Chương 37: Tỏ tình

“ Đường Tâm! … Đường Tâm! “ – Tô Cẩn Hiên dùng một bàn tay nâng khuôn mặt của Đường Tâm, bàn tay còn lại vỗ vào một bên má của cô cất tiếng gọi. Anh gọi đến lần thứ ba mà cô vẫn không có bất kỳ biểu hiện nào trên gương mặt. Tô Cẩn Hiên khẽ di chuyển bàn tay của anh về phía vầng trán của cô kiểm tr.a nhiệt độ rồi nhíu chặt cặp chân mày, một tay của anh giữ cho chiếc đầu của cô dựa vào ngực mình, bàn tay còn lại nhanh chóng di chuyển về phía cổ tay của cô kiểm tr.a nhịp tim.


“ Lăng Tuấn! Anh đã tiêm thuốc gì vào cơ thể của Đường Tâm vậy? “ – Tô Cẩn Hiên ngẩng đầu nhìn Lăng Tuấn, khuôn mặt tối sầm vì tức giận cất tiếng hỏi.


“ Là dung dịch thuốc TZN, nó là sản phẩm mới được Lăng Ngạo đặt hàng điều chế từ nước ngoài và sắp được tung ra thị trường để tiêu thụ. Khi thuốc ở dạng lỏng được tiêm vào cơ thể sẽ làm cho người dùng cảm thấy kích thích và hưng phấn khi bắt đầu quan hệ ȶìиɦ ɖu͙ƈ, điểm đặc biệt của nó nằm ở chỗ nếu người được tiêm thuốc không quan hệ ȶìиɦ ɖu͙ƈ thì sau khi thuốc hết tác dụng người đó sẽ rơi vào tình trạng lãnh cảm và bị ức chế về mặt tâm lý trong vấn đề tình cảm lẫn ȶìиɦ ɖu͙ƈ. “ – Người đàn ông đứng gần Lăng Tuấn lên tiếng đáp lời.


“ Các anh tiêm thuốc vào người cô ấy được bao lâu rồi? “ – Tô Cẩn Hiên cúi đầu kiểm tr.a những nốt đỏ lấm tấm hiện lên trên làn da trắng trẻo của Đường Tâm rồi hỏi tiếp.
“ Gần được hai tiếng đồng hồ rồi! “ – Lăng Tuấn nhíu mày rồi lên tiếng đáp lời.


“ Thuốc có tác dụng trong thời gian bao lâu? “ – Tô Cẩn Hiên nhìn người đàn ông đứng bên cạnh Lăng Tuấn hỏi rõ.
“ Từ hai đến ba tiếng đồng hồ! “


“ ch.ết tiệt! “ – Tô Cẩn Hiên lập tức đổi tư thế ôm Đường Tâm vào lòng rồi xoay người đứng dậy. Anh bế cô trên tay, đưa mắt nhìn Tống Duật Phong dặn dò:
“ Duật Phong, 10 phút nữa xe cứu thương sẽ đến đây! … Cậu phải lập tức khử trùng vết thương, thử máu rồi băng bó cẩn thận! … “


available on google playdownload on app store


Tô Cẩn Hiên vừa nói xong, Trác Đình hoảng hốt quan sát kỹ mới nhìn thấy vết thương trên bả vai trái lấp ló phía sau hai lớp áo bị viên đạn sượt qua xé rách, máu thấm ướt rồi lan ra một mảng rộng in lên chiếc áo vest màu đen của Tống Duật Phong, vì anh mặc vest đen nên cô đã không chú ý.


“ Lăng Tuấn! Lúc nãy anh bị bọn chúng tiêm thuốc gì vậy? “ – Tô Cẩn Hiên nheo mắt nhìn Lăng Tuấn lên tiếng hỏi.


“ Chỉ là dung dịch đạm bình thường dùng trong y tế thôi! … Cũng may Mạnh Tường đã kịp thời tráo ống thuốc bằng không, lần này tôi sẽ không thoát khỏi cửa tử! “ – Lăng Tuấn lắc đầu mỉm cười tự chế giễu mình.


“ Ok! Vậy tôi đưa Đường Tâm đi trước đây! … Chuyện của cậu Duật Phong sẽ nói tất cả sự thật mà chúng tôi được biết cho cậu hiểu rõ! … Lão già đó muốn dồn tất cả chúng ta vào chỗ ch.ết nên trận chiến lần này tôi nhất định sẽ không nương tay đâu! “ – Tô Cẩn Hiên nhìn Lăng Tuấn nói rõ ràng từng chữ. Nói xong, anh trao cho Trác Đình một ánh mắt cùng cái gật đầu ngầm ra hiệu để cô yên tâm, sau đó anh khẽ cúi đầu chào mọi người rồi nhanh chóng ôm Đường Tâm đi ra ngoài.


Trác Đình, Tống Duật Phong, Lăng Tuấn và Mạnh Tường đứng im lặng nhìn theo bóng lưng của Tô Cẩn Hiên, khi nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen của anh nhanh như tia chớp lướt ngang qua cánh cửa của căn nhà kho cũ kỹ, Trác Đình buồn bã thở dài.


“ Em sao vậy? … Vẫn không nỡ giao Đường Tâm cho Cẩn Hiên à? “ – Tống Duật Phong đứng bên cạnh Trác Đình, nhìn thấy vẻ mặt buồn bã tiu nghỉu của cô, anh không kiềm được bật cười rồi đưa tay xoa đầu cô, nửa đùa nửa thật lên tiếng trêu đùa.


“ … Không phải! … Em biết Cẩn Hiên sẽ chăm sóc cho Đường Tâm thật tốt! … Đường Tâm nhà em cũng sẽ hạnh phúc khi ở bên cạnh anh ấy! … Em chỉ mong mọi chuyện nhanh chóng được giải quyết để chúng ta có thể yên ổn sống cuộc sống bình thường mà thôi! “


“ … Em đừng lo! Chuyện này sẽ nhanh chóng kết thúc! “ – Tống Duật Phong nhìn Trác Đình mỉm cười động viên.
“ … Anh đó! … Sao anh lại bị thương? … Anh bị thương vào lúc nào? … Ai làm anh bị thương vậy? “ – Trác Đình đưa cặp mắt đen láy to tròn của mình nhìn Tống Duật Phong, lo lắng hỏi.


“ … Anh cùng Tô Cẩn Hiên và các anh em vừa chạy xe đến nơi liền nhanh chóng bao vây khu vực xung quanh để hỗ trợ cho em. Nhưng khi bọn anh vừa vào vị trí chuẩn bị hành động thì phát hiện có một nhóm người đang mai phục chuẩn bị đánh lén. Bọn anh vừa phải tiêu diệt bọn chúng vừa tránh gây ra tiếng động lớn tạo sự chú ý của những tên đang ở bên trong căn nhà. Bọn anh không biết tên Lăng Ngạo đó còn có ý đồ gì khác với em, Đường Tâm và cả Lăng Tuấn nên mới đứng ở bên ngoài phục kích. … Khi nhìn thấy tên Mã Lợi chĩa súng vào đầu em, anh đã không kiềm chế thêm được nữa nên đã cầm súng lao ra khỏi chỗ nấp để xử lý hắn. Lúc anh bắn vào sau gáy hắn thì tên đầu hói cũng kịp thời phản ứng lại, hắn nã đạn về phía anh … Anh thì phải xác nhận vợ yêu của anh không bị làm sao thì mới yên tâm được nên phản xạ chậm mất một nhịp … cũng may Cẩn Hiên lanh lẹ nhanh chóng xử lý tên đầu hói đó giúp anh! … Anh chỉ bị thương ngoài da thôi! … Không nghiêm trọng như lời Cẩn Hiên nói đâu! … Em đừng lo! “


“ … Anh bị thương máu me chảy ra nhiều như vậy mà còn bông đùa được à? … “ – Trác Đình sụt sùi kiềm nén tiếng khóc nhưng những giọt nước mắt đang ngấn trong khóe mắt vẫn trào ra… Trước đây, cô đã từng nghĩ rằng ngoài Đường Tâm ra sẽ không có thêm bất kỳ người nào khác vì cô mà lao đầu vào những chuyện dại dột …  Đường Tâm là điểm yếu nhất của cô và cô cũng chính là điểm yếu nhất của Đường Tâm cho đến tận ngày hôm nay … khi biết anh đã vì cô mà mất kiềm chế, vì cô mà bất chấp nguy hiểm vẫn liều mình lao ra giải cứu cho cô … cô mới dám xác thực điều mà anh vẫn thường nhắc đi nhắc lại mỗi khi ở bên cô:


“ … Anh sẽ không bao giờ đứng trơ mắt nhìn em gặp nguy hiểm, cũng sẽ không để cho em một mình đối diện với nỗi sợ hãi! … Anh sẽ ở bên cạnh em, làm chỗ dựa vững chắc nhất của em … vì anh yêu em! “


“ Ngoan nào! … Đừng khóc nữa! … Anh không sao đâu mà! … Chúng ta còn phải chở Lăng Tuấn về nhà gặp mọi người nữa! … Mọi người đang sốt ruột chờ chúng ta về nhà đó! “ – Tống Duật Phong khẽ vuốt tóc Trác Đình rồi đặt lên trán của cô một nụ hôn. Anh dùng hai bàn tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của cô lên rồi dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng cùng cẩn trọng gạt đi từng giọt nước mắt còn đọng trên khóe mi của cô rồi dịu dàng an ủi.


“ … Chúng ta về nhà thôi! … “ – Trác Đình khẽ gật đầu, cô đưa tay quệt mũi rồi thút thít đáp lời.
Tống Duật Phong mỉm cười vui vẻ, anh xoa đầu Trác Đình rồi quay sang nhìn Lăng Tuấn cùng Mạnh Tường chậm rãi lên tiếng nói.


“ … Lăng Tuấn! … Nếu anh thực sự muốn biết rõ thân thế của mình thì xin mời anh theo chúng tôi về nhà của tôi, tất cả chúng tôi sẽ nói cho anh biết toàn bộ sự thật cùng những bằng chứng xác thực. Ở đây không tiện nói chuyện và cũng rất nguy hiểm. Tôi nghĩ chúng ta phải rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt! “


“ Được! Tôi và Mạnh Tường sẽ đi theo anh! “ – Lăng Tuấn đưa mắt nhìn Tống Duật Phong, không hề do dự lên tiếng đồng ý.
***
“ Đường Tâm! … Đường Tâm! … Em tỉnh rồi sao? “


Tô Cẩn Hiên mỉm cười vui mừng khi nhìn thấy đôi mắt đang nhắm nghiền của Đường Tâm khẽ cử động rồi từ từ mở ra.
“ Cẩn Hiên?! … Là anh sao? “ – Đường Tâm thì thào cất tiếng hỏi.


“ Anh đây! “ – Tô Cẩn Hiên cầm lấy bàn tay của Đường Tâm rồi để nó chạm vào khuôn mặt của mình.
“ … Anh không đeo kiếng sao? … “ – Đường Tâm khẽ nhíu mày tò mò hỏi.


“ … Anh vừa mới bỏ kiếng ra cho mắt thư giản một chút! “ – Tô Cẩn Hiên cố kiềm nén sự lo lắng của mình, anh mỉm cười nhẹ giọng trả lời.
“ … Đây là đâu? … “ – Đường Tâm đưa mắt nhìn xung quanh rồi thấp giọng hỏi.


“ … Đây là căn hộ của anh! … Em biết đó, vì tính chất công việc nên anh đã mua căn hộ này để thuận tiện di chuyển! … Căn hộ này rất gần bệnh viện, có thể đi bộ từ nhà đến bệnh viện nếu chẳng may bị kẹt xe! “ – Tô Cẩn Hiên vẫn dịu dàng trả lời từng câu hỏi của Đường Tâm.


“ … Anh có một cơ ngơi sang trọng lộng lẫy lại ở gần bệnh viện như vậy sao em lại không biết vậy? “ – Đường Tâm mỉm cười, nửa đùa nửa thật hỏi tiếp.


“ … Anh mua nó khoảng sáu tháng trước, sau khi thiết kế lại nội thất xong xuôi anh đã lên kế hoạch cầu hôn em rồi sau đó chúng ta sẽ dọn vào đây sống. Căn pen – house này vừa ở gần bệnh viện lại vừa gần nhà em, em sẽ không mất nhiều thời gian chạy đi chạy lại giữa hai nơi. … Nhưng rồi ba mẹ gặp tai nạn nên kế hoạch của anh vẫn chưa thực hiện được! … “


“ … Anh mua nhà rồi lên kế hoạch cầu hôn em sao? … “ – Đường Tâm mở to mắt nhìn Tô Cẩn Hiên rồi không giấu được sự ngạc nhiên cất giọng hỏi lại anh.


“ … Uhm! Kế hoạch của anh là vào một buổi tối trời trong trăng sáng, anh sẽ rủ em đi tản bộ rồi dẫn em đi từ bệnh viện đến nhà. … Về đến nhà, anh sẽ mở hết tất cả các ngọn đèn trong phòng khách rồi nắm tay em, dẫn em đến ngồi trên chiếc ghế salon này. Anh sẽ ôm em thật chặt … chúng ta sẽ cùng nhau ngắm nhìn vẻ đẹp lung linh của thành phố về đêm như em đã từng im lặng ngắm nhìn nó khi ngồi trên hàng ghế gỗ trên sân thượng của bệnh viện … và trong lúc em thích thú ngắm nhìn khung cảnh ấy … anh sẽ nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn này vào tay em … “


Đường Tâm im lặng lắng nghe, tâm trí của cô trôi theo từng lời kể của Tô Cẩn Hiên. Trong giọng nói trầm ấm của anh, cô như có thể nhìn thấy khung cảnh ấy hiện ra ngay trước mắt. Đường Tâm nửa ngồi nửa nằm trong lòng Tô Cẩn Hiên, cô phóng tầm mắt của mình qua lớp kiếng mà ngắm nhìn khung cảnh của thành phố rồi nhắm mắt khắc họa những hình ảnh mà Tô Cẩn Hiên vừa kể vào thật sâu trong kí ức. … Bỗng nhiên, Đường Tâm cảm thấy ngón tay mình có một thứ gì đó rất ấm áp vừa được đặt vào, cô giật mình vội vàng mở mắt rồi giơ cao hai bàn tay của mình kiểm tr.a xem có phải mình lại bị ảo giác nữa hay không? … Khi Đường Tâm nhìn thấy trên ngón nhẫn của bàn tay trái của mình lúc này là một chiếc nhẫn vàng xung quanh được nạm những viên kim cương li ti đủ màu sắc rực rỡ như những vì sao mà cô thường hay ngắm nhìn, Đường Tâm lặng người đi vì xúc động.


“ … Tuy anh không hiểu rõ vì sao sau lần em gặp anh ở trên sân thượng bệnh viện cho đến tận khi em ăn học thành tài rồi trở về nước làm bác sĩ em vẫn luôn cố gồng mình để ngăn cản tình cảm của chính mình? Anh cũng không hiểu vì sao mình hết lần này đến lần khác, nói bao nhiêu câu, làm bao nhiêu việc để em hiểu tình cảm của anh dành cho em nhưng em lại cố tình không chịu hiểu? Anh không hiểu vì sao anh càng cố tiến về phía em, em lại càng lùi về phía sau? … Nhưng anh vẫn luôn yêu em và tin vào những cảm nhận của mình mỗi khi em ở bên anh, anh tin rằng dù em không chịu thừa nhận rằng … “


Đường Tâm đột nhiên xoay người lại, cô không chút do dự chồm lên người Tô Cẩn Hiên rồi đặt lên môi anh một nụ hôn. Tô Cẩn Hiên sau một thoáng sửng sờ vì hành động táo bạo đầy bất ngờ của cô, lập tức lấy lại bình tĩnh, anh dùng hai cánh tay ôm cô sát vào trong ngực của mình rồi cùng cô đắm chìm trong nụ hôn thật sâu.


Tô Cẩn Hiên và Đường Tâm môi lưỡi quấn quýt cho đến khi Đường Tâm cảm thấy mình hít thở không thông mới chủ động ngừng lại. Cô mỉm cười đưa đôi mắt hạnh đen láy của mình nhìn Tô Cẩn Hiên rồi mặc cho hai chiếc má đang hây hây ửng đỏ vì ngại ngùng, cất tiếng nói rõ ràng từng chữ.


“ Anh không được giành câu nói ấy của em! Câu: Em yêu anh! Phải do chính miệng em nói! “
“ … Em vừa nói gì? “ – Tô Cẩn Hiên bày ra vẻ mặt nửa tin nửa ngờ hỏi lại.
“ … Anh không nghe rõ sao? … Không nghe rõ thì thôi! … “ – Đường Tâm quyết tâm không sập bẫy của tên hồ ly trước mặt.


“ … Vậy mà anh nghe loáng thoáng em nói …. “ – Tô Cẩn Hiên chép miệng lẩm bẩm lên tiếng.


“ … Em nói em yêu anh! … Em yêu anh! … Em đã yêu anh từ lần anh một mình đến trường thăm em giữa trận bão tuyết năm đó! … Em yêu anh rất nhiều … nhưng em đã không dám thừa nhận lẫn đáp lại tình yêu ấy của anh! … Em quả là một đứa vừa ngu ngốc vừa cứng đầu đúng không? “ – Đường Tâm nhắm chặt mắt nói ra tất cả tình cảm mà bấy lâu nay cô nhất mực che giấu. Dứt lời, cô mở mắt nhìn thẳng vào cặp mắt sáng rực của Tô Cẩn Hiên, cô quàng hai tay qua cổ anh, kéo khuôn mặt anh kề sát khuôn mặt của mình rồi cọ cọ chiếc mũi xinh xắn của mình vào chiếc mũi cao của anh.


“ … Tên nào to gan dám nói mẹ của bảo bối tương lai nhà anh vừa ngu ngốc vừa cứng đầu, anh nhất định sẽ cho tên đó bị bệnh mà ch.ết! “ – Tô Cẩn Hiên mỉm cười hài lòng rồi vuốt chiếc mũi nhỏ xinh của Đường Tâm lên tiếng trêu ghẹo.


“ … Ai thèm sinh bảo bối cho anh chứ? “ – Đường Tâm hếch mũi đáp trả.
“ Thật không? “ – Tô Cẩn Hiên mỉm cười gian tà, anh nắm tay Đường Tâm kéo sát vào ngực mình rồi bế bổng cô lên, đôi chân đi thẳng vào phòng ngủ.
“ Anh tính làm gì vậy? … Mau thả em xuống! … “


“ … Chúng ta đi nặn bảo bối! … Phải tranh thủ thời gian để sinh thật nhiều bảo bối! “
“ … Em không phải là heo mẹ! … “
“ … Em là vợ yêu của anh! … Vợ yêu, chúng ta sản xuất em bé đi! …”


Sau những câu đối đáp qua lại là tiếng cười vui vẻ rồi đến âm thanh của hai đôi môi cuồng nhiệt quyện vào nhau, sau đó là tiếng thở dốc hòa quyện cùng tiếng nỉ non khi hai thân thể hòa chung làm một của một đôi uyên ương đang đắm chìm trong hạnh phúc.






Truyện liên quan