Chương 42: Áo cưới
Những gì xảy ra tiếp đó, không nằm trong tầm kiểm soát của tôi, cũng không nằm trong tầm khống chế của Lyle. Rất nhiều người không liên quan gì đến nhau lại cùng chung tay vào chuyện của chúng tôi: Người tổ chức hôn lễ, nhà thiết kế áo cưới, nhiếp ảnh gia, biên tập viên báo chí, trưởng phòng quản lý bộ phận tiệc tùng của Khách sạn, thợ làm bánh ngọt, chủ cửa hàng bán hoa, mẹ anh, em gái, đương nhiên còn có cha mẹ tôi.
Cheryl-Ann là chuyên gia về hôn lễ, Lyle nói: “Từ khi học tiểu học con bé đã được giáo dục thành như vậy rồi, nó quan tâm tới hôn lễ từ khâu chuẩn bị cho đến khi kết thúc mới thôi.” Từ khi bắt đầu biết chúng tôi muốn kết hôn, dường như mỗi ngày tôi đều gặp cô. Cô đưa tôi đi chọn cái này, mua cái kia. Trong khi sau lưng lại nói: “ chuyện xưa như Trái Đất, cô ấy mang thai, cho nên bọn họ mới kết hôn.”
Tôi nhìn thấy một cái áo cưới màu trắng làn váy hình chữ A, phía trên khảm rất nhiều pha lê nhìn giống như một dải ngân hà, voan cài đầu rất đơn giản, chỉ cùng màu với đường viền satanh. Mặc dù tôi thực sự thích chiếc váy đó, cũng rất giống lễ phục của tôi. Nhưng Cheryl-Ann và người tổ chức hôn lễ đều cảm thấy không hợp, bởi vì nó cùng lễ đường không tương xứng. Tôi không muốn mới bắt đầu đã tranh cãi gây mất thoải mái, nhún nhường một chút, đổi thành một chiếc có thêu ren, đuôi váy kéo dài, có khăn voan theo kiểu Pháp, chiều dài là 2m75.
Tôi cũng không quên nói đùa về lông chồn trắng. Nhân viên tiệm áo cưới mở ra trước mặt tôi một chiếc hộp màu vàng nhạt, lấy từ trong hộp ra một tấm lông chồn trắng, giới thiệu: “Đây là lông chồn Đan Mạch, mịn màng mềm mại, sợi lông dài mảnh và sáng bóng, màu sắc hiếm thấy, vừa may lại hợp với màu váy cô chọn. Tấm lông thú lớn hiếm thấy, nguyên cả chiếc áo choàng không hề nhìn thấy đường nối nào.”
Cheryl-Ann ở bên cạnh tiếp lời: “Lông chồn Bắc Âu cũng không thể so được với lông chồn Mỹ.”
“Mrs.Walsh, đây là giống chồn Hoàng gia Saga, chân lông và độ dày của lông, chiều dài của lông, độ sáng bóng và co dãn của lông đều có thể sánh ngang với lông chồn Mỹ. Loại lông còn nguyên chất này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu ( ), đặc biệt là dùng trong hôn lễ.”
Tôi hoàn toàn không hiểu mấy thứ này, để có loại lông sáng bóng, mịn màng mềm mại và màu sắc này, Lyle đã phải trả cái giá gấp ba lần lông chồn bình thường. Tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng nhìn tôi, trong ánh mắt và trên khóe miệng đều mang theo chút ý cười. Tôi biết, anh cũng hiểu được tất cả những việc này ít nhiều sẽ rung động được những cô gái trẻ, nhưng căn bản không đại biểu cho điều gì cả, hoàn toàn không có ý nghĩa.
Chỉ trong vài khoảnh khắc hiếm hoi, tôi mới có thể lần nữa tin rằng anh cũng yêu tôi.
Ví dụ như trong một bữa tiệc, chúng tôi đứng trong một góc khuất nhỏ, anh kéo tôi lại gần hơn, hôn tôi cuồng nhiệt, ngón tay luồn sâu vào búi tóc tôi, khiến chúng rơi ra buông rủ xuống. Hoàn toàn không thèm để ý sẽ có người thấy chúng tôi hay không.
Ví dụ khi anh đột nhiên gọi tôi.“Sao thế?” Tôi hỏi.“Không có gì, anh chỉ muốn gọi tên em thôi.” Anh trả lời.
Lại như, một đêm tuyết lạnh, anh ôm tôi đứng trước gương để cho quần áo rơi xuống, chúng tôi không mặc quần áo, nhưng hoàn toàn không cảm thấy lạnh. Tôi nhớ rõ từng chi tiết một, bởi vì đó là lần trước lúc sinh hem bé, chúng tôi làʍ ȶìиɦ lần cuối.
Chú thích:
( ) Ý muốn nói loại lông chồn đó rất hiếm gặp, không phải muốn là có thể có được.