Chương 8

Được một tấc thì muốn lấn cả làng
Bất luận giá nào, đêm nay không thể cho Tất Tử Hạo ngủ ở tẩm cung nữa.


Quan hệ của hai người đã tới mức ám muội nếu không phải nói là nhập nhằng. Thật sự nếu không sớm cách ly ra, chỉ sợ… có muốn thoát cũng không khỏi. Phương Quý Bắc không có chuẩn bị tâm lý sống nương tựa với một nam nhân cả đời, dù với anh mà nói thì Tất Tử Hạo là một ngoại lệ.


Nhưng tán thưởng và cưng chiều không giống với yêu nhau cả đời. Nếu không phải có sự xuất hiện của Tất Tử Hạo thì anh đã sớm thành đôi uyên ương với Lý Ca, bằng không cũng với một trong số hằng hà con gái trên đường khởi nghĩa.


Phương Quý Bắc rất có nguyên tắc, nên nếu đó là trách nhiệm của anh thì anh tuyệt đối không trách cứ ai bừa bãi. Vì thế, dù anh bị cậu dày vò khốn khổ mà vẫn cho rằng mình là người có lỗi chứ tuyệt nhiên không oán giận cậu. Thế nhưng, cũng vì anh rất có nguyên tắc nên nhất định sẽ không vì một chữ ‘thích’ của người ta mà đi cưới, càng không làm một tên hoàng đế có hậu cung ba ngàn người. Trong mắt của người có nguyên tắc, nếu nói người nữ chỉ có một người nam thì người nam cũng chỉ có thể có một người nữ. Đây gọi là công bằng.


Đấy là nguyên do trước khi anh khẳng định được tình cảm của mình, anh tuyệt không thể ngủ chung giường chung gối với Tất Tử Hạo nữa.


Tuy anh quyết định vậy nhưng cứ đến khuya, thiếu niên cợt nhả cứ mò lên giường làm anh có phần không đành lòng cự tuyệt. Tất Tử Hạo đã quăng cái phong thái dè dặt của mình lên chín tầng mây từ lâu, thậm chí sắc thái vui buồn không hề lộ ra tu luyện được bấy lâu nay cũng biến mất. Bây giờ, cậu nghĩ gì là lộ ra mặt hết, “Quý Bắc, hôm nay ta vất vả ở quán báo dữ lắm, còn ngươi thế nào hả?”


available on google playdownload on app store


“Cũng được, chỉ xử lý chút chuyện thôi, không có vấn đề gì lớn.” Phương Quý Bắc trả lời xong thì nhìn cậu, “Tử Hạo, ngươi… cũng nên về phòng đi…”


“Phải rồi! Hôm nay ta nghĩ đến một chuyện, là vấn đề chấp pháp mà ngươi vẫn hay đau đầu ấy…” Tất Tử Hạo còn định nói tiếp thì như sực nhớ cái gì nên bỗng cao giọng. Đó là vấn đề anh rất mực quan tâm, nên nghe cậu nói thế anh không nói chuyện khác nữa mà nhướn mày nhìn cậu, “Hửm?”


“Ngươi muốn nghe biện pháp ngắn hạn hay dài hạn đây?” Tất Tử Hạo nghiêng đầu tủm tỉm nhìn anh.


“Đương nhiên là cả hai rồi.” Phương Quý Bắc biết trí tuệ Tất Tử Hạo rất cao lại giỏi sử sách, rành rẽ mọi chuyện trong triều. Tuy cậu không thường xuyên ra chủ ý, nhưng nếu cậu đã lên tiếng thì chắc chắn không trật được.


“Vậy… lẽ nào ta lại nói suông không công chứ?” Tất Tử Hạo cười gian trá, “Ít ra phải có điều lợi gì. Quý Bắc, ngươi nói có phải không?” Phương Quý Bắc nhìn biểu tình cậu ta thì nhớ đến chuyện “thưởng cho” hôm đó, mặt mày anh đỏ chót lên.


Cậu ta sẽ không… đòi phần thưởng là hôn môi nữa chứ? Quốc gia đại sự không phải trò đùa mà…


Có điều cái con người trước mặt này lại không nghĩ như thế. Trong lòng của thiếu niên thì quốc gia đại sự rất quan trọng, dân chúng cũng quan trọng, nhưng có thể hôn Phương Quý Bắc còn quan trọng hơn cả!


Vì thế nhân lúc Phương Quý Bắc còn đang nói gì đó, cậu đã sấn tới ngấu nghiến hôn anh. Như đã nói hôm trước thì kỹ thuật của Tất Tử Hạo rất điêu luyện, hôn Phương Quý Bắc non nớt đến choáng váng đầu óc. Hai người hôn nhau đến mức khi dứt ra đều thở hào hển, thậm chí cậu còn áp đảo cả anh, phải gắng hồi lâu mới kềm chế mình được – Quan hệ hiện giờ của hai người đang rất tế nhị nên cậu không muốn do mình nóng vội mà ép người kia phải dang xa.


Dục vọng tràn dâng không được thỏa mãn của cậu hằn đỏ lên mắt, cứ thế nhìn Phương Quý Bắc khiến tim anh đập liên hồi. Anh nghiêng đầu sang bên, không muốn nhìn thẳng đôi mắt ấy của Tất Tử Hạo.


“Chúng ta cần mau chóng định ra luật pháp cho đương triều, hơn nữa không thể giống nguyên triều chỉ là luật suông. Đây là thời điểm mà mọi điều chế cần được định thật tỉ mỉ.” Cậu thấy anh như thế liền chuyển sang đề tài mà anh quan tâm, quả nhiên thu hút được sự chú ý của anh.


“Nhưng nhân tài ở phương diện này vẫn còn thiếu…” Phương Quý Bắc ngập ngừng bảo. Tuy Tất Tử Hạo rành luật pháp của triều đại trước, nhưng cậu ta không có nhiều kinh nghiệm thực tiễn. Hơn nữa, nghĩ cũng mường tượng được sự gian khổ khi biên soạn cả một bộ luật pháp tỉ mỉ.


“Quý Bắc, ta nhớ rõ lần trước ngươi có kể về vị trạng sư đã giúp ngươi, kỳ thật không phải do hắn rành đi cãi cho thanh thiên đại lão gia mà do suốt ngày đi bới móc sơ hở của người khác.” Cậu bật cười. “Chúng ta có thể mời một số trạng sư, nhân tiện tìm thêm người cho hình Bộ rồi để ta quản lý họ. Ta tin chuyện biên soạn ra một bộ quốc pháp tốt vẫn có khả thi.”


Phương Quý Bắc gật đầu, “Hơn nữa, cuộc sát hạch cũng không hạn chế thời gian. Ngươi cứ về quán báo đăng tin rằng, chỉ cần ai rành luật pháp đều có thể đến hoàng cung thi. Ngươi cảm thấy ổn thỏa là được rồi.”


Chuyện này tự nhiên sẽ có người sắp đặt nên cậu gật đầu, “Hiện giờ công báo Bán Nguyệt đã lan ra mấy tỉnh lân cận kinh thành rồi. Tuy sức ảnh hưởng chủ yếu vẫn tập trung ở kinh thành, nhưng đã dần lan rộng ra. Có một số người đến hỏi ta có thể tự làm công báo địa phương được không? …Có lẽ họ muốn làm ‘ngự sử dân gian’ giúp đỡ triều đình giám sát quan viên cũng nên.”


Phương Quý Bắc gật đầu, “Cái đó cũng được, nhưng chuyện này không thể gấp, phải thận trọng trong việc chọn người. Cần nhớ rằng có rất nhiều người đọc công báo. Nếu lập trường của người soạn công văn bất chính thì sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng.” Tất Tử Hạo liếc mắt nhìn anh một cái. Tuy nói Phương Quý Bắc không có học thức nhiều, nhưng trực giác của anh lại bén nhạy và rất sâu sắc. Anh chỉ cần nhìn thoáng qua đã nắm được đâu là mấu chốt chính.


“Ừ, việc này cần tính toán kỹ. Cũng may đại thần đáng tin trong triều ngày càng nhiều, đợi tình thế khá lên thì có thể kiểm soát chuyện thực thi công báo ở vùng ngoại ô được rồi.” Cậu càng tươi cười láu lỉnh hơn, “Đây có tính là đề nghị mới không? Ta có được thưởng nữa không vậy?”


Hả?


Trong khi anh đang thừ người thì lại bị thiếu niên lấn át nữa, anh bị hôn đến cả người gần như nhũn chảy ra. Lúc anh lấy lại hô hấp thì cậu khẽ khàng nói, “Về biện pháp lâu dài thì đơn giản là xây trường học và viết sách… Trường học dành cho khoảng nhàn rỗi sau thời vụ đã gần hoàn thành, ta tính cho thêm một khóa dạy luật nữa… Đương nhiên nói đến học đường thì rất cần nhiều thứ…”


Cậu nói xong thì ngáp một cái, “Ngày mai ta sẽ viết mấy ý kiến hôm nay thành văn cho ngươi… Thiệt tình, mệt quá đi…” Than cho đã xong cậu đi ngủ, để Phương Quý Bắc ngồi một mình suy ngẫm những giải pháp cậu đưa ra. Đợi khi anh suy nghĩ gần xong thì cũng thấy quá đuối, lúc này anh mới phát hiện ––––


Cái người này… lại ngủ trên giường mình nữa…
οοο
Từ dạo đó, Tất Tử Hạo luôn có cớ không cần phải xuống giường.
“Đây là bản công văn ta viết hôm nay, ngươi coi đi. Ta mệt quá muốn đi ngủ sớm…”


“Hôm nay ta phải khảo thi hơn hai mươi tên tự xưng là rành luật. Ngươi nghe đi, giọng ta khàn cả rồi… Ngươi hôn ta cho đỡ tí được không?”
“Ngươi xem, ta phải đi tận tới chỗ đó… Hây, giờ ta không muốn làm gì cả, cho ta ôm ngươi ngủ có được không… Ta thấy khó chịu quá…”


“Ngươi thật sự muốn nghe sao? Vậy thưởng trước cho ta đi, bằng không ta không có động lực đâu~”
“Ta cực khổ đến vầy, chìu ta một điều nho nhỏ thôi, có được không?”


Tuy Tất Tử Hạo không có làm chuyện gì quá lố thêm, nhưng với đợt tấn công ‘bày chuyện chính sự’ và làm nũng song đôi này khiến anh không còn bài xích thói quen hôn của cậu ta nữa. Với lại, anh cũng quen chuyện ngủ chung giường với cậu nên không còn ý định đuổi cậu ta xuống giường.


Tất Tử Hạo gian trá bắt đầu lên kế hoạch gian xảo để tiến thêm bước nữa.
Dù Phương Quý Bắc hiểu rõ cái gian của cậu, nhưng mà anh không chống đỡ được tính cách và đôi mắt của cậu ta. Dù anh thừa biết, ánh mắt đáng thương của kẻ ưa táy máy tay chân này đều là giả vờ.


οοο
Được một tấc thì muốn lấn cả làng.
Dù Tất Tử Hạo đang xử lý chuyện triều chính đi nữa thì đầu óc luôn nghĩ làm cách nào mới ôn lại được hương vị của đêm hôm ấy. Kết quả, lúc ngẫu nhiên cần phê chỉ thị thì lại cứ viết hai chữ “Quý Bắc.”


Anh không phải mỹ nữ gì, mà cũng chẳng phải thiếu niên diễm lệ chi, thậm chí cơ thể còn cường tráng hơn cậu gấp mấy lần. Nhưng khi ôm ấp anh thì cảm giác rất thoải mái, bởi vì trong lòng mình có niềm mong mỏi.


Dục vọng chỉ đơn thuần là phát tiết, còn ôm ấp người mình mong nhớ trong lòng là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau. Chuyện phát tiết dục vọng có tẩm lời hoa mỹ thế nào thì cuối cùng chỉ là khoái lạc nhất thời. Thật sự đặt để ý trung nhân của mình trong lòng, chỉ ngắm thôi cũng khiến mình rất vui vẻ.


Đương nhiên, Tất Tử Hạo không lấy nhìn làm thỏa mãn.
Buổi tối, cậu luôn thấy người nằm cạnh mình cứ miên man suy ngẫm, trong khi ham muốn cơ thể cậu không cách nào giải tỏa đã đến cực hạn. Hậu quả là chập chờn đến sáng cũng ngủ không được.


“Tử Hạo, hôm nay ngươi không có nhiều chuyện phải xử lý thì ngủ thêm đi.” Phương Quý Bắc ân cần bảo, anh mặc áo quần chuẩn bị đi ra ngoài.
… Cái áo lam đậm đó quả là tôn dáng người rất đẹp… Thật muốn nhào tới quá.


Cậu nuốt nước miếng một cái nhìn anh đi ra cửa, thừa biết dù hôm nay không phải sớm trời nhưng anh vẫn đi thương nghị triều chính với Khổng Chi Cao. Mà quan hệ hai người tốt thật, Phương Quý Bắc tin tưởng Khổng Chi Cao vô điều kiện, còn Khổng Chi Cao thì vĩnh viễn giúp đỡ anh.
Cậu ngẫm nghĩ mà thấy ghen tị.


Tuy cả người cậu mệt mỏi nhưng không chợp mắt được. Nằm ườn một hồi cậu lại quyết định đứng dậy, rồi đứng trong góc tẩm cung chẳng biết bấm chọt gì mà trên tường xuất hiện một cái cửa lớn, thế là bước vào luôn.


“Hoàng thượng, hẳn những chuyện riêng tư không gây trở ngại gì chứ?… Mà mọi chuyện dính tới Hoàng thượng thì không thể là chuyện riêng, đặc biệt là chuyện đó.”
“Cái chuyện nào?”


“Chuyện hậu duệ của Hoàng thượng liên quan đến tương lai quốc gia, không thể khinh suất. Thế nên việc tuyển phi cho hậu cung là trọng yếu…”
“Lão Khổng, chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu sao?”
“Chuyện gì ta chưa hiểu?”


“Cho đến giờ ta không muốn có con hay lập hậu lập phi gì đó, càng không muốn hại người khác.”
“Không cần có con? Hoàng thượng nói gì? Vậy sau này ngươi trăm tuổi thì làm sao –?”


“Lão Khổng, ngươi cũng dạy ta rồi, mấy đời vua Nghiêu vua Thuấn rồi Vũ và Thang đều là thoái vị chứ không phải truyền ngôi… Tử Hạo có kể chuyện lịch sử cho ta nghe, bảo rằng những thời đại đó chỉ có hoàng đế khai quốc anh minh thấu hiểu được cái khó khăn của người dân. Những đời sau thì chưa từng bước ra hoàng cung một bước, dù đầu óc có thông minh thì cũng vô dụng.”


“Hoàng thượng, ngươi––”
“Ta sợ rằng, nếu ta có con sẽ muốn nó lên làm vua. Cho dù ta không muốn thì cũng có khối kẻ buộc nó lên ngôi. Thế nhưng… không khống chế được hậu duệ ta thì sau này ta sẽ tự ngẩng cao đầu được.”


“Quý Bắc, hà tất gì lại làm khổ mình?” Thanh âm Khổng Chi Cao hạ thấp, dù có hơi oán giận nhưng ngữ khí hắn vẫn đượm niềm tự hào, “Ngươi đã làm rất nhiều chuyện cho quốc gia này rồi, chỉ thiếu điều chưa dùng hết cả đời ngươi mà thôi. Ngươi… cũng nên nghĩ tư lợi cho mình chứ.”


“Ta có tư lợi chứ, còn nhiều là đằng khác à.” Giọng anh mang theo ý cười, “Mà nếu phải kể tư lợi thì… đó là trong tương lai, nếu Đại Nhạc có mất nước cũng sẽ không bị diệt trong tay hậu nhân ta. Nếu người kế vị ta không làm tốt, thì cùng lắm là ta chọn lầm người chứ không phải do dạy sai… Có điều Tử Hạo nói trường học cậu ta quản lý có rất nhiều cô nhi. Ta đang tính tìm trong cung có chỗ nào để nhận nuôi bọn trẻ đây.”


“Có phải Tất Tử Hạo kia là tư lợi của ngươi không?”
Ngữ khí của Khổng Chi cao có phần nghiêm túc khiến Phương Quý Bắc giật mình, hồi sau anh mới trả lời, “Ta không biết, có lẽ… là phải…”
Người đang nghe lén thấy tim mình đập loạn nhịp.


“Lúc đầu thấy hắn, đáng lẽ nên trừ đi mới phải.” Khổng Chi Cao thở dài. “Thôi bỏ đi, cứ theo ý ngươi cũng tốt…” Hai người tiếp tục bàn những chính sự khác, dẹp đề tài đó sang bên.


Còn cái cậu đang đứng trong mật thất kia thì thấy thân thể nóng bừng, chỉ muốn xông ra ôm chầm người nọ vào lòng nhưng không thể nào hành động.
Chí ít là cậu vẫn luôn gạt người ấy về sự tồn tại của mật thất này.


…Cậu thật tình không cố ý giữ bí mật với anh, chỉ là lúc muốn nói lại không thể nói ra.
οοο
Nỗi xúc động đong đầy cả ngày, cuối cùng đạt đến đỉnh khi tối cậu quay về tẩm cung.
“Ta mệt quá Quý Bắc ơi…”


Hằng ngày Phương Quý Bắc đối diện với cơn hờn nũng của Tất Tử Hạo đến độ anh đã sớm tê dại. Anh nghe cậu nũng nịu thế cũng chỉ biết cười xòa, “Vậy đi ngủ sớm đi, hôm nay ta không có chuyện gì nhiều nên cũng tính tắt đèn.”


“Hôm nay ta làm mệt lắm đó, cuối cùng cũng viết xong điều lệ quản lý quán báo rồi. Viết mệt tới độ nhức cả tay.” Cậu đưa tay đến trước mặt Phương Quý Bắc cho anh thấy vết chai dày. Anh cũng thấy lòng áy náy nên xoa bóp tay cậu mấy cái, khẽ vuốt đi cái đau nhức cho cậu, “Ngươi hãy lo cơ thể mình chút xíu, đừng có liều mạng làm việc quá..”


“Thật ra ta cũng không tính làm quá mạng vậy đâu, có điều…” Tất Tử Hạo mỉm cười, thuận tay miết lên ấn đường anh, “Nhưng nếu ta bớt làm thì ngươi sẽ bán mạng làm còn hơn gấp đôi. Ta thật không nỡ đâu.” Anh không quen với những lời thẳng thắn này nên hơi ngượng ngùng, bèn lảng tránh ánh mắt cậu.


Đương nhiên đời nào cậu bỏ phí cơ hội, liền rướn người tới chộp lấy môi anh.
Cậu đã hôn qua biết bao đôi môi, nhưng khi chạm đến người trước mặt này thì đều quên sạch. Chỉ biết gấp gáp ʍút̼ lấy trong vụng về, muốn nuốt chửng anh vào bụng nhưng rồi lại thấy luyến tiếc.


Ai cũng có tâm cơ, ai tiếp cận cậu cũng có mục đích riêng. Duy chỉ người này, dù bị hủy hết thảy nhưng vẫn tạo lại mọi thứ bằng chính hai tay anh – Mà không phải là vì cậu. Theo góc độ nào đó mà nói, chính Phương Quý Bắc đã cứu cậu ra khỏi bóng tối, là người dạy cho cậu biết, trên đời này ngoại trừ việc tranh quyền đoạt thế còn rất nhiều cách sống khác.


Cho nên cậu tuyệt không buông tay khỏi anh, tuyệt đối không bỏ đi cơ hội này.


Nụ hôn càng lúc càng sâu, dần dần lôi hết bản năng kỹ xảo ra, dùng lưỡi thít chặt rồi tiến sâu vào miệng anh. Vốn Phương Quý Bắc rất ư xa lạ với chuyện *** này. Trước giờ chuyện đụng chạm da thịt đều là anh hứng chịu sự quấy rối của Tất Tử Hạo, nên thân thể anh theo bản năng có phản ứng với cậu ta. Huống hồ mánh khóe của Tất Tử Hạo rất cao, chỉ vài cái trêu chọc đã khiến toàn thân anh nóng bừng khó chịu.


Dần dần chỉ hôn nơi môi không chẳng đủ thỏa mãn nên cậu lần lựa đến vành tai anh, vạch toang áo để lộ ra vùng xương cổ rồi lướt xuống hai đầu núm mà miệt mài hôn. Cậu dùng răng lười biếng gặm lấy chỗ eo anh trong khi bàn tay cứ rờ rẫm loạn xạ. Mái tóc đen mềm xõa trên thân thể anh cộng với sự cọ xát bên dưới khiến anh thấy cơ thể mình ngày càng quái dị.


Nóng quá đi, giống như… người anh đang muốn một thứ gì đó. Anh không nhịn được nữa bèn luồn tay vào tóc cậu, nửa muốn đẩy ra mà nửa lại muốn kéo cậu gần hơn.


Dù sao con người cũng không kháng cự nổi dục vọng, hơn nữa Phương Quý Bắc anh cũng chẳng phải sành sỏi gì. Một chút khiêu khích của Tất Tử Hạo đã khiến anh không kềm được tiếng thở gấp gáp.


Thiếu niên nhìn anh mà đôi mắt ngấn sáng màu tơ máu. Khuôn mặt xinh đẹp sẵn giờ thêm sắc đỏ càng trở nên kiều mị. Tuy rằng động tác có phần không khớp với diện mạo cho lắm, nhưng dẫu sao cũng rất mực quyến rũ. Đôi môi phấn mở ra cắn từng lớp áo quần của anh, chậm rãi cởi hết xuống. Cách một lớp vải mỏng, vật thể ướt át xốp mềm cạ lên dục vọng anh. Anh hít hà một hơi mạnh, cơ thể bất giác rướn hẫng theo nó.


Tất Tử Hạo có cảm giác như đã chinh phục thành công thì cười toe toét, bèn nhào phốc lên ngấu nghiến hôn anh trong khi tay kia tiếp tục táy máy.
Gió se lạnh ngoài song cửa, cảnh xuân ân ái ngập tràn bên trong.


Đợi khi hai cơ thể lõa lồ áp sát nhau, Phương Quý Bắc mới sực nhận ra tình huống, ánh mắt mơ màn đã hơi trong lại. Anh chặn tay cậu, “Tử Hạo, hôm nay ngươi không có bị hạ dược mà…” Giọng anh khàn như đang gắng sức đè nén khiến cậu phải nuốt ực mấy cái.


“Ngươi phải chịu trách nhiệm đi…” Thanh âm mị hoặc của Tất Tử Hạo thì thầm bên tai anh, “Quý Bắc, hiện giờ tâm trí ta chỉ có ngươi mà thôi… Chính ngươi đã khiến ta không có hứng thú với nữ nhân hay bất cứ kẻ nào khác. Ngươi phải chịu trách nhiệm…”


Loại quy luật của thứ cướp cạn này quả rất trơ tráo, nhưng với Phương Quý Bắc đang mụ mị, anh suy ngẫm một hồi lại không thấy cái lý đó có gì sai. Mà đương nhiên cậu ta không để anh có thời gian suy nghĩ, khẽ khàng xoa chỗ đằng sau rồi chậm rãi thoa trơn – Hộp cao còn ở đầu giường, tuy nó chỉ có tẩm chút thuốc thôi tình nhưng nhiêu đó cũng quá hữu hiệu với Phương Quý Bắc rồi.


Việc từ tốn khước từ đã dần dần trở thành chiều theo ý đối phương. Trong nguyên tắc của Phương Quý Bắc cũng không có điều khoản ăn nằm với nam nhân. Tuy nói đã quyết không chạm đến và không thương người này, nhưng cảm giác của anh với Tất Tử Hạo là gì, nói thật cả anh cũng không rõ.


Trong khi hai người quấn thít lấy nhau anh cũng không có dư sức lực mà tự vấn.


Đã không có lợi thế của Long Hổ thang, Tất Tử Hạo với thể lực tương đối kém hơn không thể dằn vặt người ta cả đêm. Sáng sớm, khi Phương Quý Bắc thức dậy thì thấy cơ thể mình chưa đến nỗi khó chịu. Công nhận cơ thể của người tập võ quá mạnh, thích ứng cũng rất mau. Trái lại, cái tên dày vò người ta lại còn ngoan ngoãn thiếp mắt ôm eo nằm trên người anh, môi nhoẻn cười rất thỏa mãn.


Anh không kềm được mà đưa tay vuốt tóc cậu. Mấy hôm nay bận bịu trong triều cũng làm cậu ta mệt rã rời.
Đã mệt như thế mà còn không chịu yên thân, thật đúng là đứa nhỏ mà.


Anh nghĩ đến đó thì ngồi dậy chuẩn bị vào triều xử lý chuyện. Thấy cuối năm đã gần kề, có nhiều việc đọng lại cần giải quyết cho hết nên anh vội vàng chuẩn bị. Năm sau, anh còn muốn ban hành một loạt pháp quy, hiển nhiên đó là phạm vi bận bịu của Tất Tử Hạo.


Anh rời khỏi vòng tay của cậu. Tất Tử Hạo đang ngủ thì bỗng thấy trong lòng mình trống không liền sực tỉnh, mở mắt ra đã thấy ánh mắt Quý Bắc. Cậu sửng sốt nhưng mỉm cười với anh ngay, “Quý––”


Ầm! lên một tiếng nổ lớn át cả giọng cậu. Hai người trên giường biến sắc, anh lập tức phóng xuống giường chạy ra ngoài.


Tất Tử Hạo mau mắn níu anh lại, mặc nhanh quần áo cho anh xong mới buông tay ra. Bước chân anh có hơi lạng chạng thì nhớ đến sự buông thả của đêm qua. Cậu biết không cách nào ngăn anh được nên chỉ vội mặc đồ vào rồi chạy theo anh ra khỏi tẩm cung.


Phía bên ngoài tẩm cung, hai người dáo dác ngó xem âm thanh phát ra từ đâu, thi nhau thở hào hển.
Sự tĩnh lặng của ban đêm trải dài che kín màn trời phía tây của hoàng cung. Dù cách rất xa cũng thấy sắc vàng son lộng lẫy của hoàng cung bị che khuất, thậm chí còn có thứ gì rơi lả tả.


Tất Tử Hạo ngây ngẩn người. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu cậu là tên thuật sĩ ở phía tây đang luyện đan bí danh gì đó.


Phần lớn đế vương luyện đan cốt chỉ muốn được trường sinh. Tất nhiên Thừa Chiêu Đế của triều đại trước không có cho luyện đan, căn bản do hắn không tin, càng không tạo thêm cơ hội cho kẻ khác hạ độc. Trong khi đương kim Tiếp Dư Đế cho gọi thuật sĩ vào cung là do đề nghị của Chủ quản Tạp học kỹ, Dư Hoa Chương. Lý do là dù thuốc trường sinh nghe có hoang đường đó, nhưng một số nguyên lý và kết quả của việc luyện đan lại rất hữu dụng, chẳng hạn như một số dung dịch có thể chống lại bào mòn kim loại. Dư Hoa Chương am hiểu cơ quan thuật số lại có giao hảo với nhiều thuật sĩ bốn phương, nên hắn đã cố tình mời mấy người đó vào.


Mà vụ nổ này chính là xuất phát từ phòng luyện đan của họ.
Hiển nhiên giờ này còn đâu là kiến trúc của phòng luyện đan nữa – Chỗ của phòng luyện đan giờ chỉ là cái hố sâu cháy đen nghịt, khói lửa hẵng còn nghi ngút. Kế bên cái giếng sụp lở còn thấy những mảnh tứ chi rải rác.


“Tử Hạo, đừng nhìn!” Phương Quý Bắc trầm giọng bảo, đứng trước hố lấy tay che mắt cậu lại. Cậu tính nói mình đã thấy nhiều tử thi lắm rồi, nhưng chưa kịp mở miệng đã cảm nhận bàn tay che miệng mình đang run rẩy. Tất Tử Hạo lùi xuống đứng cạnh Phương Quý Bắc mà giữ chặt, nói đúng hơn là ôm chặt lấy anh. Cánh tay anh thì dựa vào cậu.


Tiếng nói Phương Quý Bắc cất lên trầm tĩnh như thường, ngay cả Tất Tử Hạo cũng không nghe ra sự khác biệt, “Có chuyện gì vậy?”


Sau đó là tiếng nói run rẩy của Dư Hoa Chương, “Hoàng thượng, là mấy tên đạo trưởng đang nghiên cứu… Mấy ngày trước, ta nghe bọn họ bàn chuyện có thể làm hỏa dược của pháo cháy mạnh hơn. Sau đó ta đề nghị dùng nó làm mũi tên bắn lửa sẽ rất hay, kết quả…” Tất Tử Hạo cảm nhận bàn tay che mắt mình đang run bần bật, cậu bèn đặt tay mình lên tay anh.


“Ý ngươi nói là bọn họ thành công rồi?” Phương Quý Bắc hỏi.
“Chắc là vậy, nhưng mà…” Dư Hoa Chương dừng lại rồi đột nhiên kêu lớn, “Minh Cát, ngươi còn sống sao?”


Tất Tử Hạo nghe được tiếng nói mềm mại vang lên, chắc là tên ‘Minh Cát’ kia, “Dư đại nhân, ta mới đi mua lưu hoàng về, sư phụ và sư thúc ta đâu? Chỗ này bị làm sao vậy?” Thanh âm đó vừa run rẩy mà vừa sợ hãi. Tử Hạo cầm tay Quý Bắc đưa lên môi mình hôn nhẹ.


“Bọn họ… bị nổ ch.ết rồi…” Tiếng Dư Hoa Chương rất nhỏ, “Chắc họ không phòng bị tốt nên hậu quả nổ mạnh quá…”


“Không thể nào!” Minh Cát quát lên, “Sư phụ và sư thúc ta luyện đan lâu năm như thế sao lại không biết phòng ngừa nổ chứ? Hơn nữa chất lưu hoàng còn lại không có nhiều, có trộn với hỏa dược cũng không thể nào đủ—”


“Số còn lại không có nhiều? Là còn bao nhiêu?” Giọng anh vang lên có phần sắc lẻm, “Minh Cát, ngươi có thể suy đoán sư phụ và sư thúc ngươi trộn thứ gì với hỏa dược được không?”


Anh không hiểu biết việc luyện đan cho lắm, chẳng qua theo trực giác hỏi câu đó thôi. Dư Hoa Chương rành hơn anh nên hiểu ngay, “Phải rồi, chủ yếu là phần lượng… Minh Cát, ngươi nhớ lại đi, trước khi ngươi đi họ đã phối hỏa dược ra sao hả?”


‘Là… là năm phần đá tiêu và một phần bột than củi, nhưng không có đủ lưu hoàng… Cho nên ta mới ra ngoài mua.” Minh Cát trả lời mà giọng nghẹn ngào, “Sư phụ…”


“Dư quán trưởng, kiếm một chỗ tĩnh lặng an toàn để bảo vệ mọi thứ, rồi tìm vài vị thuật sĩ am hiểu để sau này tiếp tục pha hỏa dược với vị đạo đồng này.” Phương Quý Bắc trầm giọng phân phó, Dư Hoa Chương thấp giọng lĩnh mệnh, “Lúc này phải chú trọng nhiều đến an toàn, không thể để chuyện này phát sinh nữa. Còn về phần người ch.ết… Ta sẽ thương lượng với Khổng thừa tướng để hậu táng cho họ.”


“Hu hu hu… Ta không cần sư phụ hậu táng, ta muốn sư phụ thôi…” Tiểu đạo đồng khóc lóc.


Tất Tử Hạo gỡ tay Phương Quý Bắc ra, đoạn quay sang nói với Dư Hoa Chương, “Dư quán trưởng, ngươi hãy quản những kẻ ở tây viện cho tốt, đừng cho họ ra ngoài nói lung tung. Căn phòng này đã bị hủy, còn mấy phòng khác chắc cũng có người bị thương. Ngươi cứ xử lý chuyện người này trước đi, để ta xử lý phía bên kia.”


“… A… Vì không có ai quan tâm đến thuật sĩ luyện đan nên phòng bên cạnh không có ai cả.” Dư Hoa Chương trả lời. Tất Tử Hạo cảm nhận rõ Phương Quý Bắc thở phào nhẹ nhõm.


Lòng anh hơi nhói đau, đoạn anh quay sang Dư Hoa Chương, “Ngươi còn không mau an bài cho tiểu đạo đồng này? Ngươi thân là quán trưởng lại không biết hỏa dược có uy lực lớn thế nào, nếu để lạc cách điều chế ra ngoài thì…” Giọng anh lạnh tanh bỏ lửng câu nói đó. Dư Hoa Chương tự hiểu nên mau mắn nhận lệnh.






Truyện liên quan