Chương 12: Thiên tài võ giả

“Chìa tay ra, tôi giúp ông bắt mạch trước”.
Trần Triệu Dương nói.
“Cậu trai này, cậu còn hiểu biết về y thuật sao?”, Cố lão ban đầu rất ngạc nhiên, rồi sau đó nói với anh: “Chỉ có người có y thuật cao siêu mới có thể nhìn ra tình trạng cơ thể của tôi”.
Vừa nói Cố lão vừa đưa tay ra.


Trần Triệu Dương giữ chặt tay vào tĩnh mạch của Cố lão để giúp ông bắt mạch.
Anh bắt mạch có chút lâu, đợi đến khi anh buông tay ra, A Hổ nóng lòng hỏi: “Thân thể của Cố lão thế nào?”
“Giống với suy nghĩ của tôi”.


Trần Triệu Dương nhíu mày nói: “Nội thương của ông là do quyền pháp của ông tạo thành”.
“Cậu trai, mau nói cho tôi biết, quyền pháp này của tôi có vấn đề gì sao?”
Cố lão hỏi một cách gấp gáp.


Trần Triệu Dương trầm ngâm suy nghĩ một chút, nói: “Vừa rồi tôi thấy ông tập quyền, phát hiện cách tập quyền của ông quá mạnh mẽ. Nhưng chính kiểu mạnh mẽ này lại làm ông tổn thương. Cách đánh quyền tốt nhất nên là nhu cương kết hợp. Mà cách đánh quyền của ông quá mạnh mẽ nên dẫn đến thân thể không chịu nổi, cuối cùng sẽ dần dần trở thành nội thương tích tụ trong lồ ng ngực, nhẹ thì nôn ra máu, nặng thì dẫn đến tử vong, nếu tôi đoán không sai, quyền pháp gia truyền này của ông, có lẽ là chưa được hoàn chỉnh”.


“Không thể nào”, A Hổ lắc đầu nói.
Nét mặt Cố lão lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó trầm giọng nói: "Cậu trai, cậu nói đúng, đúng là có một vài thủ pháp trong môn quyền pháp này đã bị thất truyền".


“Thế thì đúng rồi”, xác nhận suy đoán của mình là đúng, Trần Triệu Dương gật gật đầu: “Một bộ quyền pháp hoàn chỉnh không thể nào có sơ hở được, chỉ là có một chuyện tôi không hiểu”.
“Cậu trai, cậu cứ nói đi”.


available on google playdownload on app store


“Theo lý mà nói, ông luyện quyền pháp đến trình độ này, đáng lẽ ra phải bị nội thương không thể chữa được nữa, nhưng nội thương của ông bây giờ đã khống chế rất tốt”, Trần Triệu Dương nhăn mi nói: “Điều này thật là kì lạ”.


“Cậu trai à, thực không dám giấu, tôi có thể giữ được tính mạng này, cũng là do từ rất lâu về trước tôi đã gặp được một vị thần y, ông ấy kê cho tôi một bài thuốc, tôi vẫn luôn uống theo bài thuốc đó cho nên mới có thể sống đến bây giờ”.


Cố lão thở dài một tiếng, rồi lại nói tiếp: “Chỉ là bây giờ khi tôi uống theo bài thuốc của vị thần y đó, cảm thấy không còn hiệu quả mấy, tôi chỉ sợ mình không còn sống được lâu nữa. Haiz, cũng chính vì thế, nên khi nãy tôi nhìn ra tên nhóc cậu tư chất không tồi mới có ý muốn ra tay để thu nhận làm đệ tử, bây giờ nói ra lại thấy xấu hổ, tôi suýt nữa đã làm hại cậu rồi”.


“Cố lão, vị thần y đó chắc cũng có khuyên ông, không nên tiếp tục luyện võ nữa đúng không”.
Trần Triệu Dương nói.


“Có nói rồi, nhưng tôi không nỡ để bộ quyền pháp gia truyền này bị thất truyền, hơn nữa lão thần y đó cũng không tìm ra nguyên nhân dẫn đến bệnh của tôi, cho nên tôi cũng không nghĩ theo hướng đó”, Cố lão lắc đầu, nói: “Bây giờ xem ra, tôi vẫn nên để bộ quyền pháp này trôi vào lãng quên để không làm hại đến những thế hệ tiếp theo”.


Cố lão nói xong lại thở dài một cái.
“Cố lão, nếu ông không chê, tôi có thể học”, A Hổ đứng bên cạnh nói.
Cố lão lắc đầu, nói: “Bỏ đi, không thể để nó làm hại người khác nữa, hơn nữa cũng không còn kịp rồi”.


“Cố lão, thực ra ông cũng đừng bi quan quá”, ngay lúc này, Trần Triệu Dương cất tiếng nói: “Tôi có cách chữa trị vết thương này cho ông”.
“Cái gì?”
Khi nghe Trần Triệu Dương nói đến đó, Cố lão và A Hổ đều lộ ra vẻ ngạc nhiên không thể tin được.


“Cậu nói có thể chữa khỏi bệnh của Cố lão?”, A Hổ hỏi.
“Đúng thế”, Trần Triệu Dương gật đầu một cách khẳng định: “Không chỉ có thể chữa khỏi bệnh cho Cố lão, cho tôi thêm một chút thời gian nữa, nói không chừng tôi có thể giúp các người hoàn thiện bộ quyền pháp đó”.
A!


Lần này thì cả hai người đều ngạc nhiên quá đỗi.
“Cậu trai à, cậu nói thật sao?”, Cố lão không thể nào giữ được bình tĩnh nữa.
A Hổ cũng không dám tin.


Đừng nói là bệnh của Cố lão khó chữa thế nào, chỉ riêng việc có thể hoàn thiện được bộ quyền pháp sợ cũng là một chuyện khó hơn lên trời rồi.
Nhưng mà Trần Triệu Dương lại nói là hai chuyện này anh đều có thể làm được.
“Ừm”, Trần Triệu Dương gật đầu.


“Cố lão, chúng ta phải cẩn thận, anh ta có thể là một tên lừa gạt”.
A Hổ nhắc nhở Cố lão.
“A Hổ, cậu im mồm”, Cố lão trách mắng.


Cố lão chắp tay nói: “Cậu trai trẻ, không dám giấu, Cố Kiến Trung tôi ở cái đất Nam Hải này cũng có chút quyền lực, nếu cậu có thể chữa khỏi bệnh cho tôi hoặc là có thể hoàn thành bộ quyền pháp này, sau này nếu có yêu cầu nào, chỉ cần tôi có thể làm thì tôi nhất định sẽ đáp ứng cậu”.


A Hổ nghe được lời nói của Cố lão thì rất ngạc nhiên, anh biết lời hứa này có trọng lượng như thế nào.


Trần Triệu Dương nghe được câu nói của Cố lão thì lặng im một lúc rồi nói: “Cố lão, chữa khỏi bệnh cho ông cũng không phải là chuyện khó khăn gì, còn chuyện hoàn thiện bộ quyền pháp này lại có chút hóc búa, nhưng hôm nay chúng ta gặp nhau ở đây cũng coi như là có duyên phận”.


Cố Kiến Trung nghe thấy Trần Triệu Dương đồng ý thì cười rộ lên: “Nói như thế thì chúng ta thực sự có duyên, chỉ là không biết lúc nào thì cậu có thể chữa bệnh cho tôi được?”
“Bây giờ!”
Trần Triệu Dương nói.
“Bây giờ?”
Cố Kiến Trung giật mình.
“Đúng thế!”


Trần Triệu Dương vừa dứt lời thì đột nhiên giơ tay đấm về phía Cố Kiến Trung.
Cố Kiến Trung nhìn thấy Trần Triệu Dương ra tay liền vô thức đưa tay lên đỡ.
Chỉ là vẫn chậm nửa giây.
Nắm đấm của Trần Triệu Dương trực tiếp đánh vào ngực ông.
Bịch!


Cố Kiến Trung chịu một đấm của Trần Triệu Dương liền phun ra một ngụm máu.
“Anh dám ra tay đánh Cố lão, đúng là tìm ch.ết mà!”
A Hổ nhìn thấy vậy liền hét lên một tiếng, giơ tay đấm về phía anh.
“A Hổ, dừng lại”.
Đúng lúc này giọng của Cố lão vang lên.


“Cố lão, anh ta làm ông bị thương”, A Hổ ngừng lại, hướng về phía Cố lão nói.
“Cậu ấy không làm tôi bị thương, Khụ... Cậu ấy đang giúp tôi chữa bệnh”, Cố lão nói với A Hổ.
“Chữa bệnh?”
A Hổ không thể hiểu được.


Cố lão không trả lời câu hỏi của A Hổ, ông đi về phía Trần Triệu Dương, giọng nói lại càng kính cẩn hơn: “Cậu trai trẻ này, thật sự vô cùng cảm ơn cậu, một đấm của cậu vừa rồi là muốn giúp tôi loại bỏ hết những ứ máu đã tích tụ theo năm tháng ra ngoài đúng không? Bây giờ tôi ho ra nên đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều rồi”.


Cố Kiến Quốc nói như vậy, A Hổ phát hiện ngụm máu mà ông vừa ho ra trên mặt đất đều có màu đen, mà hình như còn có mùi tanh hôi nữa.


“Cố lão, ông nói không sai”, Trần Triệu Dương gật đầu nói: “Nhưng mà đây chỉ là bước đầu để chữa bệnh thôi, qua mấy hôm nữa, đợi ông hồi phục lại rồi, chúng ta tiếp tục tiến hành bước tiếp theo, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc lại với ông”.


“Được thôi, đây là danh thiếp của tôi”, Cố Kiến Trung lập tức lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Trần Triệu Dương: “Nếu cậu chuẩn bị xong rồi thì liên lạc với tôi, tôi sẽ bảo A Hổ đến đón cậu”.
“Ừm”, anh nhận lấy tấm danh thiếp.


“Đúng rồi, còn chưa hỏi tên của cậu”, Cố Kiến Trung bây giờ mới nhớ đến vấn đề này.
“Tôi là Trần Triệu Dương”.
Anh nói: “Tôi phải đi làm rồi, đến lúc đó liên lạc với ông sau”.
“Cậu Trần, đi thong thả”.
Cố lão dõi mắt theo hướng Trần Triệu Dương rời đi.


Đợi sau khi anh đi rồi, A Hổ đứng bên cạnh cất tiếng nói: “Cố lão, ông nói xem anh ta có phải kẻ lừa gạt không?”
Cố Kiến Trung lắc đầu: “A Hổ, cậu ấy không cần phải lừa người”.
“Tại sao?”, A Hổ không hiểu.


“Bởi vì cậu ấy là một thiên tài võ giả, dựa vào thực lực của cậu ấy thì cậu ấy không cần phải lừa tôi làm gì”.
Cố Kiến Trung nói một cách khẳng định.
A Hổ thay đổi sắc mặt: “Cố lão, ông nói anh ta... anh ta là thiên tài võ giả sao?”


“Ừ”, Cố Kiến Trung gật đầu nói: “Không thể nào sai được”.
A Hổ lúc này thực sự là kinh ngạc đến phát ngốc rồi.


Cậu không thể tưởng tượng được một người trẻ tuổi như thế lại là một thiên tài võ giả, theo những gì mà A Hổ biết, ở đất Hoa Hạ này, số lượng thiên tài võ giả chỉ đếm trên đầu ngón tay. --------------------






Truyện liên quan