Chương 20: Trúng độc

Sau khi tiệc khiêu vũ kết thúc, tất cả mọi người đều có thể ra về hoặc ở lại ăn một chút đồ ngọt, tán ngẫu vu vơ.


Yuna bước đến bên cạnh Soengjin, ngước khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt sâu long lanh tựa như hồ nước mát, nhìn thẳng vào con ngươi cậu ta.Khẽ nhẹ nhàng nhếch môi cười.Bàn tay trắng trẻo thon dài đặt lên ôm lấy cổ Soengjin.
" Yuna, cậu tính làm gì đó! "


Cô ấy không nói, cứ nhìn chằm chằm. Hình như có điều gì đó không ổn.
"Soengjin... người tôi...nóng quá!"
"Nóng!? Cậu sốt à?" Mặt cậu ấy đầy vẻ lo âu hốt hoảng.
Yuna lắc đầu, đôi mắt lơ mơ, hơi thở nóng mà gấp gáp:" Nóng quá!"
" Để tôi đưa cậu về!"


" Đừng...Tôi không muốn về trong bộ dạng này đâu...Làm ơn...cho tôi vào khách sạn...Làm ơn!" Dứt câu, mắt cô nhắm lại, nhưng tay vẫn cứ ôm chặt cổ cậu ấy, không thể nào tách ra được


Soengjin không còn cách nào khác, đành làm theo những lời cố ấy nói. Vì suy nghĩ cậu ta rất đơn giản, cứ nghĩ rằng cô ấy chỉ đang lên cơn sốt nên nóng người bình thường, nhưng không hề hay biết cô ấy trúng thuốc.
Cậu dìu Yuna ra xe, rồi đi thẳng đến khách sạn gần đó.


" Quản gia, ông biết khách sạn nào gần đây không? "
Quản gia gật đầu, rồi nhanh chóng lăn bánh chở hai người đến nơi cần phải đến vào lúc này. Trên xe lắc lư, cả người Yuna ngã vào Soengjin, hơi thở gấp, cả khuôn mặt đỏ ửng, nhăn nhó khó chịu. Miệng cứ mấp máy:" Nóng...nóng quá! ".


available on google playdownload on app store


Soengjin đưa bàn tay lên sờ khuôn mặt cô ấy, thật sự là trán không hề có dấu hiệu sốt mà tại sao cô ấy lại cứ than là trong người nóng. Mặt cậu ấy bắt đầu nghi vấn, chắc chắn chuyện này có gì đó không ổn, Soengjin chồm người về phía trước, hối thúc quản gia:” Ông có thể đi nhanh hơn chút được không?”


“ Được, sắp tới rồi!”
Xe lao như bay, trong tích tắc đã đưa được hai người đến khách sạn hạng A. Nhanh chóng mở banh cửa, cõng cô ấy vào.
“ Quản gia, ông đi vào đặt phòng đi. Cho tôi ở ba ngày! “
“ Ba ngày!? “ Ông ngạc nhiên, lên giọng


“ Ông không cần ngạc nhiên thái hóa vậy đâu. Đặt nhanh lên! ‘’Cậu ấy quát.
Quản gia à, vì Yuna nên ông ráng nhịn đi! Với lại cũng cần cho hai đứa nó riêng tư một chút chứ!.
Mọi việc thanh toán xong xuôi, quản gia đi theo hai người đến tận phòng nhưng có chuyện xảy ra.


Soengjin liếc quản gia với ánh mắt không thể nào lạnh hơn, miệng nói:” Việc ông đến đây là hết rồi, ông về nghỉ ngơi đi.Tôi chỉ muốn ở riêng với cô ấy! Ba ngày sau hãy quay lại đón.”


Ông gật đầu, lẳng lặng xoay lưng đi về hướng thang máy, cửa mở ra, ông nhẹ nhàng bước vào trong. Rồi đi xuống đại sảnh.
[…]
Trong phòng khách sạn.


Cậu ấy đặt cô ấy xuống chiếc giường êm ái, khó khăn lắm mới tách tay cô ấy ra khỏi người mình. Khom người xuống, tháo đôi giày cao gót ra để dưới gầm giường. Lại chồm lên lấy chăn đắp kín người Yuna. Mọi việc diễn ra thật yên tĩnh, chẳng hề phát ra một tiếng động cỏn con nào. Sau đó, Soengjin đi lấy chút nước ấm cho cô uống và vào nhà tắm lấy khăn lau mặt vắt nước nóng….Yuna à, cô thấy anh ta hảo soái không! Đừng bắt người ta khổ sở như vậy chứ.


….
Đắp chăn chưa đầy một phút thì đã đạp văng nó ra. Cả người cô vô cùng bứt rứt khó chịu. Không thể nào diễn tả được cảm giác nó như thế nào.Thứ mà thuốc gây ra…có thể nói nó làm cho người ta khao khát một cái gì đó…dục vọng.


Cô trở mình liên tục,hết bên này lại qua bên khác, tay cứ túm lấy áo mà muốn xé toạc nó ra:” Nóng…Khó chịu…!”


Âm thanh vang đến tai Soengjin, lập tức chạy đến ngồi xuống bên cạnh Yuna. Cô ấy lơ mơ nhưng cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt điển trai với những đường nét hoàn mĩ, trán ngọc, mày thanh. Đôi mắt sáng ngời nhưng đầy lo âu, khó hiểu.


Yuna giơ bàn tay ngọc ngà trắng trẻo khẽ vuốt ve mặt cậu ấy. Miệng mấp máy:’’Soengjin…”
“ Tôi đây, cậu ổn chứ ”


Không thể nói được, hơi thở càng ngày càng gấp. Tay ôm cổ cậu lấy thế cố gắng chồm người lên, đôi môi mềm mại cô ấy khẽ chạm vào vành tai Soengjin, cắn nhẹ nó như một cô mèo con đang đùa giỡn nhưng trong cái đùa giỡn đó nó đầy sự khiêu khích, quyến rũ.


“ Này, cậu làm gì vậy hả Yuna, đừng…” Soengjin bất giác mặt đỏ hẳn lên. Tay cố gắng đẩy cô ấy ra, đè cô ấy xuống nằm dưới thân mình.
“ Cậu biết cậu đang làm gì không hả? “


Bỗng trong phút chốc như có điện xẹt qua, cậu ấy đã biết chất độc đang lây lan trong người cô là loại độc như thế nào. Loại độc này gọi là “ thôi tình dược ” khi uống phải nó, cả cơ thể đều nóng cả lên, bứt rứt khó chịu. Đầu óc trống rỗng không thể kiểm soát được bất cứ thứ gì. Nó làm người ta khao khát dục vọng mà không thể dừng nó lại được. Muốn giải được nó thì chắc chắn phải xảy ra quan hệ giữa hai người.


“ Thôi xong rồi, loại độc này mình có từng đọc qua nó…”
“ Yuna cậu trả lời cho tôi biết, ai cho cậu uống loại độc này hả?” Bàn tay mạnh bạo của cậu ấy đè hai tay cô xuống. Mắt chăm chú nhìn cô ấy.
“ Tôi không…biết ”

“Soengjin à…”


Lúc cô ấy gọi tên Soengjin, tim cậu ấy đã không thể nào đập như bình thường, nó cứ loạn xạ , mặt bất giác đỏ phừng phừng. Thân hình mảnh mai, làn da trắng trẻo mịn màng. Khuôn mặt xinh đẹp hoàn mĩ, đôi mắt long lanh sâu thẳm như hồ nước biếc, bờ môi hồng hào như trái đào thơm dã chín. Tất cả mọi thứ tựa như một đóa hoa đẹp, mềm mại và cô hoàn toàn phóng thích vẻ đẹp của mình, hấp dẫn cậu ấy một cách dễ dàng.


Thật là mĩ miều, thật là xinh đẹp!
Không thể cưỡng lại được nữa rồi, người con gái với dáng dấp hoàn hảo quyến rũ đang nằm dưới thân mình, sức chịu đựng con người có giới hạn.
“ Tôi xin lỗi Yuna, nhưng làm ơn cho tôi phá lệ cái gọi là 1095* ngày của cậu!”
___________


*1095 ngày: độc giả nào không hiểu thì đọc lại chương 16 nhé!






Truyện liên quan