Chương 56: Tình khởi nửa đường, phu phu chẳng cầu gì hơn (kết cục)

Sau khi được nghỉ đông, Lâm Dực đã mời các sinh viên của mình cũng đi ăn bữa cơm, lúc ra ngoài đã là hơn mười giờ đêm. Tựa ở ven đường một hồi để bình ổn cảm giác say rượu, Lâm Dực khoát khoát tay tạm biệt với các sinh viện.


Lộ trình về nhà không phải rất xa, cho nên Lâm Dực cũng không bắt xe, đi thẳng một đường hướng đến nhà Ôn Kỳ.
—— anh có thể bỗng nhiên xuất hiện không?
Ở quán cà phê nơi góc đường
Em sẽ mang theo khuôn mặt tươi cười quay đầu hàn huyên
Cùng anh ngồi tâm sự
Em muốn gặp anh biết bao nhiêu


Nhìn anh gần đây đã thay đổi thế nào. Bước đến một bước, Lâm Dực không hiểu sao lại nhớ tới ca khúc mà nam sinh viên của mình đã hát ở KTV vào chiều nay, y không biết tên ca khúc, cũng không có không biết xấu hổ mà đi hỏi thăm người ta, chỉ chăm chú mà lắng nghe, rồi đáy lòng chợt nổi lên một cổ tư vị chua xót.


Đến khi sắp vượt qua góc đường kế tiếp, Lâm Dực cứ như vậy nhắm mắt lại, đếm thầm mấy bước chân, quay người, trợn mắt.
“…”


Sửng sốt vài giây, nhịn không được khẽ cười một tiếng, cũng tỉnh rượu không ít, Lâm Dực phát hiện hành động của mình không phải ngây thơ bình thường đâu.Nắm thật chặt cổ áo, ban ngày tuyết mới rơi một trận xong, nên độ ấm ở buổi tối phi thường thấp, Lâm Dực tận lực bước nhanh hơn.Lúc sắp tiến vào thang máy, điện thoại bỗng nhiên vang lên.


Tần An?
“Làm sao vậy?” Lâm Dực nghi hoặc nhận điện thoại.
“…” Đối phương tựa hồ do dự một chút, sau đó buồn bực mở miệng, “… Hàn Ninh Cẩn trở về rồi.”
Sắc mặt hơi biến, Lâm Dực ngừng tại nguyên chỗ: “Cậu nói cái gì?”
“Ôn Kỳ cũng trở về rồi.”


available on google playdownload on app store


Nói xong, không đợi Lâm Dực hỏi cái gì, Tần An đã cúp điện thoại.
“…”


Lâm Dực biết rõ Tần An không hề thích nhắc tới Ôn Kỳ, ba năm trước sau khi bị Tần An cường hành mang về bệnh viện, Tần An vẫn tức giận mắng Ôn Kỳ như cũ, Tần An chính là loại con cháu thế gia đích thực, hắn không quan tâm ai đúng ai sai, ai bảo tên ch.ết tiệt nào đó dám làm tổn tương người mà hắn quan tâm, hắn sẽ không tha thứ cho ai hết.


Cho nên nếu nói lời thật lòng, Lâm Dực lúc này đang rất cảm động, cảm động Tần An đã nói cho y biết tin tức của Ôn Kỳ.
Thu hồi điện thoại, Lâm Dực như có điều suy nghĩ mà đứng ngây người vài giây, sau đó vào lúc cửa thang máy mở ra, y liền trưng ra vẻ mặt bình tĩnh đi vào.


Y đã từng giả tưởng qua, nếu như Ôn Kỳ thật sự trở về, tâm tình của mình lúc đó sẽ như thế nào, y cho là mình sẽ kích động, sẽ bối rối, sẽ không biết làm sao, thậm chí sẽ cao hứng đến rơi lệ.


Nhưng vào giờ này khắc này ——Nhìn thân ảnh quen thuộc đang dựa vào cửa, Lâm Dực chỉ nhẹ giọng cười cười, nghĩ thầm Tần An quả nhiên không có nói sai, Ôn Kỳ so với mong muốn của mình còn về sớm hơn, thật tốt.
“Em chưa từng đổi ổ khóa.”


Đi qua, Lâm Dực một bên vặn mở khóa cửa, một bên thấp giọng nói.
“Anh biết,” nhíu nhíu mày, Ôn Kỳ nhìn chằm chằm vào y, “Anh muốn cùng em đi vào cùng lúc.”


Không nói gì, Lâm Dực vào phòng, sau đó rót một ly nước ấm đặt ở trong tay Ôn Kỳ, đầu ngón tay lơ đãng xẹt qua lòng bàn tay đối phương, lành lạnh, rõ ràng đã đợi thật lâu.
“… Ôn Lục đâu?” Cởi áo khoác, Lâm Dực hỏi.


“Nhóc muốn gặp Tư Văn, đã bị Nam đại ca đưa đi rồi.”
“…” Nam đại ca vậy mà không chịu nói với mình, Lâm Dực buồn cười, đúng là lão đầu nhi khôn khéo.
“Ngày mai được nghỉ lễ, Nam đại ca bảo sáng sớm hãy qua nhà.”
“Tốt.”


Không thể nghi ngờ, ngữ khí của cả hai đều cực kỳ bình thường, như là chưa từng xa cách nhau.
Mà hoàn toàn chính xác, bọn họ đều không thay đổi, rồi lại như đã thay đổi tất cả.
“Lâm Dực.”
Dừng một chút, Lâm Dực thấy Ôn Kỳ buông ly nước, nhìn thẳng vào mình.


Không nói chuyện, Lâm Dực trầm mặc đợi Ôn Kỳ lên tiếng trước.
Đáy mắt mang theo tươi cười, chỉ thấy Ôn Kỳ vươn tay, trên ngón vô danh có một chiếc nhẫn giống Lâm Dực như đúc.


Lâm Dực nhìn nhìn, một lát sau, nâng lên chiếc nhẫn đồng đạng đang đeo trên tay, một mực nắm lấy tay đối phương.


—— hai chiếc nhẫn này là Ôn Kỳ trước khi rời đi đã lấy lòng mua cho y đấy, trong đó một chiếc đã để lại trước cửa nhà, đáng tiếc vào lần đầu tiên Lâm Dực quay trở về tìm Ôn Kỳ, vì cảm xúc thật sự không khống chế được, y đã không trông thấy nó. Thẳng cho đến khi xuất hiện rồi quay về đây lần nữa, y mới phát hiện chính mình đã không cẩn thận đá văng chiếc nhẫn vào góc phòng, ba năm sau đó, cho dù luôn bị người hiểu lầm, Lâm Dực vẫn chưa từng lấy nó xuống lần nào.


Lòng bàn tay hơi dùng lực, Ôn Kỳ bỗng nhiên kéo Lâm Dực lại gần, cánh tay quấn xung quang lưng của y, từng chút siết chặt hơn.


Coi như là hắn trước kia đã chọn lựa buông tay trước, nhưng đều đã đồng dạng yêu thương lẫn nhau, nổi thống khổ của hắn cũng không ít hơn Lâm Dực bao nhiêu, chỉ là không có người chứng kiến mà thôi.
“Lâm Dực, anh đã trở về.”


Lâm Dực nhắm mắt, cảm nhận khí tức quen thuộc mà mình đã tưởng niệm thật lâu, thành thật mở miệng ——
“…em rất muốn anh.”






Truyện liên quan