.
Phùng Sở Sở có chút nghi hoặc, lấy cùi chỏ chọc chọc cánh tay anh, hỏi: "Thế này là đi đâu?"
"Dẫn em đến chỗ này cực hay." Dương Quang giảo hoạt cười một tiếng, nhấn ga, nhanh chóng đi về phía mục tiêu.