Chương 70: Hạnh phúc
"Kiều Hiểu Kiều biết không? Em có thể nắm trong tay toàn bộ tập đoàn sau lưng, nhưng không thể nào giữ được Kiều, em hận muốn nghiến răng nghiến lợi, một chút biện pháp cũng không có. Những gì có thể làm em đều làm hết, nhưng Kiều vẫn như con diều, không biết khi nào thì lại bay đi. Tại sao em lại yêu phải người nổi loạn như Kiều đây?"
Kiều Hiểu Kiều ngửa đầu sửng sốt, như là nghe hiểu, hoặc như là mê hoặc.
"Nhưng em vẫn muốn giữ lấy Kiều, cho dù có như thế nào, cũng muốn giữ Kiều ở bên cạnh em, trong phạm vi khống chế của em. Kiều cảm thấy em quá mạnh mẽ đúng không? Cuộc sống có thể rất dài, có Kiều bên cạnh, em mới cảm thấy an tâm. Bằng không, cái gì cũng không thú vị."
Hơi nước từ từ ngưng tụ trong mắt Ngữ Ca, miệng vẫn đang mỉm cười, cố nhịn không cho nó rơi xuống. Hiểu Kiều nhấp nháy mắt nhìn cô, ôm cô xuống, gắt gao ôm vào trong lòng.
"Mặc kệ bay đến chỗ nào, tôi đều trở về, canh giữ ở bên cạnh em, đừng khóc."
Cận Ngữ Ca vùi mặt vào vai Hiểu Kiều, không thèm nhắc lại, một lúc sau vai áo của Hiểu Kiều đã ẩm ướt. Hiểu Kiều nhẹ nhàng vỗ về cô, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, hòa cùng ánh đèn đường.
Khi hai người về đến nhà, Cận Ngữ Ca lại bắt đầu mượn rượu đùa giỡn, ở trước cửa kéo kéo Hiểu Kiều, nhưng không mở cửa, chỉ cười cười không nói lời nào. Hiểu Kiều cũng bất lực cười theo, để mặc cô ầm ĩ.
Ngữ Ca đưa tay ra sau lưng, không biết từ đâu móc ra 1 chuỗi chìa khóa, giơ giơ trước mặt hốt hoảng của Hiểu Kiều. Hiểu Kiều nhìn thoáng qua, chính là chìa khóa nhà, gắn với 1 búp bê nhảy dây TROIKA. Hiểu ý của cô, không nói lời nào. Cận Ngữ Ca một tay cầm lấy chìa khóa, một tay nắm cổ áo Hiểu Kiều, mỉm cười lúc ẩn lúc hiện, Hiểu Kiều đưa tay với lấy, cô lại lùi về,
"Không cho!"
"Tại sao không cho a?"
"Kiều phải ngồi ở đàng kia chờ!" Cận Ngữ Ca hoàn toàn dứt bỏ rồi vẻ đoan trang, bình tĩnh trong ngày thường, lộ ra thần thái ngây thơ chưa bao giờ có. Cô uống say nói chuyện tốc độ hơi nhanh, Hiểu Kiều nhìn không hiểu lắm. Cũng không cố hỏi, chỉ cười cười vòng tay đặt trên eo cô.
Cận Ngữ Ca tự mình suy nghĩ một chút,
"Nhưng mà, sẽ lạnh a... Không được hút thuốc, ngạt thở..." Tựa đầu trên vai Hiểu Kiều than thở. Sau một lúc, ngủ thiếp đi dồn hết sức nặng trên người HIểu Kiều..
Kiều Hiểu Kiều nghiêng đầu hôn lên vành tai của cô, lấy chìa khóa trong tay cô, tr.a vào ổ mở cửa.
"Được rồi, vào nhà..."
Sáng hôm sau, ở Cận thị có cuộc họp cấp cao thường kỳ, bởi vì say rượu, Cận Ngữ Ca phải cố gắng chịu đựng đầu đau như búa bổ. Sau khi cuộc họp kết thúc, cô trở lại văn phòng, mới vừa ngồi xuống, thư ký liền báo cáo nói cô 3 đến.
Tinh thần Hoan Nhan luôn tươi trẻ, khi đẩy cửa tiến vào như mang theo 1 hơi thở mới. Cận Ngữ Ca thấy cô cũng rất vui, vẻ mặt tươi cười,
"Trở về hồi nào?"
"Ngày hôm qua." Hoan Nhan ngồi trên ghế sofa, tiếp nhận ca phê thư ký mang đến, nói cám ơn.
"Âu Dương đâu?"
"Về nhà trước, mẹ của cô ấy nói, chuẩn bị chặt chân cô ấy. Ha ha."
Cận Ngữ Ca nhướng mày, "Em gặp qua mẹ của cô ấy?"
"Vẫn chưa, nhưng mà có nói chuyện điện thoại, quả thực là 1 người mẹ rất hiểu ý." Cô ba giọng điệu vui vẻ, bộ dạng vui tươi, nghe không ra có điểm khó khăn gì.
Ngữ Ca cười cười lắc đầu, không khỏi cảm thán nhân các hữu mệnh.
"Đúng rồi, chị có biết, bạn của mẹ, dì Isabella không?"
Ngữ Ca vẻ mặt cứng ngắt, gật gật đầu.
"Chồng của dì ấy là Robert, không phải chuyên khoa tai sao? Trước khi trở về, em có gọi cho dì ấy, sẵn tiện kể lại tình trạng của HIểu Kiều, dì nói rằng trải qua phẫu thuật tỷ lệ thành công không ít. Chị có liên lạc với dì ấy chưa?"
Cận Ngữ Ca hơi do dự, không nhiều lời, dường như đang suy nghĩ gì đó. Hoan Nhan không khỏi thấy lạ,
"Chị hai?"
"A, hỏi rồi."
"Vậy kết quả kiểm tr.a Hiểu Kiều Ra sao? Ông ấy nói như thế nào?"
Sắc mặt Ngữ Ca trở nên ủ dột, ngón tay xoa xoa 2 bên thái dương, khe khẽ thở dài,
"Đã xem qua, cũng cho mấy vị bác sĩ nổi tiếng xem qua."
Hoan Nhan nghĩ đến kết quả không tốt, thật cẩn thận nhìn sắc mặt chị mình,
"Kết luận..."
"Mấy hôm trước có gọi điện thoại, nói là phải trải qua giải phẫu, thính lực có thể khôi phục từ bảy mươi đến chín mươi phần trăm."
Hoan Nhan nháy nháy mắt, "Thật chứ? Vậy thì tốt quá! Khi nào thì hai chị khi nào đi?"
Cận Ngữ Ca nhìn cô, không nói gì, cũng không tỏ ra vui vẻ gì lắm. Hoan Nhan liền lấy làm lạ,
"Làm sao vậy? Còn có vấn đề gì sao?"
"Không phải, " Ngữ Ca dựa lưng vào ghế, "Không có vấn đề gì hết."
"Vậy chị vì cái gì..."
"Hoan Nhan, bọn chị hiện tại... rất hạnh phúc..."
Cận Ngữ Ca ánh mắt lóe sáng, nói cũng ấp a ấp úng. Cận Hoan Nhan thông minh như vậy, rất nhanh liền hiểu được ẩn ý trong mấy câu đó, sắc mặt hơi oán giận.
"Chị hai! Chị không thể ích kỷ như vậy! Chị hạnh phúc, vậy Hiểu Kiều thì sao? Chị có nghĩ đến cảm thụ của chị ấy không?"
Ngữ Ca không nói nên lời, hai mày nhíu chặt, không nói gì.
"Mặt ngoài là do Tùy Hân làm hại, nhưng thực chất không phải Hiểu Kiều vì gia đình chúng ta mới bị thương sao? Hơn nữa, chị là người thân cận chị ấy, chị tại sao có thể —— "
Hoan Nhan không biết nói như thế nào, tâm tình chị cô, cô có thể hiểu được, nhưng là như thế này thực sự không giống Cận Ngữ Ca thường ngày. Ngữ Ca cúi đầu im lặng như trước, không biết suy nghĩ cái gì.
"Việc Khương gia, có kết quả chưa?" Hoan Nhan nói vòng vo.
Ngữ Ca lúc này mới ngẩng đầu, vẻ mặt rất mỏi mệt, "À, là vệ sĩ Khương gia làm. Khương Đại Minh dự định xuất ngoại, làm lộ ra rất nhiều tài sản, chia cho người nhà lại rất bủn xỉn, thủ hạ là vì tiền tài mà nổi lên sát ý. Khi Khương Quỳ trở về nhìn thấy thảm trạng, tưởng ông nội làm, lúc này mới phát rồ tìm chúng ta trả thù."
Hoan Nhan lại khó chịu, "Chị hai! Nếu không nhờ Hiểu Kiều, bây giờ gia đình chúng ta sẽ ra sao. Ông nội sẽ an toàn, thậm chí mọi người trong nhà, đều không thể bình an vô sự giống như bây giờ sao. Chị —— "
"Chị biết! Mặc dù không chỉ bởi vì nhà chúng ta, không ai hiểu Kiều Hiểu Kiều hơn chị. Nhưng mà —— "
Cận Ngữ Ca nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa, nhăn mày cho thấy trong lòng cô cũng đang mâu thuẫn. Không phải không muốn cho Hiểu Kiều khỏi hẳn, chính là một khi cô khỏe rồi, thì lại lo lắng, sợ hãi như trước. Cô thật sự chịu không nỗi thêm một lần đả kích mất mát nữa.
"Chị hai, việc giải phẫu hay không, chỉ có Hiểu Kiều mới có thể quyết định. Mặc kệ chị ấy yêu chị nhiều cỡ nào, chị cũng không có quyền quyết định thay chị ấy."
Hoan Nhan nói rất đúng trọng tâm, Cận Ngữ Ca thật sự cũng không có lý do gì để phản bác, sau khi suy tính thật lâu, rốt cục từ từ gật đầu.
Dinh thự Cận gia rốt cuộc cũng tu sửa xong, chọn ngày dọn về ở. Phong cách ủ dột, cũ kỹ đã hoàn toàn không thấy nữa, đem tới 1 hơi thở mới, thanh thoát tươi mát. Vợ chồng Cận Trung cùng phòng vẽ tranh và phòng làm việc dời xuống lầu 2, lầu ba dành hẳn cho 2 chị em Ngữ Ca. Thuận lợi để sau này Hiểu Kiều bọn họ về thì lúc đó có thể ở tại đây..
Hiện tại mọi người trong Cận gia rất hy vọng cô đến chơi, tính cách Hiểu Kiều trong sáng, khi có mấy người trẻ trong nhà cũng tràn đầy tiếng cười hơn. Nhưng mà Cận Ân Thái vẫn duy trì thái độ phẫn nộ với Âu Dương Thông, không thể nào nuông chiều cháu gái đi theo thành phần xã hội đen.
Cũng may, cô ba ngược lại càng thích cuộc sống kích động như vậy. Nếu cả nhà vui vẻ hoà thuận cô quả thật cảm thấy vô cùng chán nản. Hiện tại cùng Âu Dương lén lút như 2 kẻ trộm, càng làm thỏa mãn niềm thích thú thiên hạ đại loạn của cô. Chính là làm khổ Âu Dương, biệt thự Cận gia đề phòng nghiêm ngặt, cô muốn gặp giai nhân phải vượt qua tầng tầng lớp lớp trạm kiểm soát, chịu không ít đau khổ. Nhưng mà, hồi báo cũng rất ngọt ngào.
Cô ba ăn xong cơm, bưng ly trà vào phòng sách, tựa người vào ghế quý phi gọi điện thoại cho chị mình.
"Alô?"
Giọng nói hơi thấp của 1 người vang lên, rõ ràng không phải chị mình, Cận Hoan Nhan hơi sửng sốt,
"Ách... Xin chào, tôi tìm... Cận Ngữ Ca..."
"Tìm cô ấy để làm gì?"
Hoan Nhan lúc này mới kịp phản ứng, quát to một tiếng,
"Chị là Kiều Hiểu Kiều?! Chị nghe được rồi sao?!"
Bên kia, Hiểu Kiều đem điện thoại tránh xa cái lỗ tai, miễn cho cô ba thét chói tai, sẽ làm hư hại màng nhĩ yếu ớt của cô. Sau đó, cười ha ha,
"Em có biết bây giờ mấy giờ không a?"
Hoan Nhan tâm tình vô cùng kích động, "Kêu chị em nghe, kêu chị em nghe! Em có chuyện muốn nói!"
"Nói cái gì?"
"Tại sao phải nói cho chị biết?"
"Chị muốn coi chuyện của em có xứng đáng để kêu chị em thức dậy không a..."
Giọng nói Kiều Hiểu Kiều có thể nghe thấy ý cười tiềm ẩn trong đó. Nhưng mà, vẫn là đưa điện thoại cho người ngủ ở bên cạnh. Cận Ngữ Ca sớm đã bị các cô làm thức giấc, trở mình tựa người vào lòng Hiểu Kiều,
"Hmmm?"
Giọng nói tràn đầy thỏa mãn, Hoan Nhan nghe xong, từ trong đáy lòng có thể cảm nhận được hương vị hạnh phúc. Nhất thời không biết nói cái gì cho phải, im lặng 1 lúc, mới chậm rãi nói,
"Chị hai, chị thật tốt."
Cận Ngữ Ca nhắm mắt lại, cười rộ lên. Cánh tay Hiểu Kiều khoát trên lưng cô, khẽ hôn lên trán, giống như để có được ngày này, bọn họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều năm.
**** Lời editor ****
Chính văn Hoàn nhé mọi người...
Giờ bước sang giai đoạn Phiên Ngoại... Mấy ngoại truyện đầu mô tả cuộc sống chung của Hiểu Kiều và Ngữ Ca.... Mọi người ráng tranh thủ tận hưởng tinh thần an lành, ít quằn quại một lúc nhé.... Sau đó là 1 loạt các tiểu ngược cho đến một ngược cỡ bự..
***********************