Chương 104: Bảng giá
Trong khách sảnh.
"Thực sự rất xin lỗi Mại Á quán trưởng."
Lâm Lôi khiêm tốn nói:
"Bức thạch điêu này, tạm thời ta không muốn đem đấu giá, cũng không muốn triển lãm, nhưng ta có thể cam đoan, nếu sau này ta muốn bán hoặc muốn triển lãm, khẳng định sẽ mời Phỗ Lỗ Khắc Tư hội quán hỗ trợ."
Mại Á quán trưởng đứng dựa vào một cây quải trượng, mỉm cười nhìn Lâm Lôi:
"Ồ, không cần phải bận tâm, ta lần này tới, việc muốn triển lãm tác phẩm của ngươi tại hội quán chúng ta chỉ là chuyện thứ yếu, chủ yếu là đến thăm thiên tài ngàn năm khó gặp trong giới thạch điêu chúng ta."
Lúc này, người phụ trách tửu điếm cũng đã bước đến.
Ông ta cười cười tỏ ý xin lỗi Mại Á tổng quán trưởng, rồi sau đó nhìn về phía Lâm Lôi và Da Lỗ:
"Da Lỗ thiếu gia, Lâm Lôi thiếu gia, một đám người ngựa của Lai Nhân đế quốc đã tới bên ngoài tửu điếm, bọn họ muốn gặp Lâm Lôi thiếu gia."
"Ha ha."
Mại Á quán trưởng đứng dậy cười,
"Xem ra Lâm Lôi ngươi bây giờ nhiều việc quá, ta cũng không quấy rầy nữa, cáo từ trước."
Nói rồi Mại Á quán trưởng mang theo đám tùy tùng rời khỏi khách sảnh.
Lâm Lôi nhìn người phụ trách tửu điếm:
"Xin ngươi hãy giúp ta ngăn cản, ta bây giờ không muốn gặp người của tứ đại đế quốc và Hắc Ám đồng minh."
Lâm Lôi cự tuyệt thẳng thừng hết thảy những người nào đến chiêu dụ hắn. Hắn hiểu rõ, nếu bây giờ hắn gặp người của tứ đại đế quốc hay Hắc Ám đồng minh, có thể khiến cho Quang Minh giáo đình vô cùng bất mãn.
Dù kể cả khi gặp mặt mình không nhận lời với đối phương nhưng người của Quang Minh giáo đình hiện không có mặt tại hiện trường, bọn họ đương nhiên sẽ hoài nghi.
Hơn nữa thế lực Quang Minh giáo đình, tại cả Ngọc Lan đại lục cũng rất mạnh, không hề yếu hơn bất kỳ đế quốc nào. Lâm Lôi cũng không cần thiết phải gia nhập đế quốc khác hay Hắc Ám đồng minh.
Ba ngày sau, bên trong một chiếc xe ngựa đang hướng tới Phân Lai thành, trong xe chỉ có Lâm Lôi và Da Lỗ, còn Lôi Nặc và Kiều Trì tiếp tục ở lại học viện.
"Lão tam, ngươi thực là thông minh a, hai, ba ngày nay cả tứ đại đế quốc và Hắc Ám đồng minh đột nhiên đều muốn gặp ngươi."
Da Lỗ cười nói, những người muốn gặp Lâm Lôi đều là những người phụ trách một ít sự vụ tại Thần Thánh đồng minh.
Những người này đều không phải là nhân vật lớn, mới mười bảy tuổi mà đã là thất cấp song hệ ma pháp sư, tin tức này muốn truyền tới tứ đại đế quốc và Hắc Ám đồng minh, cũng cần một khoảng thời gian dài. Dù sao thì khoảng cách cũng quá xa xôi.
Những người phụ trách của các thế lực tại Thần Thánh đồng minh đều là tự quyết định tới gặp Lâm Lôi.
Đáng tiếc, đều bị hắn cự tuyệt từ ngoài cửa.
"Da Lỗ, muốn lấy lại truyền thừa chi bảo Đồ Lục chiến đao của gia tộc Ba Lỗ Khắc chúng ta từ trong tay Lô Tạp Tư gia tộc có phải thực sự là rất khó đúng không?"
Lâm Lôi lúc này xuất phát đi Phân Lai thành, cũng chính là vì chuyện này.
Da Lỗ gật đầu:
"Phải, ta ngay từ đầu vốn nói với ngươi, không cần quá để ý đến gia tộc này, nhưng bây giờ xem ra, Lô Tạp Tư gia tộc này cũng thực không bình thường."
Lâm Lôi thong thả gật đầu.
Mấy trăm năm trước đã thu được truyền thừa chi bảo của gia tộc mình, điều đó chí ít cũng chứng minh rằng gia tộc này không phải là một gia tộc mới nổi.
"Lô Tạp Tư gia tộc cũng là một gia tộc tương đối lâu đời, có gần một ngàn năm lịch sử. Tại Phân Lai vương quốc, mặc dù tài phú chỉ có thể nói là bình thường, nhưng tầm ảnh hưởng tới các quý tộc khác là rất lớn. Cái chính là tộc trưởng của Lô Tạp Tư gia tộc, lão già này rất ngoan cố, hơn nữa lại cực kỳ thích sưu tầm. Truyền thừa chi bảo của gia tộc ngươi chính là vũ khí của Long huyết chiến sĩ đầu tiên. Mặc dù Long huyết chiến sĩ đã hơn một ngàn năm không xuất hiện nhưng vũ khí dù sao cũng có ý nghĩa phi phàm, hơn nữa vũ khí này của gia tộc ngươi giá trị tối thiểu cũng hơn mười vạn kim tệ."
"Thậm chí kể cả nếu có tiền, mà tộc trưởng Lô Tạp Tư gia tộc ngoan cố, sợ rằng cũng rất khó thành công."
Da Lỗ cảm thán nói.
Với những người này, không phải cứ có kim tệ là hữu dụng.
"Lâm Lôi, nếu ta nhờ nhị thúc hỗ trợ, sử dụng một chút quan hệ của thương hội chúng ta để gây cho lão già ngoan cố kia một chút áp lực, sự khó khăn có thể sẽ không còn quá lớn nữa."
Da Lỗ đề nghị.
Lâm Lôi biết Da Lỗ có ý tốt, nhưng hắn thực sự không thích người khác hỗ trợ.
"Ta trước tiên cứ thử xem đã, nếu thực sự không được, sau đó sẽ thỉnh Da Lỗ lão đại ngươi hỗ trợ."
Lâm Lôi cười nói.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Đột nhiên hắn cảm thấy bên cạnh có một trận ba động, rồi sau đó thân thể nhỏ bé của Bối Bối lao ra. Bối Bối mở mắt tỉnh táo nhìn thoáng qua Da Lỗ rồi sau đó nhìn Lâm Lôi đồng thời dùng linh hồn trao đổi nói:
"Lão đại, xe ngựa tốc độ chậm quá, ta ngủ một giấc rồi mà sao còn chưa tới Phân Lai thành."
Lâm Lôi ôm lấy Bối Bối:
"Được rồi, đừng làm ồn, một lát nữa là tới thôi."
Đột nhiên ...
"A!"
Mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, xe ngựa chợt đổ xuống.
Ngồi trong xe, Lâm Lôi và Da Lỗ cũng cảm thấy xe ngựa rung lên, Da Lỗ mặt biến sắc:
"Không ổn."
"Mời Lâm Lôi và Da Lỗ thiếu gia ra đây một chút."
Bên ngoài truyền đến một đạo thanh âm chói tai.
Lâm Lôi và Da Lỗ hai người nhìn nhau, đối phương có thể bao vây mà bọn họ không phát hiện, thực lực so với bọn hắn thực sự là mạnh hơn. Bọn họ cũng không hề phản kháng từ trong xe ngựa đi ra ngoài.
Ra khỏi xe ngựa, Lâm Lôi và Da Lỗ biến sắc.
Lúc này hai gã thất cấp chiến sĩ hộ vệ đã bị quẳng xuống, máu tươi còn lưu lại trên mặt đất. Cả tên mã phu cũng bị ngã lăn ra. Thất cấp chiến sĩ không kịp phản kháng đã bị giết ch.ết, thực lực đối phương rõ ràng là vô cùng cường đại.
"Da Lỗ, Lâm Lôi nhị vị thiếu gia, chúng ta không có ác ý. Chúng ta chỉ là muốn mời Lâm Lôi ngồi lại một chút mà thôi. Cho nên Da Lỗ thiếu gia, chúng ta tự nhiên sẽ không gây tổn thương cho ngươi."
Lúc này cách đó không xa có ba gã áo xanh đang đứng, gã nam tử cầm đầu có vết sẹo ở trên mặt mở miệng nói.
Thất cấp chiến sĩ ch.ết, Da Lỗ mặc dù tức giận nhưng không dám phát tác. Dù sao hắn cũng nhận ra sự chênh lệch về thực lực.
Nam tử mặt sẹo cười nhìn Lâm Lôi:
"Lâm Lôi, ngươi đừng phản kháng, những kẻ dưới trướng ta đều có thể dễ dàng bắt được ngươi chứ đừng nói gì đến ta. Bây giờ ngươi phải ngoan ngoãn đi theo chúng ta, không biết ngươi có nguyện ý không? Hay là bắt chúng ta phải dùng đến vũ lực?"
Lâm Lôi liếc mắt nhìn Da Lỗ bên cạnh, hắn không muốn làm liên lụy Da Lỗ.
"Lão tam, đừng đi theo bọn họ."
Da Lỗ vội vàng nói.
Lâm Lôi trong lòng hiểu được, ba cường giả này sợ rằng nếu không phải là Hắc Ám đồng minh thì cũng là tứ đại đế quốc, với thực lực của đối phương, dù chính mình cùng Bối Bối toàn lực xuất thủ cũng khó có thể thắng được. Huống chi, đối phương tìm mình, khẳng định là muốn mình gia nhập bọn họ, ít nhất sẽ không làm hại đến mình.
"Được, ta đi với các ngươi."
Lâm Lôi gật đầu đáp.
Vị nam tử mặt sẹo không khỏi bật cười:
"Vậy thì tốt rồi, Da Lỗ thiếu gia, hi vọng ngươi hãy quên sự tình vừa mới phát sinh đi."
Nói rồi y quay sang phía hai gã nam tử bên cạnh ra hiệu.
Ha gã áo xanh nhanh chóng tiến đến bên người Lâm Lôi.
"Đi thôi."
Nam tử mặt sẹo lên tiếng.
Lâm Lôi liền ôm Bối Bối, dưới sự câu thúc của hai gã áo xanh, bắt đầu đi về phía đông nam.
"Lão đại có muốn giết ch.ết hai tên này không, hai tên bênh cạnh ngươi ta có thể dám chắc sẽ giết được, bất quá cái gã mặt sẹo kia, ta không có nắm chắc."
Bối Bối dùng linh hồn truyền âm nói.
Lâm Lôi biết Bối Bối tri giác rất chuẩn.
Hơn nữa hắn cũng suy đoán, bêö cạnh mình e là hai tên bát cấp chiến sĩ, còn vị nam tử mặt sẹo cầm đầu kia có thể chính là cửu cấp cường giả. Có khả năng xuất động cùng lúc một cửu cấp cường giả và hai bát cấp cường giả không phải là việc mà một thế lực bình thường có thể làm được.
"Bối Bối, đừng vọng động."
Lâm Lôi ngăn cản.
"Bây giờ cao thủ sao lại nhiều như vậy?"
Lâm Lôi trong lòng bất đắc dĩ.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc xuất hiện bên cạnh, cười cười nhìn Lâm Lôi:
"Ngươi hiện tại thân phận bât đồng, tiếp xúc với cao thủ tự nhiên cũng khác, ta đã sớm nói qua với ngươi, tại Ngọc Lan đại lục, đạt tơi thất cấp xem như đi vào cảnh giới cường giả. Tứ đại đế quốc ở bất kỳ đế quốc nào, Thánh vực cường giả có thể rất ít, có điều cửu cấp cường giả thì đều có hơn mười người, cho một người xuất động cũng không có vấn đề gì."
Một đế quốc hay một đồng minh đều có hàng trăm triệu người.
Trong hàng trăm triệu người đó có hơn mười cửu cấp cường giả, không sai biệt lắm là cứ khoảng mấy ngàn vạn người mới có một cửu cấp cường giả. Kỳ thực cửu cấp cường giả cũng là rất hiếm thấy.
"Bọn họ định đi đâu đây?"
Lâm Lôi nghi hoặc hỏi Đức Lâm Kha Ốc Đặc.
"Nếu ta đoán không sai, ba người này đến từ Hắc Ám đồng minh, cũng chính là Hắc Ám giáo đình. Bọn họ bây giờ muốn tiến vào Ma Thú sơn mạch, sau đó từ bên trong Ma Thú sơn mạch trực tiếp đi về phương nam tới phạm vi của Hắc Ám đồng minh."
Đức Lâm Kha Ốc Đặc tự tin trả lời.
Lâm Lôi nghĩ nghĩ rồi cũng đồng ý.
Tứ đại đế quốc, lưỡng đại đồng minh đều có quân đội nhưng đóng ở Ma Thú sơn mạch thì không có, dù sao đối với ma thú mà nói quân đội bình thường chỉ là thực vật.
Ma Thú sơn mạch đối với chiến sĩ bình thường mà nói thì chính là một nơi nguy hiểm.
Song với một cửu cấp cường giả và hai bát cấp cường giả mà nói căn bản chỉ là một con đường. Chỉ cần ba người không tiến vào vùng trung tâm của Ma Thú sơn mạch thì không có gì nguy hiểm.
Tại nơi vừa xảy ra trận chiến đấu. Da Lỗ nhìn thoáng qua ba thi thể rồi thở dài một hơi, sau đó đành đi bộ tới Phân Lai thành. Khi hắn vừa rời đi, tại chỗ đó đột nhiên xuất hiện một hắc y nhân, y nhìn thoáng qua phương hướng Lâm Lôi bị câu thúc đưa đi, rồi lập tức rút từ trong người lấy ra một cây sáo màu đen đặc chế.
"U!"
một đạo thanh âm chói tai từ cây sáo đó phát ra.
Đạo thanh âm này rất quái dị, cứ như thể là nếu có bốn người đứng dọc theo bốn phương hướng, thanh âm mà người đứng ở phía Phân Lai thành có thể nghe thấy so với người đứng ở hướng ngược lại còn lớn hơn gấp ngàn lần.
Cây sáo này, cơ hồ tất cả thanh âm, âm ba đều giữ tại một phương, hơn nữa cây sáo này đưa tin cũng không dựa vào thanh âm, mà là dựa vào một loại chấn động đặc thù.
Lâm Lôi ôm theo Bối Bối rất ngoan ngoãn đi theo ba người, ba gã cũng rất hài lòng với sự phối hợp của hắn.
Nhưng khi bọn họ còn cách Ma Thú sơn mạch có hai, ba dặm, nam tử mặt sẹo chợt biến sắc.
"Hây."
Nam tử mặt sẹo trong nháy mắt nhìn sang bên cạnh Lâm Lôi, rồi sau đó lạnh lùng quát,
"Ra đi."
Cùng lúc xuất hiện sáu gã mặc hắc y bó sát người, nam tử mặt sẹo cũng không hề để ý, ngược lại ánh mắt lại tập trung tại phía xa xa, chỉ thấy một hắc bào lão giả, một bố y lão giả từ cách đó không xa cũng đang tiến tới.
"Lâm Lôi là người của Thần Thánh đồng minh chúng ta, thế mà vị "Tài Quyết Giả" (quan tòa) này của Hắc Ám giáo đình cũng dám cướp đoạt, có phải là không để Quang Minh giáo đình chúng ta vào mắt không?"
Hắc bào lão giả thanh âm lạnh lùng nói.
Nam tử mặt sẹo cười cười:
"Không ngờ rằng Phó tài phán trưởng ngươi lại tự thân xuất mã, còn mời cả một vị "Khổ Tu Giả" tới, lại cả chư vị Tài phán "Chấp Sự" nữa. Xem ra các ngươi rất coi trọng tên Lâm Lôi này."
Nam tử mặt thẹo mặc dù biết thực lực của đối phương rất mạnh mẽ, nhưng lại không chút lo lắng.
"Ta chỉ là muốn mời Lâm Lôi đến Hắc Ám đồng minh của chúng ta du ngoạn mà thôi, nếu các ngươi ra tay ngăn trở, vậy thì thế này đi."
Nam tử mặt sẹo nhìn hắc bào lão giả:
"Phó tài phán trưởng, ta cần một lời của ngươi, ta thả Lâm Lôi, ngươi cũng thả ta cùng hai tùy tùng, thế nào?"
Hắc bào lão giả hiểu rất rõ, vị nam tử mặt thẹo trước mặt này chính là "Tài Quyết Giả" của Hắc Ám giáo đình, thực lực cực mạnh, cho dù chính mình muốn giết cũng rất khó khăn. Bất quá vì biết trước nên đã mời một vị "Khổ Tu Giả" từ thần điện tới, muốn giết đối phương cũng không khó.
Nhưng ... Lâm Lôi lại đang trong tay bọn chúng.
"Được, ta lấy danh dự cam đoan, ngươi và hai kẻ dưới quyền có thể đi, nhưng phải để lại Lâm Lôi."
Hắc bào lão giả cũng không muốn cùng đối phương chém giết một trận.
"Được, để ta đi."
Nam tử mặt thẹo hiển nhiên liền trực tiếp bỏ đi, đồng thời nhiệt tình lên tiếng kêu gọi Lâm Lôi:
"Lâm Lôi, nếu sau này có thời gian, có cơ hội, ngươi lúc nào cũng có thể đến Hắc Ám đồng minh của chúng ta. Ha ha ... Hắc Ám đồng minh chúng ta luôn hoan nghênh ngươi."
Nói rối, nam tử mặt sẹo và hai gã tùy tùng đột nhiên tăng tốc, để lại ba đạo tàn ảnh, ba người cùng biến mất.