Chương 7: Xoài

Khi Tiểu Quách từ từ tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một cái ô tô xa lạ, lại nhìn đến lái xe ở bên cạnh, đúng là Lí Quốc Xuân.
“Vì sao lại là anh? Chúng ta đang đi đâu?” Tiểu Quách dùng ánh mắt đe dọa nhìn chằm chằm Lí Quốc Xuân.


Lí Quốc Xuân không nghĩ ngợi gì trả lời ngay, “Vừa rồi em hôn mê, định đưa em đi bệnh viện.”
“Bệnh viện cái gì, tôi bây giờ không hôn mê nữa rồi…” Tiểu Quách nhìn cảnh ở ngoài cửa xe một chút, mặt mày nhăn lại càng sâu, “Hơn nữa đây không giống đường đi bệnh viện.”


“Tóm lại là phải đi bệnh viện! Em ngồi vững cho anh!” Lí Quốc Xuân lộ ra áp bách hiếm gặp, đồng thời dùng lực đạp chân ga, xe lập tức phóng nhanh hơn, hại Tiểu Quách không cẩn thận liền ngã vào cái ghế da rõ mềm ở đằng sau.


Tiểu Quách nhỏ giọng “Hừ” một tiếng, Lí Quốc Xuân cũng “Hừ” một tiếng, nhưng âm lượng lớn hơn nhiều. Tiểu Quách lập tức thu nhỏ lại, dù sao cũng là đi bệnh viện, chắc anh ta cũng không dám lừa mình.


Tiểu Quách tự trấn an mình một chút (đáng thương ~), sau đó bắt đầu nhìn bốn phía. Cậu nhìn về ghế ngồi phía trước, thấy có một tay nắm nhỏ, hình như là có một cái tủ nhỏ.


“Nếu em khát, bên trong tủ lạnh có đồ uống. Nhưng em không nên uống rượu.” Lí Quốc Xuân không quay đầu cũng biết phát hiện của Tiểu Quách.


available on google playdownload on app store


Tiểu Quách chu miệng, không trả lời. Nhưng trong lòng lại nghĩ, sớm nghe nói xe của kẻ có tiền lắp đặt thật sự rất phô trương, không nghĩ tới hiện tại mình cũng đang ngồi trong một chiếc xe như thế.


“Không khát sao? Vậy em ấn ấn cái nút bên cạnh, đấy là máy chơi điện tử.” Lí Quốc Xuân không chút biểu tình nói.


Hắc tuyến trên mặt Tiểu Quách càng nhiều, người này rõ ràng là lái xe, còn có tay để chơi điện tử hay sao? Rõ ràng là để trang trí… Hoặc là lừa trẻ con. Nghĩ đến đây, Tiểu Quách mới cố gắng đè lại ngón tay, tôi mới không phải trẻ con. Mặc dù máy chơi điện tử trong nhà mình đã là sản phẩm thế kỷ trước, nhưng mình cũng chẳng có thời gian chơi… Nay ở trên xe chơi game, nghe thật là khoe khoang.


“Em không chơi điện tử à?” Lí Quốc Xuân tò mò hỏi.
“Không chơi.”
“Vậy xem phim đi, có ‘Ma nhân truyền kỳ’ mới nhất đó. Nghe nói mấy pha hành động cực kì gay cấn.” Lí Quốc Xuân tiếp tục giới thiệu các loại giải trí trên xe.


Mặt Tiểu Quách bắt đầu biến trắng… Cậu đã sớm muốn đi xem phim, nhưng lại không thể thoát ra mà đến rạp chiếu phim, hơn nữa, cậu cũng đã được nghe nói bộ phim chuyển thể từ trò chơi điện tử này rất hấp dẫn. Thế là, chần chừ một lát, Lí Quốc Xuân cũng đã ấn nút điều khiển ở trên bàn, một cái màn hình 22 inch từ từ hạ xuống, sau đó… “Ầm ầm ầm!” Ghế ngồi của Tiểu Quách đột nhiên bị nghiêng về phía sau, Tiểu Quách sợ tới mức hô lên.


“Im lặng nào. Xem phim.” Lí Quốc Xuân như không nhìn thấy khiếp sợ của Tiểu Quách.
“… Chuối… Ổi… Dâu… Táo…” Tiểu Quách vẫn không nhịn được lẩm bẩm, sau đó qua khoảng mười phút đồng hồ, Tiểu Quách cuối cùng hoàn toàn vùi đầu vào xem phim.


Tuy nhiên, Tiểu Quách là một người không thể yên tĩnh nổi, cậu xem được một lát, lại bắt đầu bình luận, “Ừm… Cái này có sửa lại đôi chút… Ừm, âm thanh vẫn là rạp chiếu phim tốt hơn…” Nói xong, Tiểu Quách nhìn mặt than của Lí Quốc Xuân, bỏ thêm một câu, “Nhưng đều là phim nổi, giọng trầm cũng rất gay cấn…”


“Không biết có phải anh ta mang thù với phim này không?” Tiểu Quách nghĩ thầm.
Nhưng, mười phút sau, Tiểu Quách lại quên hết mọi chuyện.
Mãi cho đến khi qua một giờ, Tiểu Quách đột nhiên ngáp một cái.
“Sao vậy? Không hấp dẫn à?” Lí Quốc Xuân lo lắng hỏi.


“Người hai bang trả thù nhau cả nửa ngày… Chán.” Tiểu Quách tự giác nhìn đồng hồ một cái, rồi lại nhìn bốn phía.
“Sao vẫn đang ở trên đường quốc lộ? Bao giờ mới tới?”
“Sắp rồi! Nếu mệt thì ngủ một lát đi, bao giờ tới anh đánh thức em dậy.”
“Ừm… Một lát thôi hả?”


“Rất nhanh! Em ngủ một lát thôi.” Sau đó Lí Quốc Xuân lại ấn xuống một cái nút, màn hình được thu lại.


Còn Tiểu Quách, nhìn ngoài cửa xe nguyên phút đồng hồ, chỉ cảm thấy cảnh vật bốn phía không có gì thay đổi, lại thêm điểm có lẽ vừa rồi bộ phim làm tiêu hao của cậu không ít tập trung, thế là cậu không chút phản kháng, nằm xuống, sau đó khép hai mắt lại.
“Tới rồi! Tiểu Song? Tỉnh chưa tỉnh chưa?”


“Để tôi ngủ tiếp đi!” Tiểu Quách xoay người, ôm lấy một thứ gì đó.
“…” Giọng nói kia im lặng một hồi, sau đó vang lên bên tai, “… Đừng ngủ trong xe quá lâu, sẽ đau lưng…”
“… Trong xe…” Tiểu Quách rùng mình một cái, rồi lập tức mở mắt ra.


“Anh nói em phải thức dậy rồi!” Chóp mũi Lí Quốc Xuân đã dán lên chóp mũi của cậu.
“Anh…” Tiểu Quách đang muốn lấy tay đẩy người kia ra, mới phát hiện mình đang bám trên người người kia.


“Yên tâm đi… Anh sẽ không hô to vô lễ.” Lí Quốc Xuân đưa tay ra, giúp Tiểu Quách đang sợ đến ngây người cởi bỏ hai tay còn đang ôm lấy người mình.
“Tới bệnh viện rồi à?” Tiểu Quách đỏ mặt hỏi.
“Tới rồi. Cho nên phải xuống xe thôi.”


“Ừm…” Nhìn Lí Quốc Xuân từ cửa xe phía đối diện bước xuống, Tiểu Quách cuối cùng cũng tỉnh lại, mở cửa xuống xe.
“Đi theo anh.”
“Ừ.”
Tiểu Quách theo Lí Quốc Xuân đi ra khỏi bãi đỗ xe, đi vào bệnh viện, đi ngang qua một cái hành lang, cuối cùng đi vào một phòng bệnh.


“Chúng ta không cần ghi tên gì à?” Tiểu Quách nghi hoặc hỏi.
“Không cần.” Lí Quốc Xuân cuối cùng cũng khoe ra nụ cười như mùa xuân ấm áp lần đầu tiên, “Vào thôi!”


Tiểu Quách trong lòng hoài nghi có phải mình lâu lắm rồi không tới khám bệnh, đã phát triển thành kiểu trước khi khám bệnh, bệnh nhân muốn là vào phòng bệnh trước được sao?
“Tiểu Xuân! Ta đang nghĩ đến cháu?” Một giọng nói gọi Tiểu Quách trở lại.


Người bị gọi là Tiểu Xuân cũng vui vẻ đáp lại, “Bà nội, đây là người cháu đã chọn.”
“…” Tiểu Quách cùng lão phu nhân trước mặt nhìn nhau, đồng thời mở to miệng, qua một hồi lâu, trăm miệng một lời, “Anh/Cháu nói gì?”


“Tiểu Song kết hôn với cháu rồi!” Người bị gọi là Tiểu Xuân nói tiếp.
Tiểu Quách coi như là thông minh, nghe ra vấn đề.
“Tôi đồng ý kết hôn với anh khi nào?”
“Hai mươi năm trước!”
“Nằm mơ!”
“Không phải mà!”


“… Tiểu Xuân, cậu ấy không phải chính là thằng cháu kia của ông Quách chứ?” Bà lão nghi hoặc hỏi.
“Đúng vậy! Cậu ấy chính là đồ quỷ thích khóc kia!”
“Tôi mới không phải là đồ quỷ thích khóc!” Tiểu Quách nghe đến xưng hô này, chuyện gì cũng nhớ ra rồi.


“Vậy ngày đó anh phải về nhà, sao em lại khóc to như heo rống thế?”
“Đấy là… Là bởi vì tôi tưởng anh ăn trộm xoài của tôi.”
“Xoài nào?”
“Đấy là xoài ông nội tự tay trồng… Chỉ còn để lại một quả cho tôi.”
“Quả đấy bị em trai em ăn vụng!”
“Cái gì?”


“Mọi chuyện rõ ràng rồi. Hại anh còn tưởng em luyến tiếc anh.”
“… Ừm…” Tiểu Quách khẩn trường lắc đầu.
“Nhưng mà không sao, dù sao anh vẫn luyến tiếc em.”
“A!” Tiểu Quách bị thổ lộ của Lí Quốc Xuân dọa ngã ngửa.


“Em sẽ không cự tuyệt chứ! Dù sao anh cũng bóp dưa lê của em rồi…” Ở trước mặt bà nội, Lí Quốc Xuân vẫn giữ nguyên bộ dáng đùa giỡn lưu manh.
Nhưng Tiểu Quách cũng chẳng phải trẻ con, mặt của cậu không cần nửa giây đã đỏ toàn bộ, hoàn toàn không giống bộ dáng vừa rồi mới ngất xỉu.


“… Nhưng anh còn chưa gửi tiền hai quả dưa lê kia…” Tiểu Quách bĩu môi nói.
Lí Quốc Xuân lấy ví ra, nhưng năm trăm đồng trong ví đã đưa cho vị nhân viên cửa hàng kia mất rồi, “…”


“Cháu cái thằng nhóc này…” Bà nội đột nhiên đạp giường, đem đống tạp chí đánh mạnh vào người Lí Quốc Xuân.
Lí Quốc Xuân không hiểu chuyện gì, chỉ biết chạy vòng vèo trong phòng bệnh, không ngừng hỏi, “Sao lại đánh cháu!”


Bà nội dừng lại một chút, thở hổn hển nói, “Cháu… Cháu… Thằng nhóc này… Dám… Mua đồ… Không… Không trả tiền…!”
“Này!” Lí Quốc Xuân cuối cùng nhảy lên giường bệnh, sau đó nhảy sang phía bên kia, đối mắt với bà nội cách một cái giường, “Cháu không có…”


Bà nội không thể đi qua bên kia giường, chỉ có thể túm lấy chăn mắng, “Thế sao người ta nói cháu còn chưa trả tiền!”
“Kia… Đó là…” Lí Quốc Xuân nháy mắt ra dấu với Tiểu Quách, “Mau giải thích đi…”


Tiểu Quách vẫn đứng ở bên cạnh, cậu còn đang lo lắng chuyện gì… thay anh ta giải thích, không phải bằng bán chính mình sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, hãy để tự anh ta giải thích với bà nội đi.
“Này!” Lí Quốc Xuân gấp đến mức nhảy dựng lên.


Bà nội buông chăn trong tay nhìn Tiểu Quách, lại nhìn Lí Quốc Xuân, thở không ra hơi, cuối cùng lựa chọn ngồi xuống, “Cháu xem, người ta cũng không chịu giúp cháu.”
Lí Quốc Xuân trừng mắt liếc Tiểu Quách một cái.
Tiểu Quách nhìn trần nhà, rồi nhìn sàn nhà, không để ý.


Bà nội hỏi Tiểu Quách: “Cháu thực sự là cháu của Quách Sở Sinh?”
“Vâng…” Tiểu Quách cúi đầu đáp.
“Cháu nhận ra thằng nhóc thối này không?”
“… Ban đầu không nhận ra…” Tiểu Quách thật không muốn nói tiếp.
“Nhưng anh vừa nói me là đồ quỷ thích khóc, em liền nhận ra.”


“Đã nói tôi không phải đồ quỷ thích khóc!”
Bà nội nhìn hai đứa nhóc, đột nhiên cảm thấy chơi với hai đứa nó thật là nhàm chán, “Ngậm miệng!”
Hai thằng nhóc như gặp lại bộ dáng bà nội khi bà còn trẻ.


Trước đây, ông bà hai nhà thường mang cháu đến chợ, một nhà bán rau, một nhà bán hoa quả.


Hai cửa hàng cách nhau không xa, thế là hai đứa bé tuổi cũng không khác nhau nhiều lắm thỉnh thoảng lại cùng chơi với nhau đến nong trời lở đất, hai đứa thích nhất chơi trốn tìm, sau đó lén lút ăn trộm mấy cái lá rau hỏng, hoặc chuối quýt ngọt linh tinh gì đó giấu ở dưới ghế ngồi của ông nội… Hai vị ông nội không trị được hai đứa, mãi cho đến một ngày, vị bà nội trước mắt (lúc còn trẻ) từ trên trời giáng xuống, bà một tay kéo tóc Lí Quốc Xuân, một tay nắm dây lưng Tiểu Quách, ném hai đứa vào hai cái rổ trúc to đùng, rồi nói với hai đứa, “Ngày mai nếu bà nhìn thấy trong cửa hàng có một cái lá, hay vỏ chuối nào, sẽ bắt hai đứa ăn nó!”


Hai đứa bé ngồi trong rổ, hai mắt mở to không dám chớp, thở cũng không dám thở, cứ như vậy… mãi đến khi ông nội chuẩn bị đóng cửa, hai đứa mới dám đi ra… bắt đầu quét dọn. Từ ngày đó trở đi, hai đứa trở thành hai đứa bé ngoan ngoãn, mỗi ngày đến chợ, dưới ánh mắt của “thái hậu” ngoan ngoãn giúp đỡ ông nội, đưa túi, vẩy nước, dọn thùng giấy…


Nhưng sau đó chợ phải xây dựng lại, ông nội Quách Tiểu Song quyết định chuyển đi nơi khác.


Ngày chia tay, ông nội Quách Tiểu Song cầm xoài mình trồng, bảo Quách Tiểu Song chia ra cùng ăn với Lí Quốc Xuân, trông coi kiểu gì, quả xoài màu xanh kia bị thằng em nhanh mắt nhìn thấy ăn vụng mất, Tiểu Song vẫn tưởng là Lí Quốc Xuân ăn vụng, thế là khóc ầm lên.


Trẻ con lúc đó rất ngây thơ, Lí Quốc Xuân vẫn tưởng Quách Tiểu Xong không muốn xa mình, từ đó về sau, đôi mắt to lưng tròng để lại một ấn tượng “sâu sắc.”
Nhưng, đừng nghĩ rằng ngay từ đầu Lí Quốc Xuân đã nhận ra Quách Tiểu Song.


Bà nội nổi nóng phải uống thuốc, kết quả là bị y tế chăm sóc, bắt hai người ra ngoài.
Hai người bị đuổi ra khỏi phòng bệnh yên lặng đi vào vường hoa nhỏ của bệnh viện.
“Anh ngay từ đầu đã nhận ra tôi sao? Cho nên mới trêu đùa tôi!” Tiểu Quách nói thẳng nói thật.


“Mới không có…” Lí Quốc Xuân lúc ấy chỉ thấy bà nội quấn lấy thật phiền.
“Vậy sao anh biết là tôi?” Tiểu Quách đá văng cục đá trên mặt đất.


Lí Quốc Xuân dừng bước, đợi Tiểu Quách quay đầu nhìn hắn, hắn mới nói, “Vừa rồi đỡ được em, khi em chỉ mông của mình…” Dứt lời, hắn còn vô thức sờ sờ cằm mình.


Lại nhắc lại sự cố xấu hổ của mình, Tiểu Quách lại không cần hẹn trước mà đỏ mặt. Ai nha, số lần đỏ mặt hôm nay của cậu không đếm được nha.
“Sống thoải mái chính là bộ dáng trước đây của em.”
“… Chúng ta đây xem như huề nhau… Tất cả mọi người đều không nhận ra nhau.”


“Ai nói trước đây chúng ta còn nhỏ, toàn gọi Tiểu Xuân… Cho nên anh cũng không biết em tên gì.” Giong của Lí Quốc Xuân không cố ý rõ ràng hơn một chút, nói tiếp, “Nhưng anh vẫn bị em hấp dẫn.”
Động tác dưới chân Tiểu Quách dừng lại.


“Nhưng tôi… Tôi còn không có loại cảm giác này.” Tiểu Quách yếu ớt nói.
“A…” Lí Quốc Xuân còn tưởng rằng Tiểu Quách cũng bất tri bất giác vị mình hấp dẫn.


“… Tôi chỉ cảm thấy được…” Tiểu Quách thở dài, “…. Lúc này tôi cuối cùng cũng hiểu được vì sao tôi vẫn làm cho anh, để anh gây sự trong cửa hàng.”


Lí Quốc Xuân từ trong lời nói của Tiểu Quách, đọc ra được nhiều tình cảm, đột nhiên cảm thấy mình cũng không phải không có hi vọng, “Anh không có gây sự a! Anh chỉ là vừa nhìn thấy em, sẽ không tự giác muốn làm một vài chuyện đặc biệt…” Lí Quốc Xuân cũng bắt đầu hiểu được mấy hành động vô lại của mình không phải không có nguyên nhân, “Em mới có thể nhớ rõ anh…”


Tiểu Quách không trả lời.
Lí Quốc Xuân cũng không nói gì nữa, hai người hiểu ý, cùng đi vào bãi đỗ xe.
“Anh đưa em về!” Lí Quốc Xuân dịu dàng nói.
“Điều này là đương nhiên! Là anh kéo tôi tới đây!” Tiểu Quách tức giận nói.
“…” Lí Quốc Xuân tự biết mình đuối lý.


Lên xe, Lí Quốc Xuân không cài dây an toàn, Tiểu Quách thấy người kia không hề có ý định, liền nhắc nhở hắn phải chú ý an toàn người lái.
Lí Quốc Xuân vẫn không có phản ứng, Tiểu Quách đành phải đẩy hắn một chút.


Nhưng, cậu vừa đưa tay ra, liền bị Lí Quốc Xuân bắt lất, sau đó thừa dịp cậu chưa kịp phản ứng, liền áp sát lên ghế hôn thử.
Thật sự chỉ là thử.
“Anh…” Người bị hôn trộm thử ngay cả nói cũng không biết nói cái gì.


“Thử. Anh sẽ khiến em quen anh.” Lí Quốc Xuân dùng ngữ khí mười phần khẳng định, “Hiểu chưa?”
“…” Tiểu Quách trong lúc nửa tỉnh nửa ngốc, nghe thấy câu hỏi của Lí Quốc Xuân, liền ngây ngốc gật đầu.
“Chúng ta về thôi!” Lí Quốc Xuân cười so với mặt trời mùa hè còn chói mắt hơn.


Tiểu Quách khó hiểu cài dây an toàn, hơn nữa xe Lí Quốc Xuân còn không phải sản phẩm bình thường trong nước, Lí Quốc Xuân nhấc tay hai cái, xe liền chạy như bay tựa tên bắn, đầu tiên ở trong bãi xe tả xuyên hữu đột, sau đó chớp mắt vài cái đã lên đến đường quốc lộ.


Tiểu Quách ở bên cạnh đã quên luôn xuống xe, may mắn là mình đã sớm cài dây an toàn.
Lí Quốc Xuân… Khóe miệng của thằng nhóc kia nhếch lên nửa phân, giống như, Quách Tiểu Son này trốn không thoát đâu.


Hắn lại triển lãm cái nụ cười chói như ánh mặt trời, nói, “Anh còn quên chưa lấy giỏ trái cây mà! Hắc hắc!”

Hoàn –
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Xà Xà: Tới lúc cần hoàn thì hoàn thôi!
Quốc Xuân: Dù sao cũng đã là vật trong tay!


Tiểu Quách: Thanh toán tiền dưa lê trước rồi nói sau!






Truyện liên quan