Chương 53: Không thể thoát ra
***
"Tương lai cho dù xảy ra chuyện gì, em phải sống tốt nhé!"
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Niệm Sơ nghe thấy Lệ Đằng nói bằng giọng điệu này. Giọng điệu ấy hoàn toàn khác những lời âu yếm hay thô tục trước kia anh nói với cô. Nó dịu dàng, êm ái, ngập tràn yêu thương, thậm chí còn lộ ra đôi phần thành kính.
Nghe xong, đôi mắt Nguyễn Niệm Sơ lóe lên.
Cánh tay Lệ Đằng ôm Nguyễn Niệm Sơ thêm gắt gao, thân mình cao lớn che phủ cô hoàn toàn dưới cơ thể. Từ góc độ này, càng lộ rõ sự mảnh mai, mềm mại của cô. Dường như sợ làm cô đau, anh giảm bớt lực nơi cánh tay, đôi môi kề sát thái dương cô, đặt xuống một nụ hôn.
Vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, Nguyễn Niệm Sơ hỏi: "Sao bỗng nhiên anh nói điều này?"
Người kia lặng thinh.
Nguyễn Niệm Sơ nghiêng đầu, thấy anh cúp mắt, hàng mi dày và rậm như hai cái quạt nhỏ. Ánh sáng rọi nên những cái bóng đậm nhạt trên khuôn mặt anh, đường nét dường như cũng được làm dịu đi.
Một chốc, Lệ Đằng khép mi, giọng nói trầm khàn: "Vợ ơi, anh hơi mệt!"
Đáy mắt Nguyễn Niệm Sơ ươn ướt. Cô cong môi, bàn tay se sẽ vỗ lưng anh: "Vậy ngủ nào!"
Hơi thở của anh dần đều đều.
Đêm nay ôm nhau ngủ, tuy Nguyễn Niệm Sơ bị ép thành chiếc bánh quy, nhưng nghe nhịp tim vững vàng, mạnh mẽ của Lệ Đằng, cô ngủ ngon cực kỳ.
Sau khi bị bắt cóc tại Campuchia 7 năm trước, đã rất lâu rồi cô chưa từng mơ giấc mơ vui thế này.
Trong mơ, cô đang ở độ tuổi thiếu niên, mặc trên người áo giáp vàng kim, tay cầm "Đồ Long Đao", chém giết bốn phương trên đỉnh Quang Minh, muốn có bao nhiêu oai phong thì có bấy nhiêu. Nhưng đột nhiên, một hiệp khách bay từ trên Trời xuống.
Vị đại hiệp ấy lạnh lùng, kiêu ngạo vượt ra khỏi cõi trần tục, phong thái hơn người, đẹp trai dã man. Đại hiệp liếc cô một cái: " việc gì?"
Hai mắt thiếu niên Nguyễn Niệm Sơ lóe sáng, mặt bánh bao phúng phính hô "wow, wow": "Đại hiệp đẹp trai quá à!"
"Ranh con!" Đại hiệp lấy làm chán ghét, "Ta từng đồng ý làm cho nàng ba việc. Hôm nay ta tới rồi. Cụ thể là ba việc gì, nàng nói đi!"
Cô "À" một tiếng, vỡ lẽ: "Thì ra đại hiệp là Trương Vô Kỵ."
Đại hiệp sắp bị cô làm cho tức ói máu: "Ông đây họ Lệ."
"Ô." Cô chắp hai tay, dáng vẻ "đã thất kính, đã thất kính": "Đại hiệp Lệ Vô Kỵ."
Lệ Vô Kỵ chẳng buồn đếm xỉa: "Ta cho nàng hai con đường: Một, nói cho ta biết ba việc ta phải làm cho nàng. Hai, lập tức theo ta về bái đường thành thân. Nàng chọn đi!"
Cô trợn mắt: "Bái đường? Nhưng em mới có mười mấy tuổi thôi." Nói đoạn, đôi mắt to sáng rỡ, cô hỏi tiếp: "Thế sau khi em gả cho chàng, vẫn có thể yêu cầu chàng làm 3 việc cho em chứ?"
Lệ Vô Kỵ: "Đã là người phụ nữ của ta, đương nhiên cái gì ta cũng có thể làm cho nàng."
Cô sung sướng vỗ vỗ đôi tay mũm mĩm: "Việc thứ nhất là, em muốn chàng phải cưới em."
"Được."
"Việc thứ hai, sau khi lấy nhau, mọi chuyện chàng phải thuận theo ý của em. Yêu em, cưng chiều em. Em nói gì thì chính là vậy."
"Được."
Nguyễn Niệm Sơ còn chưa kịp nói ra điều thứ ba thì đã cười tỉnh cả ngủ. Ngẫm lại một lượt, cảm giác giấc mơ ấy thực thú vị. Cô không khỏi lăn qua lộn lại nhấm nháp dư vị, cứ cười ngô nghê suốt.
Sau đấy, lúc làm ổ trong lòng Lệ Đằng xem TV, Nguyễn Niệm Sơ đã kể giấc mơ này cho anh nghe. Kể tỉ mỉ từ nhân vật, tình tiết, đối thoại.
Cô nghĩ mình rất có năng khiếu kể chuyện. Chưa biết chừng về sau nghỉ hưu không ca hát nữa, cô có thể đi viết tiểu thuyết đấy.
Nghe xong, Lệ Đằng véo cằm Nguyễn Niệm Sơ, nhướng mày, dán lại gần cô, vẻ mặt vô cùng nham nhở: "Vị cô nương này, đây là em nằm mơ cũng muốn gả cho anh sao?"
Nguyễn Niệm Sơ nhỏ giọng: "Dẹp! Vị thủ trưởng này, anh không biết giấc mơ ngược với thực tế à?"
Lệ Đằng tỉnh bơ: "Anh chỉ biết ngày nghĩ gì đêm mơ nấy thôi!"
"...." Nguyễn Niệm Sơ bị sặc, cô hắng giọng: " Anh đừng hiểu lầm, em kể giấc mơ này cho anh, không có ý gì khác. Mà chỉ để nhắc anh, anh còn nợ em "ước hẹn ba điều" đấy!"
Lệ Đằng "Ừ"" một tiếng, cầm một miếng táo đã xắt nhỏ trên đĩa, đút cho cô. Giọng điệu thản nhiên: "Không dám quên. Em đã nghĩ xong muốn anh làm gì chưa?"
"À..." Nguyễn Niệm Sơ cắn miếng táo rồi nhai, nuốt xuống. Cô ôm cổ anh, nghiêm túc ngẫm nghĩ, hồi lâu mới nói: "Có lẽ nghĩ xong rồi ạ!"
"Việc gì nào?"
"Việc thứ nhất." Cô giơ một ngón tay, nhìn anh chăm chăm: "Anh không được chia tay với em!"
"Cái này phải nói em ấy." Một tay bao gọn xương cằm xinh xẻo của Nguyễn Niệm Sơ, Lệ Đằng híp mắt, thủng thẳng: "Nguyễn Niệm Sơ, vậy nếu em chia tay với anh thì "xử lý" thế nào?"
"Nói vớ vẩn!" Nguyễn Niệm Sơ trợn mắt: "Tự nhiên tự lành, sao em lại chia tay với anh? Không có khả năng!"
"Hồi trước, người "đá" anh một phát là ai đấy?"
"...." Nguyễn Niệm Sơ ho khan, hai má ửng hồng, ậm ờ đáp: "Lần ấy không được tính! Với cả... em nghĩ lần đó thực ra không thể trách em. Anh sai trước. Là con gái đều sẽ muốn "đá" anh thôi." Thì trước kia anh chơi chiêu khi nóng khi lạnh, như xa như gần, thử hỏi cô gái nào muốn tiếp tục cùng anh.
Lệ Đằng nhướng mày, biếng nhác, "Được. Vợ anh nói gì cũng đúng hết!"
Nguyễn Niệm Sơ cười, giơ ngón tay thứ hai lên, mặt càng đỏ, dịu dàng nói: "Việc thứ hai, cho dù bao lâu, anh cũng phải đối xử tốt với em như bây giờ. Anh có làm được không?"
Bụng ngón tay vuốt ve cái má trắng mịn của Nguyễn Niệm Sơ, Lệ Đằng ịn môi lên giữa hai đầu lông mày cô. Anh nhắm mắt, khẽ đáp: "Nguyễn Niệm Sơ, chỉ cần em nói một câu, anh có thể móc tim ra cho em ngay lập tức. Em đã theo anh rồi, chắc chắn sẽ không có cái ngày phải hối hận đó. Anh sẽ yêu em, thương em, tốt với em. Trừ phi anh ch.ết!"
"...." Tim Nguyễn Niệm Sơ bỗng run lên, cô nhẹ giọng: "Em tin anh."
"Em đã nói hai việc, việc còn lại..." Ngón tay Lệ Đằng nâng cằm cô: "Là gì?"
Nguyễn Niệm Sơ không trả lời. Cô cúi đầu, hít một hơi thật sâu rồi thở ra, sau đó mới ngước mắt nhìn thẳng vào anh: "Lệ Đằng, việc thứ ba, em muốn anh giữ tính mạng an toàn, chúng ta bên nhau đến răng long đầu bạc."
Lệ Đằng nhìn mắt cô thật lâu, không nói lời nào.
Nguyễn Niệm Sơ nghiêng mình ghé sát Lệ Đằng hơn, cọ cọ vào mặt anh: "Sao anh không nói gì."
Cuối cùng, anh vẫn không đáp lời, chỉ vùi đầu ngậm chặt đôi môi gần kề của cô.
Hôm nay cách ngày họ "tái hợp" chính thức qua lại chỉ một tháng. Song, Nguyễn Niệm Sơ cảm nhận rõ được kỹ thuật hôn của Lệ Đằng đã tiến xa. Trình độ của anh vốn đã không kém, nay hôn cô mấy chục lần một ngày. Thực tiễn xuất phát từ hiểu biết chính xác, trình độ của anh bây giờ đã được xưng là siêu đẳng trong siêu đẳng.
Nguyễn Niệm Sơ bị Lệ Đằng hôn đến choáng váng.
Người này làm gì cũng với phong độ ngang ngược mạnh mẽ, chỉ hôn thôi mà cô cũng cảm thấy mệt rồi. Sau nụ hôn, cô gác luôn đầu lên vai anh, nhắm mắt thư giãn. Nghỉ một lát, nghĩ tới điều gì đó, cô nhéo cánh tay anh: "Anh vẫn chưa trả lời em."
Bấy giờ Lệ Đằng mới ghé bên vành tai Nguyễn Niệm Sơ: "Được. Anh nhất định sẽ giữ mạng, cùng em đến răng long đầu bạc."
Nghe vậy, tâm trạng Nguyễn Niệm Sơ liền vui vẻ, cười thành tiếng. Cô nghịch nghịch bàn tay toàn vết chai của anh, chợt hỏi: "Thủ trưởng Lệ à, giờ anh cảm thấy thế nào?"
Lệ Đằng nói: "Cũng không tệ."
"Ừm, tâm trạng của em cũng không tệ." Ngón tay nhỏ nhắn mềm mại vỗ nhẹ má anh. Trong tầm mắt, cô gái nọ cười hì hì: "Vậy chúng mình "buôn" về Quý Tiểu Huyên đi!"
Cô nàng đó phiền phức như vậy, nói về cô ấy dĩ nhiên phải chọn lúc mọi người đều có tâm trạng tốt, đỡ phải chốc nữa ăn cơm mất ngon.
Lệ Đằng nhướng mày, lạnh nhạt: "Có gì đáng nói."
"Anh bảo người ta không quan hệ, kết quả người ta bảo anh và cô ấy là thanh mai trúc mã, còn là đồng hương, là chiến hữu cùng trong bộ đội. Duyên phận của hai người đúng thật không mỏng nhỉ." Nguyễn Niệm Sơ cố tình dùng giọng điệu chua lòm.
Lệ Đằng nhìn cô chằm chằm, ánh mắt ngập tràn thích thú: "Ghen kìa."
Nguyễn Niệm Sơ giơ tay đánh khẽ anh một cái: "Anh mau nói cho em, em muốn biết!"
"Không giận anh nhé?"
"Cô ấy thích anh đâu phải lỗi của anh, sao em lại giận anh chứ." Nguyễn Niệm Sơ nghiêm túc nói: "Em chỉ là tò mò thôi." Ai bảo cuộc đời cô quá bình thường, không có mục tiêu lớn, không có lý tưởng cao cả, sở thích duy nhất chính là "hóng chuyện".
Nghe xong, Lệ Đằng hơi buồn cười.
Càng sống cùng Nguyễn Niệm Sơ, càng phát hiện sự khác biệt một Trời một vực trong tính cách hai bên. Anh làm chuyện gì cũng giống "dùng binh", mỗi bước đi đều có mục đích rõ ràng, giỏi mưu tính, đi bước nào chắc bước nấy, tuyệt đối không lãng phí thời gian cùng tâm trí và sức lực vào bất cứ chuyện vô nghĩa nào. Nhưng, cuộc sống của cô gái này hệt một con cá muối, ngoài ăn và ngủ chỉ còn thời gian uổng phí.
Cô nàng vẫn cứ lấy đó làm vinh dự, cứ vậy chẳng biết mệt mỏi.
Lệ Đằng véo má Nguyễn Niệm Sơ, hỏi: "Quý Tiểu Huyên chẳng liên quan nửa xu với chúng mình, em hỏi thăm điều này có nghĩa lý không?"
Nguyễn Niệm Sơ phồng má, phản bác: "Sao không ạ?"
"Nghĩa lý gì?"
"...." Nguyễn Niệm Sơ nhíu mày nghiêm túc ngẫm ngẫm. Một lát, đôi mắt sáng lên, cô nói: "Ý nghĩa chính là nếu sau này nghỉ hưu bỏ nghiệp ca hát thì em sẽ lấy cô ấy làm tư liệu viết tiểu thuyết. Nữ chiến sĩ mạnh mẽ thích thủ trưởng lạnh lùng, nhưng bị một tiên nữ nẫng tay trên ngang đường. Nữ chiến sĩ chán chường thương tâm, cuối cùng có được hạnh phúc khác. Thế nào, có phải rất hay không anh?"
Lệ Đằng: "...."
Quý Tiểu Huyên cũng như tụi Đại Thông, đều là bạn học hồi nhỏ của Lệ Đằng. Nhiều năm trước, kinh tế của huyện Bạch Tả còn lạc hậu hơn bây giờ, thôn làng xung quanh nghèo nàn. Trẻ con các làng, đứa nhà giàu tí thì được phụ huynh gửi lên huyện học, nghèo chút thì tập trung vào một trường tiểu học nông thôn.
Trường rất ít học sinh, tụi học trò giáp mặt nhiều nên biết nhau cả.
Hồi nhỏ Lệ Đằng đứng đầu đám trẻ con, thành tích tốt, cục tính, giỏi đánh nhau, được xưng là lãnh tụ tinh thần của lũ nhóc nghịch ngợm. Lúc nhỏ, mấy đứa Đại Thông thấp bé, nên sợ bị bắt nạt, cứ theo sao mông Lệ Đằng cả ngày để "dựa hơi".
Quý Tiểu Huyên thầm thích Lệ Đằng, đã viết cho anh một bức thư tình. Lệ Đằng không buồn giở ra, trả lại cô ấy luôn.
Kể từ ấy, Quý Tiểu Huyên cũng bắt đầu lượn lờ theo anh.
Lệ Đằng luôn khó chịu với Quý Tiểu Huyên, nhưng bọn Đại Thông thấy cô ấy xinh xắn, giơ hai tay hai chân chào đón. Quý Tiểu Huyên liền trở thành một thành viên của nhóm họ.
Cứ thế cho đến khi mọi người lên cấp ba.
Lệ Đằng học vượt mấy lớp, nên vào trường cấp ba sớm hơn các bạn cùng lứa. Còn bọn Đại Thông từ nhỏ đã không để tâm vào việc học. Kết thúc kỳ thi tuyển vào trung học, đứa thì vào trường cấp ba bình thường, đứa thì chỉ có thể học trường trung cấp nghề.
Cấp ba Lệ Đằng được gửi vào trường trung học số 1 ở thành phố Chương Bắc. Quý Tiểu Huyên thi vào cùng một trường với anh.
Những năm ấy, Quý Tiểu Huyên theo đuổi anh không ngừng.
Sau đấy, Lệ Đằng thi đỗ đại học Không Quân vào năm lớp 12. Quý Tiểu Huyên học lớp 10 càng gắng sức học hành. Đến năm lớp 12, cô ấy cũng thi đỗ một trường quân sự ở thành phố Lâm.
Về việc cùng đơn vị công tác trong bộ đội là trùng hợp, đơn thuần chỉ là duyên phận.
Lệ Đằng trong quân ngũ quanh năm, mẹ Lệ ở nhà thui thủi một mình, do đó Quý Tiểu Huyên còn lén nhờ bố mẹ mình biếu mẹ Lệ vài thứ mỗi dịp Lễ Tết, giúp cô ấy chăm sóc bà. Suy nghĩ chu đáo, tâm tư tinh tế.
Những điều trong quá khứ ấy là Nguyễn Niệm Sơ lấy cớ chuyện phiếm, nghe được từ mẹ Lệ. Còn về Quý Tiểu Huyên từ trong miệng Lệ Đằng chỉ hời hợt hai từ: Bạn học cũ, chiến hữu cũ.
Dửng dưng ghê gớm, chẳng có mấy tình cảm.
Nguyễn Niệm Sơ thổn thức lắm thay.
Theo lý mà nói, phụ nữ như Quý Tiểu Huyên, vừa có tài vừa xinh đẹp, dốc lòng cho tình yêu, đặt trong bất cứ câu chuyện xưa nào cũng đủ tiêu chuẩn làm nữ nhân vật chính. Nếu kết thúc, sau khi trải qua vô vàn chuyện, Lệ Đằng bỗng tỉnh ngộ, yêu Quý Tiểu Huyên và cùng cô ấy bên nhau, đó mới đúng là mô típ ngôn tình.
Tiếc rằng, nom dáng vẻ của Lệ Đằng, rành rành đã sẵn sàng treo cổ trên cái cây là cô đây rồi. Khả năng quay lại tìm Quý Tiểu Huyên là con số không.
Biết được ngọn ngành, Nguyễn Niệm Sơ bỗng có phần cảm thông với Quý Tiểu Huyên. Cô bèn nói với Lệ Đằng: "Thực ra, Quý Tiểu Huyễn vẫn rất đáng thương. Một lòng hướng về trăng sáng, trăng sáng lại chiếu máng mương..." Ngừng một thoáng, cô sực tỉnh, vội sửa lời: "Chiếu tiên nữ."
Mặt Lệ Đằng thản nhiên, bế luôn cô lên giường và bảo: "Tiên nữ đều ngủ sớm."
Tai Nguyễn Niệm Sơ nóng bừng, cô bĩu môi lầu bầu: "Anh không thích Quý Tiểu Huyên kỳ thực là bởi cô ấy không xinh bằng em chứ gì? Anh thích em, thực ra là mê mẩn vẻ ngoài của em đúng không?" Không nghĩ tới đường đường một thượng tá không quân lại nông cạn vậy.
"Ừ." Lệ Đằng hôn má cô: "Anh mê mẩn."
Lệ Đằng làm việc dứt khoát, xưa nay không dông dài. Anh không muốn, mặc cho bên kia quấy nhiễu, dùng hết thủ đoạn cũng không liếc một cái. Anh đã quyết tâm muốn thì sẽ làm mọi cách để có được, ăn từng miếng, từng miếng vào bụng, không chừa cả bã.
Kết thúc kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, Nguyễn Niệm Sơ cùng Lệ Đằng trở lại thành phố Vân. Trước khi đi, mẹ Lệ đưa cho họ mấy túi đặc sản của Chướng Bắc, bảo Nguyễn Niệm Sơ mang về biếu bố mẹ cô.
Tối mùng 7, hai người về ký túc xá quân khu cất hành lý rồi đến thẳng chỗ mẹ Nguyễn, biếu đặc sản.
Lúc rời đi đã gần 10 giờ.
Nguyễn Niệm Sơ không ăn quen món Đông Bắc cho lắm, trước khi xuất phát lại ăn ít, còn bôn ba cả một đường nên đã sớm đói meo. Lên xe, cô ôm bụng làm nũng với Lệ Đằng: "Đói quá, thủ trưởng Lệ ơi, em muốn ăn."
Vẫn đang lái xe, Lệ Đằng thoáng nhìn cô: "Em muốn ăn gì?"
Nguyễn Niệm Sơ ngẫm một tẹo rồi đáp: "Tự nhiên thèm ăn thịt nướng. Chúng mình đi ăn xiên nướng đi!"
10 phút sau, Lệ Đằng đỗ xe cạnh một quán bán đồ nướng. Nguyễn Niệm Sơ ló đầu ngó một cái. Quán dựng một bạt, che kín nửa không gian, trên khoảng đất trống rộng rãi bày rất nhiều bàn ghế nhỏ đã chật cứng, buôn bán rất đắt khách.
Hai người xuống xe tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ đến chào họ, đoạn hỏi: "Anh chị ăn gì ạ? Chỗ chúng em có xiên nướng, món kho, với cả cơm rang và mì."
Nguyễn Niệm Sơ cầm lấy thực đơn, vạch vạch vài cái rồi đưa trả: "Bấy nhiêu đã!"
Nhân viên phục vụ quay người rời đi.
Nguyễn Niệm Sơ lấy di động xem Wechat, sực nhớ ra điều gì, liền ngẩng đầu: "Phải rồi, anh đã mua thứ anh bảo mua chưa?"
Lệ Đằng hỏi: "Mua gì?"
"Chính là..." Nguyễn Niệm Sơ ngừng lời, hai má đỏ bừng, nhìn xung quanh rồi mới sán lại gần Lệ Đằng, ngượng ngùng nói nhỏ: "Không phải em đã nói với anh rồi à? Cái đó dùng hết rồi, phải mua cái mới."
Cô dứt lời, Lệ Đằng bình thản bảo: "Dù sao cũng sắp kết hôn, không mang bao cũng được."
"...." Nguyễn Niệm Sơ bị sặc bởi lý do thoái thác trắng trợn của anh. Cô cuống lên: "Được gì mà được. Chẳng phải còn chưa kết hôn sao? Anh mau đi mua đi!"
Lệ Đằng nhướn mí mắt nhìn Nguyễn Niệm Sơ.
Cô cũng trừng mắt nhìn anh.
Một chốc, anh mất kiên nhẫn bỏ lại một câu: "Đừng chạy lung tung!" Tiếp đến đứng dậy, đi đến một siêu thị nhỏ cách đó vài bước.
Nguyễn Niệm Sơ vểnh môi cười, cúi đầu tiếp tục lướt Wechat trong vòng tròn bạn bè. Lúc này, sau lưng thình lình vang lên tiếng nói, trầm thấp nhẹ nhàng mang theo đôi phần kinh ngạc: "Chị Niệm Sơ?"
"...." Cô thoáng sửng sốt, quay đầu. Bóng dáng một chàng trai trẻ lọt vào tầm mắt. Người tới ăn vận thoải mái, cặp kính trên sống mũi, nom sáng sủa mà thanh tú.
Mắt Nguyễn Niệm Sơ lóe sáng: "To... Rein? Cậu cũng ăn khuya ở đây à?"
"Không ạ. Đến đây mua chút đồ, đi ngang qua, vừa vặn nhìn thấy chị." Chàng trai trẻ nhoẻn cười với Nguyễn Niệm Sơ, tiến lên hai bước, ngồi vào chỗ bên cạnh cô: "Muộn thế này rồi chị còn một mình ra ngoài ăn?"
"Còn anh Lệ của cậu nữa mà!" Vui mừng tự đáy lòng, Nguyễn Niệm Sơ cười khúc khích: "Cậu nói tiếng Trung khá thật, trôi chảy lắm!"
"Chị đừng cười em!" Rein khẽ cười: "Trường học có chương trình trao đổi sinh viên, trước khi đi, bổ sung qua qua, khá gì đâu ạ!"
Hai người đang trò chuyện thì chiếc ghế bên cạnh bị ai đó đá một phát, lảo đảo vài phân. Một người khom mình ngồi xuống.
Bầu không khí chung quanh không hiểu sao lạnh đi mất vài độ.
"...." Nụ cười của Nguyễn Niệm Sơ cứng ngắc, cô xoay đầu nhìn về phía người đã trở lại.
Rein cũng nhìn theo ánh mặt cô, trên môi vẫn mỉm cười.
Bên kia, mặt Lệ Đằng lạnh tanh, việc mình mình làm, rũ mi châm thuốc. Cùng lúc gẩy tàn thuốc, anh tiện tay quẳng hộp Durex vừa mua về lên trên bàn.
Hộp cỡ đại, 24 cái.