Chương 5: Cậu dương đi thong thả
Âm thanh đầy uy lực vang lên, mọi người nhìn về phía cổng ra vào.
Lúc này có một người đàn ông mặc đồ thời Đường, dáng không cao nhưng hết sức uy nghiêm đang đứng đó.
Người này chính là Hồ Lục Chỉ, bố của Hồ Tuấn Kiệt, rất có tiếng ở phố Nam Hải, có danh xưng là Lục gia.
Hồ Lục Chỉ cũng là nhân vật làm mưa làm gió trên phố Nam Hải, nghe nói năm xưa ông ta có thể lấy một chọi mười, cũng là hào kiệt một phương ở Nam Hải. Chỉ cần là ở Nam Hải thì ai cũng phải nể mặt ông ta ba phần.
Hôm nay ông ta lại hay tin có người dám ra tay với con trai mình, ông ta không nghĩ ngợi gì nhiều, đích thân dẫn người sang.
Nam Cung Yến trông thấy Hồ Lục Chỉ uy phong, mặt hơi tái đi.
“Bố, cuối cùng bố cũng đến rồi”.
Hồ Tuấn Kiệt thấy Hồ Lục Chỉ đến, hắn bèn ôm đầu đi đến mếu máo nói: “Bố ơi, bố mà không đến thì con sẽ bị người ta đánh ch.ết mất”.
Hồ Lục Chỉ thấy đầu Hồ Tuấn Kiệt toàn máu tươi, ông ta nghiến răng tức giận nói: “Thằng khốn nào đánh mày thành thế này hả?”
“Bố, chính là nó!”
Hồ Tuấn Kiệt chỉ về hướng Trần Triệu Dương.
Lúc này Trần Triệu Dương đang ngồi quay lưng về phía bọn họ, còn chẳng thèm quay đầu lại.
Nhưng Nam Cung Yến có thấy, cô bất giác dịch lại gần Trần Triệu Dương hơn, chân hơi nhũn ra.
Dù gì thì Hồ Lục Chỉ cũng dẫn theo không ít người đến, lại thêm bộ dạng uy phong của ông ta thành ra rất có sức uy hϊế͙p͙.
Thực ra, lúc này trái tim cô đã chìm hẳn xuống đáy vực rồi.
“Bố, con đã nói tên bố ra rồi mà nó vẫn ra tay với con, nó còn bảo là bố có đến thì nó cũng không sợ”.
Lúc này Hồ Tuấn Kiệt lại nói tiếp.
“Hừ!”, Hồ Lục Chỉ càng cáu hơn, ông ta nghiến răng, mắt lộ vài phần sát khí: “Dám gây chuyện ở địa bàn của tao, hôm nay tao sẽ đánh cho nó phải bò ra ngoài”.
Hồ Lục Chỉ vừa nói vừa đi về phía Trần Triệu Dương.
Hồ Tuấn Kiệt cũng đi theo sau lưng Hồ Lục Chỉ, lúc này hắn cứ nhìn Trần Triệu Dương rồi cười thầm, cho mày vênh này, lát nữa xem mày còn dám vênh váo nữa không.
Còn đám đàn em khác, thấy Hồ Lục Chỉ tức giận như vậy, chúng cũng biết sắp có kịch hay để xem rồi.
Hồ Lục Chỉ đi đến, Nam Cung Yến nghiến răng nói: “Lục gia, chuyện hôm nay là hiểu lầm, tôi có thể bồi thường bằng tiền…”
Nam Cung Yến còn chưa nói xong, Hồ Lục Chỉ đã lừ mắt nhìn cô một cái, cô bèn nuốt hết những lời còn lại vào bụng.
Bụp!
Hồ Tuấn Kiệt đi ra trước mặt Trần Triệu Dương trước, hắn giơ chân đạp vào bên cạnh Trần Triệu Dương rồi đắc ý nói: “Ranh con, tao nói cho mày biết, bây giờ quỳ xuống xin tha có khi vẫn còn kịp, nếu không thì…”
Nhưng Hồ Tuấn Kiệt còn chưa nói xong, Hồ Lục Chỉ đang tức giận nhìn rõ mặt Trần Triệu Dương rồi, ông ta quát ngay Hồ Tuấn Kiệt: “Mày câm mồm cho tao!”
Ơ!
Hồ Lục Chỉ gầm lên với Hồ Tuấn Kiệt, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.
“Bố, chính là thằng chó này…”
Hồ Tuấn Kiệt chỉ vào Trần Triệu Dương, nói tiếp.
Bốp!
Hồ Lục Chỉ vung tay tát vào mặt hắn.
“Tao đã bảo là mày câm mồm vào cho tao cơ mà”.
Hồ Lục Chỉ nghiến răng sừng sộ.
Chuyến này đám Hồ Tuấn Kiệt đều thộn hết cả ra.
Bọn họ vẫn chưa hiểu ra làm sao.
Hồ Lục Chỉ không hề dạy dỗ Trần Triệu Dương mà lại ra tay với Hồ Tuấn Kiệt trước.
Bọn họ đang đần người ra thì Hồ Lục Chỉ xoa tay, cười với Trần Triệu Dương vẻ nịnh nọt: “Cậu Trần, xin lỗi nhé, tôi không biết là cậu”.
Hả!
Hồ Lục Chỉ gọi Trần Triệu Dương là cậu Dương, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Đến cả Nam Cung Yến cũng tỏ vẻ không dám tin.
Bởi vì họ nghĩ rằng Hồ Lục Chỉ xuất hiện và trông thấy Trần Triệu Dương rồi, chắc chắn sẽ xử gọn Trần Triệu Dương ngay tại trận.
Nhưng ai mà ngờ được, Hồ Lục Chỉ gặp Trần Triệu Dương lại đổi phắt thái độ, đã thế giọng điệu ông ta còn có vẻ cung kính nữa.
Họ không dám tin vào mắt mình.
Đây không phải Lục gia nổi tiếng ở Nam Hải sao?
Sao lại cung kính với một cậu thanh niên thế kia.
“Bố, thế này là sao?”, Hồ Tuấn Kiệt tức tối hỏi: “Là nó đánh con thành thế này đấy”.
“Cậu Trần đánh mày là đáng đời mày, mày câm mồm vào cho tao”.
Hồ Lục Chỉ lừ mắt nhìn Hồ Tuấn Kiệt, tức giận.
Hồ Tuấn Kiệt nhìn sắc mặt Hồ Lục Chỉ, hắn không dám nói gì nữa.
“Tiểu Lục, anh ta là con ông à?”
Trần Triệu Dương bình thản hỏi.
Tiểu Lục?
Lúc này những người có mặt đều càng kinh ngạc hơn.
Trần Triệu Dương gọi thẳng Hồ Lục Chỉ là Tiểu Lục.
Trong mắt họ, cả cái Nam Hải này chẳng có ai dám có gan như thế cả.
Nhưng Trần Triệu Dương đã làm như thế.
Quan trọng nhất là Hồ Lục Chỉ không hề có ý tức giận, ông ta gật đầu lia lịa rồi cúi mình đáp: “Cậu Trần, vâng, cậu Trần, chẳng hay thằng mất dạy này nhà tôi đã đắc tội gì với cậu rồi?”
“Anh ta không đắc tội với tôi, chỉ là anh ta nợ tiền công ty tôi mà mãi chẳng trả, hôm nay tôi đến tìm anh ta đòi tiền mà thôi”.
Trần Triệu Dương bình thản nói: “Ông là bố anh ta, ông trả hộ đi”.
“Vâng vâng”.
Hồ Lục Chỉ vâng dạ đáp: “Cậu Trần, thằng mất dạy này nợ công ty cậu bao nhiêu tiền?”
“Ban đầu là hai chục triệu, nhưng nợ hơn nửa năm rồi, tôi tính sơ sơ thì cả vốn lẫn lãi chừng hai lăm triệu”.
Trần Triệu Dương nói.
“Làm gì mà nhiều thế, mày cho vay nặng lãi lại còn gian lận”.
Hồ Tuấn Kiệt kích động cãi lại ngay.
Nhưng hắn còn đang định nói tiếp thì đã bị Hồ Lục Chỉ lườm.
Lúc này Hồ Tuấn Kiệt thực sự vô cùng thắc mắc.
Rõ ràng người bị thương là mình, nhưng ông bố của mình lại không giúp mình.
Mà lại đi cung kính hạ mình với một thằng trẻ ranh, nó nói gì đều nghe răm rắp.
“Cậu Trần, hai lăm triệu hơi nhiều quá, cậu cho tôi thêm ít thời gian thì tôi mới gom đủ được”.
Hồ Lục Chỉ nói tiếp.
“Trong ba ngày phải đưa đến công ty tôi, thế được chứ?”
Trần Triệu Dương hỏi.
“Được ạ!” Hồ Lục Chỉ đáp.
“Ừ, thế thì không làm phiền nữa”.
Trần Triệu Dương đứng dậy vỗ vai Hồ Lục Chỉ rồi cười bảo: “Tôi đi trước đây”.
“Cậu Trần đi thong thả”.
Hồ Lục Chỉ cung kính đáp.
“Tổng giám đốc Nam Cung”.
Trần Triệu Dương gọi Nam Cung Yến một tiếng.
Hả!
Nam Cung Yến tỉnh ra: “Chuyện gì?”
“Đi thôi”.
Trần Triệu Dương cười đáp.
“Ừ!”
Giờ Nam Cung Yến mới bước nhanh theo Trần Triệu Dương.
Hồ Lục Chỉ đích thân tiễn Trần Triệu Dương đến bãi để xe.
Chờ Trần Triệu Dương lên xe rồi, Hồ Lục Chỉ lập tức đi đến bên cạnh cửa sổ xe, nói nhỏ: “Cậu Dương, chị Hồng không gặp cậu mấy ngày rồi, tâm trạng không ổn lắm, khi nào rảnh cậu sang thăm chị ấy đi”.
“Ừ, biết rồi”.
Trần Triệu Dương đáp.
“Cậu Trần, mọi người đi thong thả”.
Hồ Lục Chỉ vẫy tay nói.
Nam Cung Yến khởi động xe, lái đi.
Hồ Lục Chỉ nhìn theo xe của Trần Triệu Dương đi hẳn rồi mới thở phào một hơi.
“Bố, sao bố lại khách sáo với nó thế, nó đánh con thành thế này rồi”.
Hồ Tuấn Kiệt vẫn nói vẻ không cam tâm.
“Tuấn Kiệt, mày có biết cậu ấy là ai không? Suýt nữa là mày gây họa lớn rồi đấy”.
Hồ Lục Chỉ nói, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Nó là ai thế ạ?” Hồ Tuấn Kiệt không hiểu lắm.
“Người đàn ông của chị Hồng”. Hồ Lục Chỉ đè giọng xuống đáp: “Chị Hồng có được địa vị như hôm nay, nghe nói là do một tay cậu ấy gây dựng nên đấy”.
“Vậy ạ?” Hồ Tuấn Kiệt hít mạnh một hơi, hỏi: “Chắc không phải là thật chứ?”
“Hờ, nói chung là tao không làm gì nổi cậu ấy cả, mày nói xem?” Hồ Lục Chỉ đáp.
Hồ Tuấn Kiệt nghe vậy thì càng không dám tin, hắn run rẩy nói: “Bố, không, không thể thế được chứ!” --------------------