Chương 34: Ứng chiến
“ … Câu chuyện ngày xưa chúng ta đã kể hết! … Những việc còn lại chúng ta sẽ giao lại cho các con! … “ – Tống Kiến Long chậm rãi lên tiếng.
“ … Trường Hy, con đã thu thập được những tin tức gì rồi? … “ – Lữ Hiền đưa mắt nhìn Sở Trường Hy nghiêm túc hỏi.
“ … Thưa ông, các bác và ba … con e rằng trận chiến lần này giữa thế lực của chúng ta và thế lực của Lăng Ngạo sẽ giống hệt như cuộc chiến của mọi người ngày trước! … Đây là tất cả tài liệu về Lăng Ngạo cùng hoạt động kinh doanh ma túy và vũ khí của hắn ta trong vòng 10 năm qua! “ – Vừa nói Sở Trường Hy vừa gõ vào laptop của mình lập tức những hình ảnh và thông tin về Lăng Ngạo hiện ra trên màn hình chiếc TV đã được kết nối với laptop của anh.
Tất cả mọi người trong phòng dường như nín thở chăm chú theo dõi tất cả những thông tin mà Sở Trường Hy đưa ra, sau khi xem xong, tất cả những nhân vật lão làng đang có mặt trong căn phòng sách rộng lớn đều tái mặt đưa mắt lo ngại nhìn nhau.
“ … Không ngờ con quỷ đó trốn ra nước ngoài rồi làm phẫu thuật thay đổi hình dạng đã như vậy còn tự chặt đầu lóng tay trỏ để đánh lạc hướng điều tr.a của chúng ta! … Chẳng trách mười mấy năm qua chúng ta không moi ra được dấu vết của hắn! … “ – Trình Dương tức giận lên tiếng.
“ … Có thể nhận ra lần này hắn ta thật sự muốn gom hết lực lượng để quyết một trận sinh tử với chúng ta! … Chúng ta không thể trơ mắt nhìn hắn ta tác oai tác quái thêm nữa! “ – Diệp Hào nghiêm giọng nói.
“ … Lâm Tuyên, bên phía con đã điều tr.a được những thông tin gì về kế hoạch vận chuyển vũ khí hạt nhân của hắn ta rồi? … “ – Lâm Kính đưa mắt nhìn người đàn ông mặc chiếc áo sơmi màu café sữa lên tiếng hỏi.
“ … Tình hình nghiêm trọng hơn như vậy nữa ạ! … Kết hợp những thông tin mà chúng con có được và những thông tin của Trường Hy vừa đưa ra, chúng ta sẽ có một trận chiến trên cả 3 mặt trận ạ! “ – Lâm Tuyên đưa mắt nhìn ba của mình thành thật đáp lời, những ngón tay của anh lướt như bay trên laptop của mình, những hình ảnh chụp bằng vệ tinh hiện ra trên màn hình chiếc TV lớn ở giữa phòng.
“ Đây là hình ảnh những địa điểm mà Lăng Ngạo cùng tay chân của hắn vận chuyển và trao đổi hàng hóa thời gian gần đây! … Những vùng màu đỏ kí hiệu cho hoạt động mua bán vũ khí hạt nhân còn những vùng màu cam là ma túy! … Dựa theo những vị trí phân bố trên bản đồ chúng ta có thể thấy phạm vi hoạt động của hắn xuyên quốc gia nên chúng ta phải mất rất nhiều thời gian theo dõi mới thu thập được tư liệu! … “
“ … Tên Lăng Ngạo này quả thật không đơn giản! Hắn ta lên kế hoạch bắt cóc Đường Tâm rồi gửi thư tống tiền Đình Đình đồng thời cho tiến hành cùng lúc 2 chuyến vận chuyển và giao dịch hàng cấm như vậy với mục đích muốn chia nhỏ lực lượng của chúng ta để dễ dàng tiêu diệt! … Cũng không loại trừ khả năng đây là mồi nhử để chúng ta sập bẫy! … Dù có hàng cấm hay không chúng ta đều phải tung hết lực lượng để hành động! … Có thể nói lần này chúng ta biết là chỗ ch.ết nhưng vẫn phải đi vào! “ – Trình Hạo Thiên đưa ra nhận định của mình.
“ … Trưởng bối đã tốn công bày binh bố trận thì hậu bối chúng ta không thể không nể mặt mà từ chối góp vui đúng không? … “ – Lâm Thành nửa đùa nửa thật lên tiếng.
“ … Nếu mọi người đã quyết định liều mạng xông vào chỗ ch.ết như vậy thì chúng ta lập tức lên phương án hành động! “ – Tô Cẩn Hiên chống khủy tay lên bàn im lặng một lúc rồi đưa ra quyết định.
“ Nếu hắn ta muốn vây đánh chúng ta trên 3 mặt trận thì chúng ta sẽ chia thành 3 nhóm để ứng chiến! … Tôi và Cẩn Hiên sẽ phụ trách nhiệm vụ hộ tống Đình Đình đi giao tiền chuộc và giải cứu Đường Tâm! … Những việc còn lại đành phải trông cậy vào mọi người! “ – Tống Duật Phong lập tức đưa ra ý kiến của mình.
“ … Trường Hy, anh cần cậu phối hợp hành động với lực lượng đặc nhiệm của chính phủ để triệt tiêu đường dây mua bán vũ khí nguy hiểm của hắn, cậu có đồng ý không? “ – Lâm Tuyên nhìn Sở Trường Hy tin tưởng đưa ra lời đề nghị.
“ Được ạ! “ – Sở Trường Hy không ngần ngại gật đầu đồng ý.
“ … Tôi sẽ phụ trách tiêu diệt chuyến hàng vận chuyển ma túy của ông ta! … “ – Lâm Thành khẳng khái nhận nhiệm vụ.
“ … Tôi sẽ tham gia nhiệm vụ này cùng anh! “ – Trình Hạo Thiên mỉm cười nhìn Lâm Thành lên tiếng đề nghị.
“ … Trận chiến lần này chắc chắn sẽ rất nguy hiểm! … Tất cả các con không đứa nào được phép chủ quan khinh suất! … Tất cả chúng ta sẽ làm hậu thuẫn cho các con! Các con cần bất kỳ sự trợ giúp nào từ phía chúng ta cứ việc lên tiếng! “ – Diệp Hào vỗ vai Trình Hạo Thiên đang ngồi bên cạnh mình rồi đưa mắt nhìn về nhóm người Tô Cẩn Hiên đang ngồi chân thành nói.
“ … Làm con nhà quý tộc không sung sướng như người ta vẫn nghĩ đâu đúng không? … Trách nhiệm gánh vác đại cuộc và kế thừa công việc của gia tộc quả thật rất nặng nề! … Cũng may chúng ta đều vì sai lầm ngày trước mà từ nhỏ đã nghiêm khắc huấn luyện bọn nhỏ này nếu không bây giờ tất cả chúng ta chỉ có thể khoanh tay chờ ch.ết! … “ – Lữ Hiền ôn hòa tiếp lời.
“ … Tất cả chúng ta đều đặt niềm tin vào các con! … Các con nhất định phải bình an trở về, biết không? “ – Sở Hy Nguyệt yêu thương lên tiếng dặn dò.
Ting! Ting! Ting! – Tiếng chuông điện thoại của Trác Đình đột ngột vang lên, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía cô, nín thở chờ đợi:
“ … Vâng là tôi! … Nếu anh muốn nhận được tiền thì tốt nhất anh nên để cho tôi được gặp Đường Tâm nhà tôi! … Tôi chỉ giao tiền khi chính mắt tôi nhìn thấy cô ấy còn sống và khỏe mạnh, tiền trao cháo múc, đó là quy tắc làm ăn của tôi! … Được! … Tôi sẽ đến chỗ hẹn và sẽ không báo cảnh sát! … “ – Trác Đình nói xong rồi cúp máy mới dám thở mạnh một hơi.
“ Bíp! Bíp! “ – Tiếng chuông báo tin nhắn từ chiếc điện thoại của Trác Đình vang lên.
“ Bọn chúng gửi địa điểm nhận tiền và hình của Đường Tâm cho em nè! “ – Trác Đình mở tin nhắn ra đọc rồi hốt hoảng lên tiếng.
Mọi người chuyền tay nhau xem tin nhắn và hình ảnh trong điện thoại của Trác Đình, Tô Cẩn Hiên mím chặt môi, bàn tay trái cầm chiếc điện thoại của Trác Đình thật chặt, ngón tay trỏ của bàn tay phải lướt nhẹ trên màn hình điện thoại để xem đi xem lại hình ảnh của Đường Tâm. Đường Tâm trong hình vẫn mặc chiếc áo sơmi màu xanh nhạt của hai ngày trước đang ngồi trên chiếc ghế dựa, hai tay bị trói ra phía sau, mắt bị bịt lại bằng một miếng vải đen.
“ Trác Đình, em đưa điện thoại của em cho anh mượn, sáng mai anh sẽ trả lại. Tối nay anh sẽ tr.a cho bằng được nơi chúng giam giữ cô ấy! “ – Tô Cẩn Hiên vành mắt ửng đỏ nhưng vẫn bình tĩnh nhìn Trác Đình lên tiếng nói.
“ … Cũng không còn sớm nữa, hai ông đi nghỉ sớm đi ạ! Ba và các bác cũng về nhà nghỉ ngơi đi ạ! … Bọn con sẽ mượn nơi này để tập trung lên kế hoạch hành động cụ thể, có chuyện gì bọn con sẽ báo cho mọi người biết ạ! “ – Lâm Tuyên thay mặt các cậu em của mình lên tiếng nói.
“ Uhm! … Chúng ta cũng nên về nhà rồi! Việc ở đây giao lại cho các con! “ – Trình Dương vỗ vai Lâm Tuyên gật đầu đồng ý.
“ Lâm Doanh, Diệp Hân … hai đứa còn đứng sớ rớ ở đó làm gì? … Mau theo chúng ta về nhà! “ – Lâm Kính đưa mắt nhìn hai cô gái đang đứng im nép mình vào một góc tỏ vẻ không muốn rời đi.
“ Con và Jessi muốn ở lại giúp các anh và Đình Đình! Ba cho con ở lại đi, con năn nỉ ba đó! “ – Lâm Doanh vội chạy đến nắm lấy cánh tay của Lâm Kính giở giọng năn nỉ.
“ Ba ơi, ba cho con ở lại đây giúp các anh một tay nha ba! “ – Diệp Hân cũng nhanh chóng nắm bắt cơ hội, cô cũng nắm chặt cánh tay của ba mình lên tiếng xin xỏ.
Lâm Kính và Diệp Hào đưa mắt nhìn nhau rồi lắc đầu thở dài, Diệp Hào ôn hòa nói.
“ … Con ở đây giúp mọi người một tay xong thì điện thoại cho ba, ba sẽ điều một tốp vệ sĩ đến đón con về nhà! … Không được tự ý đi ra ngoài mà không có vệ sĩ biết không? … Ba vẫn chưa quên được việc con bị bắt cóc đâu! “ – Diệp Hào yêu thương vuốt tóc Diệp Hân lo lắng nói.
“ … Khi nào con phụ giúp xong thì gọi cho ba, ba sẽ đến đón con về! “ – Lâm Kính khẽ cốc đầu cô con gái cưng của mình rồi lên tiếng.
“ Con cám ơn ba! “ – Lâm Doanh và Diệp Hân mừng rỡ đồng thanh nói.
Mẹ của Tô Cẩn Hiên, Tống Duật Phong và Sở Trường Hy cũng đến ôm các con của mình, dặn dò đủ điều mới lưu luyến quay người ra về. Nhóm người Trác Đình đi theo ra tận cổng tiễn họ đi về, sau khi nhìn những chiếc xe hơi lần lượt rời khỏi ngôi biệt thự, mọi người lại quay trở về phòng sách tiếp tục công việc của mình.
Trác Đình, Tô Cẩn Hiên và Tống Duật Phong họp lại thành một nhóm. Trác Đình lọc lại những thông tin cần thiết và tiếp tục theo dõi các camera ghi hình trên tất cả tuyến đường trong thành phố vào ngày Đường Tâm bị bắt cóc để tìm thêm manh mối. Tô Cẩn Hiên và Tống Duật Phong ngồi vào laptop phân tích hình ảnh và số điện thoại đã liên lạc với Trác Đình để tìm kiếm vị trí Đường Tâm bị giam giữ.
Lâm Doanh làm trợ lý cho anh hai của mình và Sở Trường Hy ghi chép, thống kê tất cả những dữ liệu và thông tin để hai anh chọn ra phương án hành động thích hợp.
Diệp Hân kết nạp vào nhóm của Trình Hạo Thiên và Lâm Thành giúp hai anh ghi chép những công việc quan trọng để hai anh sắp xếp và điều động nhân lực.
***
Trong lúc mọi người đang nghiêm túc miệt mài lên kế hoạch hành động thì ở trong một kho hàng bị bỏ hoang, Đường Tâm đang ngồi co ro trong bóng tối ôm chặt lấy hai đầu gối của mình kiên nhẫn chờ đợi.
Cùng lúc đó ở khu rừng cách kho hàng bị bỏ hoang không xa, Lăng Tuấn cùng gã giang hồ có bộ dạng thư sinh đang thì thầm trao đổi:
“ Cậu tính sẽ làm đúng như những gì ông ta sắp đặt sao? “ – gã đàn ông thư sinh khoanh tay lên tiếng hỏi.
“ Không! … Tôi chỉ muốn nhân cơ hội để điều tr.a thân thế thật sự của mình thôi! … Mười mấy năm trời bỏ công sức để hoàn thành vai diễn của một con cờ cùng nhẫn nhục chịu đựng … tôi cảm thấy mình sắp tìm được câu trả lời rồi! “ – Lăng Tuấn đưa cặp mắt sáng, lòng đen và lòng trắng phân định rõ ràng, cùng thần thái thông minh cương trực, chậm rãi đáp lời, nhìn dáng vẻ của anh lúc này hoàn toàn khác xa với bộ dáng của một tay đại ca giang hồ đểu cáng sành sỏi việc ăn chơi đàn đúm ngày thường.
“ … Lăng Tuấn, cậu và cô gái đang bị nhốt trong kho hàng kia có cặp mắt và thần thái rất giống nhau đó! “
“ Mạnh Tường! … Nếu đúng như những điều ba của anh nói thì tôi còn có một đứa em gái bị thất lạc đúng không? … Tôi đang cố gắng điều tr.a lý do tại sao lão ta muốn tôi phải tiêm thuốc kích dục và heroin liều lượng cao vào người cô gái tên Đường Tâm đó? … Có thiếu gì cách để trả thù ba nhà Tô – Tống – Trác nhưng tại sao lão lại muốn tôi cùng đàn em của mình chà đạp cô ta? “ – Lăng Tuấn nhíu mày đưa ra suy đoán.
“ … Tôi sẽ cố gắng đánh tráo ống thuốc heroin ở dạng lỏng kia nhưng còn ống thuốc kích dục đang nằm trong tay Mã Lợi thì rất khó! … Cậu cũng đang bị bọn hắn giám sát đó nên tốt nhất hãy cẩn trọng khi hành động! " - Mạnh Tường vỗ vai Lăng Tuấn quan tâm nói.
“ … Uhm, tôi biết rồi! … Tôi sẽ không để xảy ra sơ sót đâu! … Tôi đi trước đây, tối mai chúng ta bước đầu sẽ hành động đúng theo kế hoạch của lão rồi tùy cơ ứng biến! “ – Lăng Tuấn mỉm cười vỗ vai Mạnh Tường lên tiếng, nói xong anh khom người nhanh chóng len lỏi trong những hàng cây rậm rạp rồi mất hút trong bóng tối.