Chương 12: Đã lâu không gặp
Thật lâu về sau, mỗi lần Lâm Dực nhớ lại tình cảnh tối hôm đó, dùng câu nói đang thịnh hành hiện này thì chính là——xót đến tận đáy óc.
Xương mũi bị gãy.
Lúc ra khỏi bệnh viện thì trời cũng đã khuya lắm rồi, Ôn Kỳ hiển nhiên không có ý định giải thích gì, đương nhiên, Lâm Dực cũng sẽ không hỏi.
Chỉ là Lâm Dực cũng không biết vì sao, rõ ràng người không may chính là mình, nhưng sau khi nhìn thấy bóng lưng rời đi của Ôn Kỳ, đáy lòng y lại đột nhiên nổi lên một sự chua xót khổ sở nói không nên lời, y thật sự đoán không ra Ôn Kỳ đến tột cùng đã phải trải qua những sự tình gì, y cũng không hiểu được khi con người sợ hãi tới cực điểm sẽ có cảm giác như thế nào.
Chỉ là cho tới bây giờ, y chưa từng khao khát muốn hiểu rõ một người nào đến như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác, người nọ lại không có ý định muốn cho bất kì kẻ nào bước vào thế giới nội tâm của mình.
Thở dài, Lâm Dực thu hồi ánh mắt, y cảm thấy mình không nên cứ ôm sự đau xót trong lòng như vậy mãi, cho nên…y phải gấp rút tìm một người cùng đau xót với mình.
Không hề nghi ngờ, Lâm Dực liền chọn kẻ đáng thương Tần An.
“Con mẹ nó chứ tôi cũng sắp thành nam nhân của cậu luôn rồi! Nếu như không phải vợ tôi luôn một mực canh giữ bên điện thoại thì xém cái còn tưởng rằng tôi đã có người khác ở bên ngoài——×! Cậu bị ai đập cho một trận rồi hả?”
Tần An vừa xuống xe vừa bắt đầu cằn nhằn, kết quả vừa ngẫng đầu đối mắt với sống mũi bị dán băng gạc kín mít gần hết của Lâm Dực, hắn đã kinh ngạc hỏi ra như thế.
Lâm Dực ha ha cười: “Bị té ngã.”
“Chỉ té ngã vậy thôi hả? Đi bệnh viện chụp hình chưa?” Tần An một bên đi đến quán bar trước mặt, một bên quay người hỏi Lâm Dực, “Phần ót có đau hay không? Cậu coi chừng thương tổn đến hệ thân kinh đó!”
“Chỉ gãy xương xíu thôi, cũng không dọa người như cậu nói đâu,” Lâm Dực tìm một chổ ngồi xuống, “Hồi nãy trong bệnh viện đã truyền dịch rồi, cũng đã uống thuốc kháng viêm, dưỡng vài ngày chắc là sẽ khỏi.”
“Vậy chổ này cũng là do bị ngã sao?” Ánh mắt của Tần An rơi lên phần tay bị quấn đầy băng của Lâm Dực, có chút hồ nghi.
“Ờ” thấp giọng đáp lại một tiếng, Lâm Dực quay đầu gọi nhân viên phục vụ, “Cho hai —— “
“Nước chanh cùng Long Island Iced Tea.” Đánh gãy lời Lâm Dực, Tần An đoạt nói trước.
“… cậu uống nước chanh?” Lâm Dực cười.
“Nước chanh là cho cậu, ” Tần An tức giận tới mức trợn trắng mắt, “Con mẹ nó mới truyền dịch mà con muốn uống rượu bộ không muốn sống nữa hả?”
“…” Lâm Dực hé miệng, cảm giác việc mình tìm một tên bác sĩ cùng đi giải sầu thế này, thật sự là một cách nghĩ không được tốt cho lắm, thực tế, đối phương còn là một bác sĩ phụ khoa nữa.
“Nói nói đi, mấy cái này là do ai ban tặng cho đấy, tôi cũng không phải đồ ngốc, cậu tưởng tôi dễ bị lừa gạt như mấy đứa con nít lắm hả? ” Tần An khó có được vẻ mặt nghiêm túc như hiện tại, nhíu mày hỏi.
Ngay sau đó như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, Tần An bỗng nhiên giương mắt: “Không phải là —— “
Lâm Dực có chút chột dạ, theo thói quen muốn đẩy gọng kính, lúc giơ tay lên mới nhớ tới kính mắt đã sớm bị đập vụn rồi, đành phải thuận tay gãi gãi mặt: “Đừng đoán mò, thật sự là do té ngã đấy.”
“Cậu biết rõ người tôi hỏi đến là ai à?”
Lâm Dực ho nhẹ, giả vờ giả vịt: “Hả, cậu đang nói ai?”
Tần An không đáp lời, nhìn chằm chằm vào Lâm Dực vài giây, sau đó thăm dò mở miệng: “Hắn đi tìm cậu rồi?”
“Ai?”
Vô ý thức hỏi lại, Lâm Dực mới bỗng nhiên kịp phản ứng, người mà Tần An đang nhắc đến tựa hồ…không phải Ôn Kỳ!
Vậy là ai?
Nghĩ đến vài ngày trước, lúc Tần An nghe điện thoại của mình cũng có chút kỳ quái, khi ấy bởi vì cảm xúc của y đang rất sa sút nên không có tỉ mỉ truy xét đối phương, nhưng hiện tại xem ra, Lâm Dực phi thường khẳng định, Tần An đang có việc gạt mình.
Bất động thanh sắc nhấp một hớp nước chanh, Lâm Dực cũng không đợi Tần An đưa ra câu trả lời, cũng không đếm xỉa tới nữa mà hỏi thăm chuyện khác: “Khoa thần kinh chổ cậu có người bác sĩ tâm lý nào họ Từ không?”
Tần An sững sờ, nghĩ nghĩ: “Khoa thần kinh à? Không quen, làm sao vậy?”
“Không có gì, có một số việc muốn hỏi hắn một chút.”
“Hỏi hắn? Hỏi bác sĩ khoa thần kinh?” Tần An rõ ràng có chút khẩn trương, “Xảy ra chuyện gì? Cậu lại ngủ không yên rồi hả?”
“…” Lâm Dực trầm mặc.
Đợi cả buổi, Tần An nhịn không nổi nữa: “Con mẹ nó lời nói của cậu có thể rõ ràng hơn chút được không?”
Lâm Dực rủ mắt xuống: “Cậu không phải đã biết rồi à?”
“Tôi biết rõ cái gì?” Âm cuối tăng cao chót vót, vẻ mặt của Tần An lúc này cũng đầy vẻ kinh ngạc.
“…”
“×!” Ngưỡng cái cổ uống sạch đống rượu còn lại, Tần An đứng dậy mãnh liệt vỗ lên bàn, “Tên họ Hàn đó rốt cục đã làm gì cậu rồi?”
Tay run lên, Lâm Dực thiếu chút nữa đã ném ly nước chanh vào mặt hắn.
Họ Hàn đấy…
Họ Hàn có rất nhiều, nhưng Lâm Dực chỉ nhận thức một người duy nhất.
Cúi đầu xuống, Lâm Dực giống như thoáng cái đã hiểu rõ tất cả, hiểu rõ tại sao Tần An phải dấu diếm y, tại sao chỉ vì một chút chuyện nhỏ liền luống cuống tay chân.
“Lâm Dực?”
Chờ lý trí rốt cục đã quy về, Tần An cẩn thận từng li từng tí kêu Lâm Dực một tiếng, nói chuyện cũng cà lăm theo: “Tôi thật ra là là không cẩn thận trông thấy tên đó, tôi cũng không chắc là hắn, thật thật đó, có thể, có khả năng tôi đã nhìn lầm người…”
Khoát khoát tay, Lâm Dực lại đứng lên cười cười: “Cậu đã đoán sai rồi, mấy vết thương này kỳ thực không phải là do hắn gây ra, thật sự là vì té ngã thôi.”
Nói xong, Lâm Dực xoay người rời đi.
“Vậy cậu tìm bác sĩ tâm lý làm gì?” Tần An từ phía sau kéo lấy y.
“Ờ thì một người bạn của tôi đang gặp phải vấn đề trong chuyện này, tôi chỉ muốn tìm hiểu thêm chút à,” sau khi dùng ngữ khí bình thản để đáp lời đối phương, Lâm Dực dừng lại một chút, “Tôi cứ tưởng Tô Âm đã nói cho cậu biết rồi.”
“… Hắn thật không có đi tìm cậu?”
“Yên tâm đi!” ý thức được đối phương bất an, Lâm Dực khẽ cười hai tiếng, cười xong lại nhìn hắn, “Cũng đã lâu như vậy, chắc hắn đã sớm quên rồi, trở về chỉ có thể là trùng hợp, hơn nữa cũng là do tôi ích kỷ trước, nếu có thật sự gặp lại tên đó, người đầu tiên mà tôi quấy rầy sẽ chính là cậu.”
“×…để tôi đưa cậu về.” Nói xong, Tần An dẫn đầu đi ra bên ngoài.
Chỉ tiếc, vào lúc con người ta đã gặp không ít phiền muộn, thì sự tình càng vượt ra ngoài dự liệu bản thân sẽ lại tiếp tục xảy đến càng nhiều hơn.
“Vào những chổ thế này mà chỉ uống có ly nước chanh, Lâm Dực anh khi nào thì biến thành kẻ nghèo kiết hủ lậu rồi?” Một thanh âm bất ngờ vang lên từ phía sau, mang theo ý châm chọc vô cùng rõ ràng, “Hay là phong cách theo đuổi đàn ông của anh đã thay đổi?”
“…”
Lâm Dực đứng đực tại chỗ, cũng không lập tức quay đầu lại.
Ngay sau đó, chủ nhân của âm thanh kia cũng phi thường chủ động đi vòng đến trước mặt Lâm Dực, hất cao cằm, nhìn thẳng vào Lâm Dực: “Lâm học trưởng, đã lâu không gặp.”