Chương 137: Dược phấn thành
Vân linh, Lâm Lôi cầu vân linh trên thực tế là để luyện chế Dong huyết độc độc phân, mà Dong huyết độc độc phấn luyện chế ra chính là để đối phó với Khắc Lai Đức.
Nhưng vân linh này cuối cùng lại là của Khắc Lai Đức cho mình.
"Cõi đời đen bạc này chẳng lẽ lại thực sự có nhân quả tuần hoàn?"
Lâm Lôi lúc này không khỏi nghĩ tới giáo nghĩa của Quang Minh giáo đình. Trong giáo nghĩa của Quang Minh giáo đình có nói về vận mệnh như trên, trước kia Lâm Lôi căn bản là không tin tông giáo, nhưng mà hiện tại chuyện này phát sinh thực sự là quỉ dị.
Nhưng vân linh nếu đưa đến tay mình, mình chẳng lẽ lại không tiếp nhận hay sao?
"Tạ ơn bệ hạ."
Lâm Lôi mỉm cười khom người cảm tạ, đồng thời cũng tiếp nhận khóm vân linh này.
Trong lòng hắn thầm cười lạnh:
"Nếu ngươi đã đưa cho ta thì rõ ràng là ông trời cũng muốn ngươi ch.ết. Vậy không thể trách ta được."
Trong trí nhớ của Lâm Lôi, cơ hồ không có ấn tượng gì về mẫu thân, nhưng điều đó không thể cản trở hắn khao khát kiếm tìm tình mẫu tử. Từ nhỏ đã không có mẫu thân khiến Lâm Lôi có chút chút cô đơn, nhìn mẫu thân người ta để rồi cứ mỗi khi khó chịu là lại một thân một mình cô độc lặng lẽ nghĩ về mẫu thân của mình.
Bắt Khắc Lai Đức, ép hỏi nơi ở của mẫu thân!
"Lâm Lôi, hôm nay giữa trưa ta có tổ chức yến tiệc, mời ngươi cùng tham gia, ngươi lưu lại cùng ta dùng bữa chứ, thế nào?"
Khắc Lai Đức cười nhìn Lâm Lôi.
"Vâng, thưa bệ hạ."
Lâm Lôi thái độ rất khiêm tốn.
Vương hậu bên cạnh ung dung gật đầu với hắn, khẽ nói với Khắc Lai Đức:
"Bệ hạ, người cùng Lâm Lôi đại sư cứ ở lại đây, ta xin phép đi về trước."
Khắc Lai Đức bình thản gật gật đầu, tại Phân Lai vương quốc, Quốc vương có quyền lực vượt xa Vương hậu.
Tháng mười một, thời tiết đã trở lạnh
Nhưng Lâm Lôi, Khắc Lai Đức hai người vẫn như cũ, mặc đồ rất phong phanh, không hề sợ lạnh chút nào. Hiện tại Lâm Lôi là thất cấp chiến sĩ, mà Khắc Lai Đức còn cao hơn, là cửu cấp cường giả.
"Bệ hạ, yến tiệc hôm nay người có mời Mai Lệ Đặc không?"
Lâm Lôi trò chuyện với Khắc Lai Đức rất tự nhiên.
Khắc Lai Đức nghe Lâm Lôi hỏi câu này, trên mặt lộ ra một nụ cười đầy ý nghĩa, hướng sang phía thị nữ, thái giám bên cạnh nhìn thoáng qua. Thị nữ, thái giám bọn họ lập tức nhu thuận từng bước đi ra. Khắc Lai Đức lúc này mới thấp giọng lặng lẽ nói:
"Lâm Lôi, ngươi có biết chuyện Mai Lệ Đặc mới cưới thê tử thứ mười ba không?"
"Người thứ mười ba?"
Lâm Lôi ngẩn ra
Hắn cũng không ngờ rằng vị hữu tướng nghiêm túc trong Thẩm phán đình mà cũng đa tình như vậy.
"Phu nhân mới cưới của hắn vô cùng thơm tho."
Khắc Lai Đức lộ ra một loại nụ cười mà nam nhân nào cũng hiểu được với Lâm Lôi.
Thấy vẻ mặt này của Khắc Lai Đức, Lâm Lôi không khỏi có chút giật mình.
"Ha ha ..."
Khắc Lai Đức vỗ vỗ bả vai Lâm Lôi,
"Lâm Lôi, chờ qua năm nay ngươi cũng mười tám tuổi rồi, ngươi chớ nói với ta là ngươi còn chưa nếm qua mùi vị đàn bà đấy chứ."
Lâm Lôi không khỏi có chút xấu hổ.
Khắc Lai Đức thở dài:
"Tiểu tử Mai Lệ Đặc kia mà cũng có thể tìm được loại yêu tinh mê người này, thực sự khiến cho người ta phải ghen ghét a. Bất quá nếu ta thực sự xem trọng, tiểu yêu tinh mê người kia đã là của ta rồi. Mai Lệ Đặc hắn dẫu là một chút cũng không dám động đến."
Loại chuyện như vậy mà Khắc Lai Đức cũng trực tiếp công khai nói với Lâm Lôi.
"Bệ hạ, chuyện này, chuyện này có thể được không?"
Lâm Lôi có chút giật mình.
Dù sao cũng là phu nhân của người ta, nghe ý tứ của Khắc Lai Đức dường như là trực tiếp muốn đoạt lấy.
"Có cái gì mà không được cơ chứ, Mai Lệ Đặc có địa vị như ngày hôm nay cũng là nhờ đàn bà mà đi lên, nên hắn rất hiểu được vị trí của mình, bất quá Lâm Lôi, hôm đó Mai Lệ Đặc cưới vợ ngươi hình như là không có đến a."
Khắc Lai Đức nghi hoặc.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Lôi vẫn nghĩ tới chuyện phương thuốc, chuyện dược tài, sao còn có thể để ý đến yến tiệc gì nữa cơ chứ, hầu hết yến tiệc của quí tộc hắn đều từ chối hết toàn bộ.
Đại hôn yến tiệc của hữu tướng?
Đều giống nhau thôi, từ chối!
"Lâm Lôi, hay là hôm nay trong lúc ăn trưa, ngươi cũng thử ngắm Ôn Toa, phu nhân mới của Mai Lệ Đặc xem. Nếu ngươi thích, ta sẽ không ngần ngại mà đem cho ngươi nhé. Ta có thể cam đoan, Mai Lệ Đặc kia có đảm lược trùm trời đi nữa thì cũng sẽ không dám động đến Ôn Toa."
Khắc Lai Đức tự tin nói.
Y tại Phân Lai vương quốc tuyệt đối có uy tín.
Ngay trong ngày đại hôn của Mai Lệ Đặc mà Khắc Lai Đức lại tỏ ra thích thú Ôn Toa, ngay tối hôm đó y liền cho người đưa Ôn Toa ra một tòa phủ đệ ở bên ngoài, Khắc Lai Đức thích thú hưởng thụ một đêm.
Vậy mà Mai Lệ Đặc còn không dám có một chút tức giận.
Hơn nữa, Mai Lệ Đặc từ hôm đó cũng không dám mắng Ôn Toa một câu nào.
Tại Phân Lai vương quốc chỉ có một số ít đại thần là dựa vào năng lực của chính mình để ngồi ở vị trí thượng quan, đó chính thức là những đại thần có năng lực, nhưng cũng có một số đại thần là dựa vào một chút thủ đoạn nhìn không thấy mà thăng tiến, số đại thần này cũng chỉ là mua quan bán tước mà thôi.
Lâm Lôi trong lòng cũng thầm giật mình, Khắc Lai Đức thực là bá đạo.
Bất quá một kẻ được xưng tụng là Hoàng kim sư tử như Khắc Lai Đức bản thân cũng có một loại khí phách của sư tử, hành vi bá đạo là có thể tưởng tượng được.
"Bệ hạ, Mai Lệ Đặc công tước cùng công tước phu nhân đã tới."
Một gã cung đình thái giám đi tới cung kính nói.
"Ha ha, Lâm Lôi, đi nào."
Khắc Lai Đức lúc này đứng dậy.
Lâm Lôi chỉ có thể cầm khóm vân linh cùng đi với Khắc Lai Đức, bất quá chỉ trong chốc lát, bọn họ đã đến một tòa đình viện u nhã màu hồng nhạt trong vương cung.
Lúc này Mai Lệ Đặc cùng Ôn Toa phu nhân đã đứng đợi ở cửa đình viện.
Lâm Lôi không khỏi nhìn về phía vị Ôn Toa phu nhân đã khiến Khắc Lai Đức động tâm
Ôn Toa phu nhân dáng vẻ cực kỳ yêu kiều, mặc dù quần áo trên người có thể xem như là kín đáo nhưng chiếc quần nhung bó sát lại khiến cho những đường cong hoàn mĩ của chiếc chân dài hoàn toàn có thể lộ ra, eo lưng buộc chặt như làm nổi bật lên bộ ngực.
Mái tóc dài màu đỏ sậm thướt tha như một nét tô điểm càng tăng thêm sự hấp dẫn.
Đặc biệt là đôi mắt của vị Ôn Toa phu nhân này tựa hồ có thể câu hồn, bất cứ ai mỗi lần nhìn nàng đều không thể kìm hãm được có ý nghĩ kì quái.
"Bệ hạ, Lâm Lôi đại nhân."
Đồng thời cùng Mai Lệ Đặc lên tiếng, chất giọng ôn nhu của Ôn Toa phu nhân vang lên.
"Thực sự là một yêu tinh."
Lâm Lôi đáy lòng thầm nghĩ.
Khắc Lai Đức đắc ý nhìn thoáng qua Lâm Lôi, thấp giọng hỏi khẽ bên tai hắn:
"Thế nào? Có chút xúc động nào hay không?"
"Bệ hạ, chúng ta đi vào ăn trưa thôi."
Lâm Lôi trầm giọng đáp.
"Ha ha ..."
Khắc Lai Đức ha hả cười to.
Ôn Toa phu nhân đôi mắt câu hồn không khỏi nhìn Lâm Lôi nhiều hơn vài lần, tựa hồ đối với hắn rất có ý tứ, nếu không có Mai Lệ Đặc cùng Khắc Lai Đức ở đây sợ rằng Ôn Toa đã trực tiếp ôm chầm lấy Lâm Lôi rồi.
"Oa, nữ nhân này thực quá mĩ lệ."
Nãy giờ toàn ở trên vai Lâm Lôi, Bối Bối con mắt đột nhiên trợn tròn lên.
"Vèo!"
Nó vọt đi, trực tiếp nhảy lên ... ngực của Ôn Toa
"Lớn quá."
Giọng Bối Bối vang lên trong đầu Lâm Lôi.
Lâm Lôi ngạc nhiên
"Con chuột thực là đáng yêu."
Ôn Toa hưng phấn ôm lấy Bối Bối. Bối Bối thích thú dùng chiếc đầu nhỏ cọ cọ vào vị trí đầy đặn nọ. Ở giữa vương cung hôm nay thường xuyên bị ánh mắt câu hồn của Ôn Toa chú ý, Lâm Lôi cũng cảm thấy có chút khó khăn.
Bước vào trong xe ngựa.
"Về thôi."
Lâm Lôi trực tiếp ra lệnh cho gã hộ vệ, xe ngựa lập tức khởi động,
"Lão đại, về nhanh như vậy làm gì? Ôn Toa kia không phải Khắc Lai Đức muốn đem cho huynh sao, huynh nên nhận đi."
Đôi mắt nhỏ của Bối Bối lanh lợi nhìn chằm chằm vào Lâm Lôi.
Lâm Lôi không khỏi vỗ vỗ đầu nó:
"Cái đồ chuột nhãi ranh háo sắc này."
"Ấy, Bối Bối ta cũng đã trưởng thành rồi mà."
Bối Bối bất mãn phản bác.
Lâm Lôi khóc dở mếu dở.
Bất quá nhớ tới thu hoạch của mình trong vương cung, hắn trên mặt không khỏi hiện lên vẻ tươi cười, để cái hộp ra bên cạnh.
Trong hộp này có chứa vân linh
"Vân linh đã đến tay, hiện giờ toàn bộ tám loại nguyên liệu đã đủ, ta có thể luyện chế ra Dong huyết độc độc phấn rồi."
Lâm Lôi dĩ nhiên đã quyết định, lần này trở về lập tức bắt đầu chế tạo Dong huyết độc độc phấn.
"Lão đại, ta cảm thấy Khắc Lai Đức rất có nghĩa khí, huynh thực sự muốn giết hắn ư?"
Bối Bối khẽ hỏi.
Lâm Lôi nhướng mày thoáng nhìn nó.
"Bối Bối, Khắc Lai Đức là Quốc vương của một vương quốc, chỉ cần hắn có chút đầu óc, tự nhiên sẽ muốn kết giao cùng ta, hắn nghĩa khí, hữu hảo đối với ta chỉ là do thân phận của ta, tiềm lực của ta mà thôi. Nếu ta không có tiềm lực, sợ rằng Khắc Lai Đức ngay cả một chút cũng không chú ý đến ta, thậm chí là nếu ta có một thê tử xinh đẹp, hắn có lẽ sẽ trực tiếp cướp đoạt, giống như với Mai Lệ Đặc kia."
Lâm Lôi hiểu rõ Khắc Lai Đức.
Con người Khắc Lai Đức này trên thực tế là một người rất vô tình, bất quá cũng được xem là một Quốc vương thành công, ít nhất y phân biệt rất rõ ràng giữa người có tài với người bình thường.
"Ta thậm chí còn hoài nghi, lúc Trước Khắc Lai Đức có phải là thấy mẫu thân ta xinh đẹp mà trực tiếp cướp đoạt đi hay không."
Hôm nay thấy Ôn Toa, Lâm Lôi lại nghĩ tới một loại tình huống có thể xảy ra.
Với tính cách của Khắc Lai Đức, tình huống loại này đích xác là có thể xảy ra.
"Bối Bối, ngươi nói ta còn có thể bỏ qua cho Khắc Lai Đức sao?"
Lâm Lôi nhìn Bối Bối, nghĩ đến tình huống loại này hắn đáy lòng không khỏi lộ ra sát ý vô tận.
Có thể cảm nhận được sát ý của Lâm Lôi đối với Khắc Lai Đức, Bối Bối lập tức nói ngay:
"Đáng ch.ết, đáng ch.ết, ta Bối Bối là người thứ nhất động thủ."
Bối Bối đứng thẳng lên, không ngừng huy vũ song trảo nhếch miệng nói, hướng về phía Lâm Lôi tỏ vẻ như là mình ghét cay ghét đắng Khắc Lai Đức.
"Không cần ngươi động thủ, đến lúc đó hỏi ra tình trạng của mẫu thân xong, người thứ nhất động thủ sẽ là ta."
Lâm Lôi lạnh lùng đáp.
Giữa mật thất trong phủ đệ của Lâm Lôi, dưới ánh sáng của mười tám cây nến chiếu xuống, toàn bộ mật thất đều sáng rõ, Lâm Lôi đang tiến hành quá trình luyện chế Dong huyết độc độc phấn.
Quá trình luyện chế Dong huyết độc độc phấn thực sự là phức tạp, mỗi một bước đều phải cẩn thận, cẩn thận rồi lại cẩn thận.
Nếu có một chút sai lầm thì sẽ lãng phí nguyên liệu.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trên bàn trong mật thất bày ra dày đặc các loại dụng cụ của luyện kim thuật sĩ, vân linh cùng các loại nguyên liệu đều bị cắt nhỏ, phân ra thành rất nhiều phần.
"Sột soạt."
Lâm Lôi đổ nước thuốc trong bình sứ vào trong một bình sứ sạch sẽ khác, tiếp tục đun, đồng thời hắn cẩn thận đưa ba phần nguyên liệu bên ngoài đã chuẩn bị từ trước bỏ vào trong đó.
"Thứ tự không thể loạn, bây giờ cho lam tâm thảo, hoàng khương, khấu nhân vào."
Lâm Lôi nhìn vào trong bình sứ, tinh thần toàn thân tập trung cao độ, cẩn thận nhìn phản ứng bên trong bình sứ, mỗi bước đều phải rất chuẩn xác.
Suốt một đêm trôi qua.
"Rốt cuộc cũng đã hoàn thành một phần dược dịch rồi."
Lâm Lôi cẩn thận đưa vào trong bình sứ một lượng ít dược dịch trong suốt, đổ vào một cái khay trắng.
"Dược dịch trong suốt này so với nước trong không có gì khác nhau."
Trong lòng hắn thở dài.
Dựa theo đoạn đầu phương pháp luyện chế Dong huyết độc độc phấn nói, dược dịch trong suốt cuối cùng thực ra có thể xem như là Dong huyết độc, bất quá đưa nó ra phơi khô ngoài không khí, thu được Dong huyết độc độc phấn mới là độc dược thuần túy nhất.
Kỳ thực dược dịch này đã trải qua chưng cất, phần nước đã không còn nhiều lắm, phỏng chừng trong vòng mười ngày đủ để hoàn toàn khô, biến thành Dong huyết độc độc phấn.
"Mẻ đầu tiên tành công, buổi tối ngày mai sẽ làm tiếp mẻ thứ hai."
Lâm Lôi rất cẩn thận.
Hắn không dám đưa tất cả nguyên liệu vào luyện chế một lần, dù sao một khi sơ suất thì sẽ kết thúc tất cả. Chia làm nhiều lần thì dù có thất bại một lần cũng không sợ.
Một phần độc dược dược phấn thực ra cũng có thể đủ, nhưng để đề phòng vạn nhất, Lâm Lôi chuẩn bị làm ra nhiều hơn các phần độc dược dược phấn.
Ngọc lan lịch năm 9999 trải qua hết tháng mười một.
Lâm Lôi rốt cuộc cũng đã hoàn toàn luyện chế ra sáu phần Dong huyết độc độc phấn, loại bột trắng tinh trong suốt này rất khó tin rằng nó có thể khiến thực lực của một cửu cấp cường giả suy yếu đến mức tận cùng.
"Phù, nguyên liệu mặc dù vẫn còn, nhưng mà sáu phần Dong huyết độc độc phấn đã là đủ rồi."
Lâm Lôi nhìn sáu bao nhỏ trên bàn, thở phào một hơi.
Vì để luyện chế xong Dong huyết độc độc phấn, hắn đã phải rất lao tâm lao lực, cuối cùng đã thành công rồi.
"Bây giờ cái thiếu chính là một cơ hội hạ độc đối với Khắc Lai Đức."
Lâm Lôi không khỏi thoáng trầm tư, vừa phải hạ độc để bắt được Khắc Lai Đức, lại còn phải khiến cho người khác không thể phát hiện ra hành vi của mình nữa.