Chương 53
Sáng hôm sau, mọi người đều thức dậy từ sớm, ai cũng háo hức chờ đợi trò chơi đầu tiên trong buổi tham quan. Vậy mà Hứa Khê với Cẩn Siêu thì đều cuộn mình trong chăn như một con sâu ngủ.
Dĩnh Thiên thay đồ xong xuôi, cậu rón rén bước đến chỗ nằm của Hứa Khê, vặn cái đồng hồ báo thức rồi áp gần tai cậu, hai phút sau liên phát ra tiếng động.
Hứa Khê bị tiếng động làm cho giật mình, cậu bật dậy một góc chín mươi độ, cái mặt mèo đang ngủ ngon lại bị đánh thức, chốc chốc lại tối sầm lại.
"....Tớ đang ngủ mà..." Hứa Khê nhíu mày nhìn Dĩnh Thiên, hai mắt còn bị thâm quầng không ít.
Dĩnh Thiên nhìn cậu mà hoảng sợ, sau đó thì lại bật cười lên, " Tiểu Khê à, trông cậu như một con gấu trúc ấy. Tối qua không ngủ được ư?"
Hứa Khê dụi dụi hai mắt, lắc lắc đầu, " À tớ...ừm....chỗ chỗ lạ quá nên tớ không ngủ được..." Nói dối cũng không xong nữa, Hứa Khê, mi bị ngố à? Cậu nói xong thì lại thầm mắng bản thân.
" Được rồi, dậy rửa mặt đi nào. Đi theo tớ ra con suối bên kia đi, nước ở đó mát lắm nha. " Dĩnh Thiên nói rồi nắm tay Hứa Khê kéo đi ra đến ngoài đó.
Tiếng nước chảy róc rách, không xiết lắm. Hứa Khê ngồi xổm trên đất, cậu cúi xuống nhìn gương mặt mình phản chiếu lên dòng nước, mỉm cười một cái. Nụ cười của cậu trông méo mó vô cùng, nghĩ rồi thu lại cái nụ cười đó.
Hứa Khê hứng nước vào trong lòng bàn tay, sau đó hất lên mặt liên tục. Nước rất mát, nó làm đầu óc cậu tỉnh táo hơn một chút. Dĩnh Thiên sau khi dẫn cậu ra thì đã chạy vọt vào trong lều chơi với Lữ Nhi.
Hứa Khê rửa mặt xong thì ngồi bệt xuống đất, cậu xoa xoa phía sau lưng, chỗ đó nhức không thể chịu nổi. Cái tên Cẩn Siêu đáng ch.ết, tại cậu mà tôi đã bị mất ngủ còn bị đau đớn thân thể nữa.
Tức giận mà không thể giải toả, Hứa Khê dùng chân hất hất nước, nước bắn lên tung toé, không may đã hất lên trúng người vừa mới tới.
Hứa Khê giật bắn mình, cậu định xoay qua xin lỗi thì phát hiện đó là Cẩn Siêu, trong nháy mặt, cậu không những không xin lỗi mà còn trừng mắt với hắn. Cẩn Siêu bị hất nước lên ướt quần, hắn chau mày nhìn cậu, " Sáng sớm đã gây chuyện à?"
Hứa Khê ngồi co gối lại, bĩu môi, " Ừ gây đấy, làm gì nhau?"
Cẩn Siêu ngồi xổm hất nước lên mặt cho tỉnh táo, sau đó hắn lấy khăn lau sơ qua xong ném qua chỗ Hứa Khê, " Vẫn còn nước trên mặt kìa."
Cái khăn bị ném trúng ngay mặt Hứa Khê khiến cậu nhắm tịt mắt lại, sau đó gỡ nó xuống, nhíu nhíu mày, " Không đưa đàng hoàng được à?"
" Ờ. " Cẩn Siêu đáp một tiếng rồi đứng dậy đi vào.
Hứa Khê dù tức giận nhưng trong lòng lại mừng như thấy được tiền, cậu lấy khăn của hắn lau lau cái mặt mèo của mình rồi đứng dậy đi vào trong.
Lúc này cô giáo đã đứng ở một góc, cái còi trên môi cô có màu hồng, trông xinh thế không biết. Lữ Nhi nhìn nó chép chép miệng tấm tắc khen.
Tiếng còi vang lên, ai nấy đều tập trung lại chỗ của Uyển Như, mọi người rất háo hức trông chờ.
" Hôm nay chúng ta sẽ cùng chơi một trò, là trò bắn súng màu. " Lời chưa nói xong thì ai nấy đều hô hào lên trông thật phấn khởi.
Uyển Như nhìn cái lớp ồn ào của mình mà chau mày, lấy hơi thổi vào cái còi một tiếng huýt, sau đó nói tiếp, " Các em hãy lại đằng kia lấy cho mình một bộ áo giáp, chỉ là để tránh dính màu vào quần áo thôi. Sau đó thì mỗi người cầm một cây súng, bên trong đã có sẵn màu rồi. "
Cô vừa nói vừa chỉ phía bên kia, sau đó phổ biến luật, " Mọi người sẽ không chia nhóm, chỉ cần đứng nấp ở đâu đó rồi bắn nước màu vào người khác khiến cho người đó bị loại. Nếu giữ được tính mạng của mình đến phút cuối thì sẽ thắng. Trò chơi này chỉ có ba người thắng cuộc thôi nhé. " Uyển Như phổ biến xong thì mỉm cười rạng rỡ, vỗ tay một cái, " OK, let"s play."
Tiếng hô vừa dứt thì mọi người đều đổ nhau đi đến mặc bộ áo giáp vào, sau đó thì cầm trên tay cây súng. Cây súng khá nhẹ, bên trong thì chứa đủ màu. Lữ Nhi cầm súng trên tay, phấn khởi quá mà bắn xuống đất một phát, màu bên trong liền bắn ra.
Tự dưng trong đầu cậu lại nghĩ đến những hình ảnh 18+, hai má lại bắt đầu phiếm hồng trông đáng yêu cực kỳ. Phi Kiệt đứng bên cạnh nhìn biểu tình của Lữ Nhi mà nghi hoặc, hắn ghé sát tai, " Đang nghĩ gì mà đỏ mặt thế?"
Lữ Nhi nghe hắn hỏi liền giật mình, liếc hắn một cái, " Có ai nghĩ...nghĩ gì đâu chứ. Cậu còn hỏi linh tinh nữa tớ bắn ch.ết cậu."
Phi Kiệt nhún vai, le lưỡi trêu Lữ Nhi vài cái rồi cười lên ha hả. Cái tên này đúng thật ôn thần mà. Lữ Nhi bĩu môi khinh thường.
Dĩnh Thiên bên đây cũng cầm súng trên tay, cậu săm soi nó khá kỹ, nhìn màu sắc bên trong mà cảm thấy thú vị, muốn bắn thử vào ai đó nhưng rồi lại không dám.
" Này, mọi người bắt đầu chơi nhé. Các em chơi vui vẻ, nhớ là phải giữ cho mình đừng bị bắn phải nhé." Uyển Như nhìn tụi nhỏ nói.
Cuộc chơi đã bắt đầu. Mọi người chạy toáng loạn, súng được giơ cao lên, màu được bắn ra tứ tung.
Chỉ mới vài phút mà khu vực đó đã bị nhuộm đã một đống màu sặc sỡ, nhìn qua cứ tưởng khu vui chơi dành cho con nít.
Phi Kiệt với Vệ Manh, hai con người này thật sự rất gian tà. Trò chơi vừa mới bắt đầu, bọn họ đã nhanh chóng kéo lấy Dĩnh Thiên với Lữ Nhi đi đến một góc để nấp.
Dĩnh Thiên, Lữ Nhi nhìn hai người bọn họ mà cau mày trừng mắt, còn hai đứa đó thì hí hửng giơ súng lên bắn hạ rất nhiều người.
Bụp.
" Haha, bắn trúng rồi nhé, Lưu Thi Thi, you"re out. " Phi Kiệt cười lên ha hả khi bắn trúng được vài người.
Vệ Manh cũng không kém, hắn cứ chạy qua chạy lại, người ta khó mà nắm bắt được hắn, nhìn một lúc thì sẽ choáng váng mặt mày. Lúc này, hắn mới ló đầu ra và bắn một phát, trúng đích.
Dĩnh Thiên với Lữ Nhi nhìn hai người bọn họ đang càn quét người khác mà nhìn nhau đầy thán phục, khoé môi còn cong lên hài lòng.
" Tiểu Nhi, Tiểu Dĩnh, hai cậu đừng có nấp nữa. Ra đâyyyyyy. " Là giọng của Hứa Khê, hoá ra từ nãy đến giờ cậu ta chưa out.
Dĩnh Thiên ló đầu ra, cậu cười lên, " Chúng tớ đây, có giỏi thì bắn đi. " Lữ Nhi cũng phụ hoạ, " Ừ giỏi thì bắn đi lêu lêu. "
Hứa Khê nhanh chóng lần ra hướng phát âm thanh, sau đó thì phát hiện Lữ Nhi với Dĩnh Thiên sau thân cây, tay giơ súng lên bắn một phát vào thân cây coi như là cảnh cáo.
" Ơ, cậu ấy đáng sợ thật. " Dĩnh Thiên thì thào trong miệng.
Lữ Nhi cũng bĩu môi, " Ừ, cùng một nhóm mà cậu ấy định bắn ch.ết tụi mình đó."
Cẩn Siêu tuy không có hứng nhưng hắn vẫn cầm súng lên hạ được vài đối thủ, nhưng người mà hắn muốn hạ chính là hai anh em Khúc Tống kia cơ.
Cẩn Siêu cẩn thận đi tìm bọn họ, lát sau liền thấy Phi Kiệt đang đứng nhìn Lữ Nhi, không hề phòng bị.
Bụp.
Một phát một ngay vai, Phi Kiệt bất ngờ xoay người lại, ánh mắt căm phẫn nhìn chăm chăm vào Cẩn Siêu.
" Uey uey, chơi như vậy không được nha. Người ta đang nói chuyện cơ mà. " Phi Kiệt thống khổ gào lên, chưa gì đã phải tạm biệt rồi.
Cẩn Siêu hất mặt nhìn hắn, " Ai bảo không đề phòng? Goodbye, boy. " Nói rồi hắn xoay người đi tìm Vệ Manh.
Lữ Nhi nhìn vết màu vàng trên vai Phi Kiệt mà cười nghiêng ngả, không ngờ lúc nãy hắn còn hạ cả đống người, bây giờ thì chính thức bị out rồi.
Dĩnh Thiên với Vệ Manh đi cùng nhau đến một chỗ ẩn nấp khác, Dĩnh Thiên cũng khéo léo hạ được vài người. Sau đó thì nghe thấy giọng nói vang lên phía sau, cái giọng nói trong trẻo cao vút ấy chẳng thể nhầm với ai được.
" Tớ phát hiện cậu rồi nha, haha. " Hứa Khê giơ cao súng lên chỉa thẳng vào Dĩnh Thiên.
Dĩnh Thiên theo phản xạ quay người lại nhìn cậu, cây súng cũng được giơ cao lên, ngón tay vô tình nhấn một cái, vết màu liền bay thẳng đến bụng Hứa Khê.
Hứa Khê cúi xuống nhìn vết màu trên bụng mình mà kinh ngạc. Cái khỉ gì thế? Cậu ta nhanh hơn mình cơ à? Không thể nào!!!!!
"...Aha, xin lỗi cậu nhé, Tiểu Khê. " Dĩnh Thiên xoa xoa mũi nhìn Hứa Khê đang trừng mắt với mình.
Trò chơi bắn súng màu diễn ra hết sức kịch liệt, đến khi kết thúc thì người nào cũng màu mè lấm lem trên gương mặt.
Lữ Nhi với Dĩnh Thiên như hai con mèo sặc sỡ, hai đứa còn chơi trò vẽ mặt cho nhau nữa, vẽ ba cái râu ở hai bên rồi thêm một cái chấm trên mũi.
Vệ Manh nhìn Dĩnh Thiên chơi dơ mà cau mày, một tay kéo cậu ra con suối, đưa tay hứng nước lên rồi rửa cho sạch.
Dĩnh Thiên đang chơi vui thì bị tên kia làm cho mất hứng, cậu tiu nghỉu, " Tớ đang chơi mà....Đừng có bôi, không được bôi. " Dĩnh Thiên vừa nói vừa tránh né Vệ Manh.
Vệ Manh hứng bao nhiêu nước đều bị đổ ra ngoài, hắn nhìn Dĩnh Thiên không chịu ngồi yên mà bất lực, nhỏ giọng, " Như mặt mèo vậy, thích lắm à?"
" Ừ thích mà. Tớ vẽ cho cậu ha. " Nói rồi Dĩnh Thiên nhanh tay quệt lên mũi Vệ Manh một chấm màu đỏ, trông hệt như chú hề vậy.
" A...Đại Manh, cậu trông hệt chú hề ấy. Đáng yêu đáng yêu lắm..." Dĩnh Thiên áp tay mình lên mặt Vệ Manh rồi cười khình khịch.
Vệ Manh nhìn nụ cười kia mà quên hết mọi thứ diễn ra xung quanh, hắn nhíu mày rồi lại thở dài trong lòng. Như này thì làm gì nổi giận được đây?
Hứa Khê bên đây vẫn chưa cởi bộ đồ dính đầy màu nước ra, cậu lém lĩnh quệt trên tay một mảng màu xanh, sau đó thì rón rén bước đến sau lưng Cẩn Siêu, nhướn người lên thổi nhẹ vào phía sau cổ hắn.
Cẩn Siêu cảm nhận được hơi nóng phả vào người, hắn giật mình xoay lại, lập tức trên mặt xuất hiện một vệt màu dài thật dài. Nhìn qua thì cứ tưởng Cẩn Siêu là một tên người dân tộc da đỏ.
Hứa Khê quệt xong liền ôm bụng cười ha hả, sau đó thì nhanh chóng chạy vọt vào lều. Lúc này Cẩn Siêu mới sựt tỉnh, hắn cau mày, đưa tay chùi chùi đi vệt màu trên mặt, miệng gầm lên, " Hứa Khê, cậu đúng là cái tên thiếu đòn mà!!!!"