Chương 12: Mỉm cười

Tôi cởi quần áo, mặc qυầи ɭót Bra đứng trước bồn rửa mặt đánh răng, ánh đèn màu vàng của cái bóng đèn cũ trong phòng tắm phát ra những tiếng tích tích, giống như một khúc dạo đầu cho những cảnh kinh hoàng trong phim kinh dị. Tôi nhìn chính mình trong gương, vừa mới qua sinh nhật tuổi 24 một tháng trước, các đường nét trên khuôn mặt và cơ thể dường như vẫn còn đang đứng ở giữa cái ranh giới tinh xảo, trưởng thành, thậm chí đôi khi còn bộc lộ bản lĩnh. Hơn nữa cũng có một chút non trẻ không giấu đi được. Tôi đoán đây có lẽ là điều hấp dẫn Lyle Ultan, vì ngoại trừ điều đó ra, tôi không nhìn ra còn gì đặc biệt cả. Mà sự non trẻ này, tôi không biết có thể bảo tồn được bao lâu, một năm hoặc hai năm, hoặc đến mùa xuân tiếp theo sẽ biến mất không còn vết tích. Dù sao đối với tôi cuộc sống này vừa thực tế vừa căng thẳng, tôi muốn kiếm tiền để sống qua ngày, để tránh mưa tránh gió, muốn cầm theo 5kg giấy tờ văn kiện và máy tính, mà vẫn có thể bắt kịp tàu điện ngầm trước khi cánh cửa đóng kín 1 giây.


Tôi nhìn vào gương bĩu môi, dù sao cũng đã kết thúc rồi, nghĩ nhiều cũng vô ích. Ít nhất là đến thời điểm này, tôi cũng coi như đã chiếm thế thượng phong. Tôi nhảy lên chiếc giường đi ngủ như thường ngày, thậm chí còn có chút hài lòng. Kết quả là ngủ không ngon giấc, cho đến khi trời chập choạng sáng mới thiu thiu ngủ. Đến 8 giờ dù cố thế nào cũng không thể ngủ được, mặc quần áo xuống lầu. Lúc mua bữa sáng và tạp chí trở về, phát hiện một chiếc Porsche màu đen đỗ dưới lầu, tôi sống trong một khu phố có giá thuê rẻ, cũng có thể coi là tương đối nghèo, chưa từng thấy qua một chiếc xe đắt tiền như vậy. Lúc tôi đi ngang qua, cửa xe mở ra, Lyle Ultan từ trong xe bước ra. Vẫn như trước chẳng nói chẳng rằng, đưa cho tôi tờ giấy.


Là hóa đơn giặt đồ của khách sạn, đúng hơn là laundry bill.(hóa đơn giặt là) Tôi đối mặt, cúi đầu lấy 8 pound tiền lẻ đưa cho anh. Anh nhận lấy tiền, cầm luôn lấy tay tôi, hôn vào môi tôi một cái. Sau đó, nở nụ cười. Tôi có một ấn tượng rằng, anh rất ít cười, trước đó cùng lắm chỉ hơi nhếch khóe môi, cho dù có nở nụ cười, nói chung cũng không nhận ra. Nhưng lần này anh hoàn toàn cười thật lớn, mặc kệ thực tế anh là người như thế nào, anh cười đến vô cùng dịu dàng mà ngại ngùng xấu hổ.


“Đây có phải cơ hội cuối cùng của anh hay không? Anh sẽ không bỏ lỡ.” Anh nói.
“Sao anh có thể tìm tới đây?”
“Business Contingency Plan (Kế hoạch kinh doanh dự phòng) của em làm không tệ.”
TMD( ) trong lòng tôi thầm mắng, đừng nói là Rona đã cho anh biết nhé, hỏi anh: “Có phải anh muốn em bỏ việc phải không?”


Anh tuyệt đối không có ý đó, đến gần từng bước, vươn tay ôm lấy tôi. Có những chuyện vô cùng kì lạ, con người gần như xa lạ, nhưng lại có những cử chỉ cơ thể vô cùng thân thiết quen thuộc. Tôi ngẩng đầu nhìn anh, thở dài hỏi: “Vậy anh muốn em làm gì?”


“Thử xem xem chúng ta có hiểu nhau không.” Anh trả lời.
“Điều này dường như không phải One night stand ( ), à không, các bước đi cần thiết của one afternoon stand ( ).” Tôi cười nói.
“Đến tột cùng là vì sao mà em suy nghĩ như vậy?” Anh làm bộ như phiền não lắm.


available on google playdownload on app store


“Lần đầu tiên làʍ ȶìиɦ ở trong phòng khách sạn, em thậm chí còn không biết anh ở đâu.”
“Tôi ở trong phòng khách sạn đó. Tôi là một Hotel kid( ) thật sự.” Anh cắt ngang lời tôi, in dấu thêm một nụ hôn lên môi tôi.
Chú thích:






Truyện liên quan